Đăng vào: 12 tháng trước
Lục gia
Hoàng Việt cùng Jack đưa Bạch Nhã Băng về đến Lục gia liền nhanh chóng quay về biệt thự Rose, vừa đi vào Bạch Nhã Băng đã nhìn thấy Lục Trân Trân đứng ở cửa đợi, thấy cô về Lục Trân Trân ngay lập tức chạy đến khoác tay tươi cười, nịnh nọt:
"Chị dâu! Hôm nay, chị đi làm về trễ thế? Chắc là vất vả lắm, chị hãy ngồi xuống đây để em xoa bóp cho chị."
Lục Trân Trân ấn vai Bạch Nhã Băng ngồi xuống, cô đơ người ra đôi mắt chớp chớp nhìn cô vừa nhìn đã biết Lục Trân Trân muốn hỏi hay nhờ cô giúp gì đó, cô không nhanh không chậm cất giọng hỏi:
"Trân Trân! Em không cần phải làm như thế đâu, có chuyện gì em cứ nói đi."
"Làm gì có chứ? Em chỉ là muốn xoa bóp giúp chị bớt mệt mỏi thôi." Lục Trân Trân cảm thấy nhột nhột vì bị nói trúng tim đen nhưng quyết phủ nhận.
Bạch Nhã Băng nhướng một bên mày lên nhìn, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Nếu như em không có chuyện gì thì chị lên phòng nghỉ ngơi đây." Dứt tiếng, cô chuẩn bị đứng dậy thì bị Lục Trân Trân kéo giật lại.
Lục Trân Trân cười cười, gãi đầu, ấp úng, ngại ngùng hỏi Bạch Nhã Băng:
"Thật ra...em...à đúng rồi, em muốn hỏi chị là tại sao chị có xe mà lại không sử dụng lại đi xe khác đến tập đoàn, chiếc xe ở gara thì sao?" Vừa định nói điều gì nhưng lại ngại Lục Trân Trân liền lảng sang chuyện khác.
"Chiếc xe trong gara chị chỉ sử dụng khi đi mua sắm hoặc là làm chuyện riêng không cần đến vệ sĩ, còn những việc khác thì chị sẽ đi cùng Hoàng Việt và Jack."
Bạch Nhã Băng chậm rãi giải đáp cho Lục Trân Trân biết.
Lục Trân Trân gật gù, mím môi, đôi mắt đảo qua đảo lại muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám:"Chị dâu! anh Hoàng Việt và anh Jack đã làm vệ sĩ cho chị lâu chưa?"
"Cũng lâu rồi, chắc tầm khoảng mười năm gì đó." Bạch Nhã Băng gật gù,nhớ lại xem là bao rồi rồi trả lời, đột nhiên cô đã nhận ra được điều gì đó khá là kì lại, đôi mắt của Bạch Nhã Băng nheo lại, khẽ hỏi Lục Trân Trân:
"Trân Trân! Có phải em đang để ý một trong hai người đó đúng không?"
Lục Trân Trân giật thót, mặt dần trở nên đỏ ửng, gật gật đầu thừa nhận, Bạch Nhã Băng cau mày lại, trầm tư một lúc:"Nếu chị đoán không nhầm thì người em thích là Hoàng Việt đúng không?"
"Sao chị biết hay vậy?" Lục Trân Trân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn, thật không ngờ chỉ có như thế là Bạch Nhã Băng đã đoán ra được là cô thích ai.
"Trân Trân! Em lại thích ai nữa rồi?" Lục Dĩ Tường từ bên ngoài bước vào đã nghe được Lục Trân Trân đang thích ai đó, anh liền cất tiếng lên hỏi.
Lục Trân Trân đứng bật dậy lắc đầu lia lịa, kéo tay áo của Bạch Nhã Băng muốn cô giữ bí mật này, Lục Dĩ Tường tất nhiên là không tin, tai của anh nghe rõ là Lục Trân Trân đang thích ai đó, anh một mực khẳng định:
"Em lừa ai vậy hả? Rõ ràng là anh đã nghe em thích đó rồi, Nói mau, là ai?"
"Anh hai! Anh thật sự là đã nghe nhầm rồi em đâu có thích ai đâu chứ?" Lục Trân Trân vẫn cố gắng che giấu, phủ nhận, sợ rằng nếu như anh biết thế nào cũng sẽ phản đối, mắng chết cô.
Lục Dĩ Tường nhíu mày định mở miệng nói thì Bạch Nhã Băng đứng dậy bao che cho Lục Trân Trân, cô nghiêm mặt nhìn thẳng vào anh cất giọng:
"Lục Dĩ Tường! Anh thật sự đã nghe nhầm rồi."
Cô vừa dứt câu thì thái độ của Lục Dĩ Tường thay đổi hẳn, anh gật đầu, cười tươi, vẻ mặt sủng nịnh đi đến bên cạnh của cô:"Đúng đúng, anh thật sự đã nghe lầm
rồi."
"Anh hai! Anh lật mặt quá rồi đấy, em nói thì anh nghiêm mặt, cau mày khẳng định là không nghe lầm đến lượt chị dâu nói thì anh lại cười tươi, ngoan ngoãn bảo rằng mình đã nghe nhầm." Lục Trân Trân bĩu môi, lắc đầu ngán ngẩm bởi sự thiên vị của anh, nó quá rõ ràng đi.
"Thì sao nào? Có ý kiến gì hả?" Lục Dĩ Tường bày ra bộ mặt đơ không một chút cảm xúc nào, mỗi lần nói đôi mày đều hơi nhướng nhướng lên như muốn nói cho dù Lục Trân Trân có ý kiến gì cũng vậy, không có hiệu lực, vợ của anh luôn đúng.
Bạch Nhã Băng không nói gì chỉ quay người bước lên phòng, Lục Dĩ Tường nhanh chóng đi theo cô, Lục Trân Trân ngồi xuống ghế, mặt mày nhăn nhó, không tin được:"Thật sự không ngờ, người luôn mang vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng với mọi người kể cả em gái mình cũng thế lại là thê nô, sủng vợ tận trời."
Trong phòng, Bạch Nhã Băng lấy quần áo đi tắm trước, ở bên ngoài, Lục Dĩ Tường suy nghĩ điều gì đó trong đầu mà luôn nở một nụ cười quái dị, có chút biến thái rồi tự lẩm bẩm một mình:
"Một lát nữa, khi tắm xong chắc chắn cô ấy sẽ mê mẩn cái thân hình này của mình cho mà xem."
Bạch Nhã Băng tắm xong bước ra ngoài, mày hơi nhíu lại khi thấy vẻ mặt gian xảo của Lục Dĩ Tường, anh cười tươi nhìn cô rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm. Bạch Nhã Băng ngồi lên giường lấy tạp chí ra đọc, vẫn luôn bật chế độ đề phòng cảnh giác.
Tầm hơn năm phút sau, Lục Dĩ Tường bước ra cả người chỉ quấn đúng một cái khăn ở dưới thân, khoe ra thân hình săn chắc, sáu múi của mình, mái tóc đen huyền còn đọng lại những giọt nước khiến cho người khác vừa nhìn đã say mê, phấn khích không kìm lại được, cái hình ảnh đấy thật sự rất đẹp nhưng nó lại phản tác dụng với Bạch Nhã Băng, gương mặt của cô không có thể hiện điều gì là hứng thú, phấn khích cả.
Lục Dĩ Tường vô cùng tự tin với thân hình hoàn hảo này của mình, anh từ từ tiến đến gần nhưng chưa kịp gần hơn nữa đã bị cô giơ chân đạp vào bụng cản lại, anh vẫn cười rạng rỡ trong nụ cười ẩn chứa sự lưu manh, gian tà:
"Tiểu Băng! Em thấy thân hình của anh như thế nào? Đẹp quá đúng không? Nếu như em thấy như vậy là chưa đủ thì em muốn xem chỗ nào anh cũng đều cho em xem, bất cứ chỗ nào cũng được."
Nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác thì đã phấn khích, vui sướng không kiềm chế mà bổ nhào vào anh thì Bạch Nhã Băng hoàn toàn ngược lại, cô vẫn giữ nguyên sắc mặt ấy, thản nhiên phán thẳng một câu:
"Lục Dĩ Tường! Anh bị điên à, lại thích khoe hàng như thế?"
Câu nói của cô như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của anh khiến anh không còn từ gì để nói chỉ có thể im lặng, nở một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn là khóc, Bạch Nhã Băng dùng lực ở chân đẩy mạnh người anh ra, một lần nữa tạt gáo nước lạnh vào mặt anh với một câu khác:
"Tôi không ngờ anh lại có sở thích biến thái như thế, nhưng thật đáng tiếc tôi lại không thích đàn ông quá cơ bắp, nhiều múi, làm ơn đi mặc quần áo vô đi."
Lục Dĩ Tường cảm thấy tổn thương, bày ra vẻ mặt đáng thương đi vào trong phòng tắm mặc quần áo vào. Lục Dĩ Tường bước ra ngồi xổm xuống cạnh giường, ánh mắt tò mò, hiếu kỳ nhìn cô:
"Tiểu Băng! Thân hình anh đẹp như thế, hoàn hảo như thế, em thật sự không có cảm giác gì sao? Một chút cũng không?"
Bạch Nhã Băng đóng tạp chí lại đặt lên bàn, nhìn anh đầu gật gật nói:
"Có! Có cảm giác."
Lục Dĩ Tường thẳng lưng, cười mỉm, anh biết ngay mà cô chắc chắn sẽ bị mê hoặc bởi thân hình của mình chỉ là do lúc nãy cô kiềm chế, giả vờ mà thôi, anh khẽ hỏi cô:"Em có cảm giác gì?"
"Buồn nôn!" Bạch Nhã Băng rất tỉnh phun ra hai chữ vô cùng phũ.
Vừa nghe hai chữ đấy, nụ cười trên môi của Lục Dĩ Tường tắt ngay, bây giờ anh cảm thấy mình như là từ thiên đường rớt xuống địa ngục vậy, không còn gì để nói, anh bất lực dứng dậy nói với cô:"Anh đi ngủ đây, chúc em ngủ ngon."