Đăng vào: 11 tháng trước
Ngày diễn ra hội thao, trời vừa sáng Lâm Hiểu liền kéo Lạc Nhạn đến trường Sakura.
"Hiểu Hiểu? Hội thao tổ chức sớm vậy sao?" - Lạc Nhạn bị kéo đi, không hiểu nhìn Lâm Hiểu. Chưa tới 7:00, có cần đi sớm thế không?
"Ừm, vì em là thành viên hội học sinh mà! Nên tất nhiên phải đi sớm! Có rất nhiều thứ phải làm." - Lâm Hiểu không phản đối, kéo Lạc Nhạn đi nhanh. Nhìn đông rồi nhìn tây, cứ như đề phòng quái thú.
Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu như vậy, thấy buồn cười: "Không phải em nói, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm....Chờ chút là ổn rồi, nhưng sáng sớm cũng có rất nhiều việc làm." - Lâm Hiểu kéo Lạc Nhạn bước nhanh.
Kết quả, sau khi hai người đến trường mới phát hiện, ngoại trừ công nhân vệ sinh, thì cả trường vắng tanh.
"Hiểu Hiểu, thành viên hội học sinh hôm nay không đến sao?"
"A a a.......Phải đó, chỉ có mình em thôi. Chúng ta đến phòng phát thanh đi."
Lạc Nhạn mờ mịt, Lâm Hiểu hôm nay làm sao thế? Nhưng lúc nào em ấy cũng đáng yêu như vậy, vì thế cứ để em ấy tùy tiện đi.
"........"
Lâm Hiểu và Lạc Nhạn bước vào phòng phát thanh, nàng vẫn nắm chặt Lạc Nhạn không cho chị ấy đi đâu. Ngay cả khi Lạc Nhạn muốn đi toilet, nàng cũng phải nhìn xung quanh một lần mới chịu để Lạc Nhạn ra ngoài.
Lạc Nhạn không khó chịu, dù sao cả ngày cũng ở trong tiệm, chẳng đi đâu. Bây giờ có Lâm Hiểu ở bên cạnh, nhìn Lâm Hiểu kích động la hét vào micro, cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Khi rảnh, nàng sẽ nói vài chuyện với Lâm Hiểu. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến giờ cơm trưa, Lâm Hiểu lại kéo Lạc Nhạn ra ngoài ăn.
Buổi sáng, phòng phát thanh vẫn có người đến, nhưng ai cũng bận nên đến rồi lại đi ngay. Cho dù có con trai vào, cũng không có thời gian nhìn Lạc Nhạn. Vì thế, Lâm Hiểu hết sức vui vẻ, dọc đường đến căntin kể đủ thứ chuyện trong trường.
"Nhạn, căntin trường nấu ăn rất ngon."
"Vậy sao."
"Ừm, em thích ăn nhất là......"
"#*&Q*.........."
"#@*&$........" - Lâm Hiểu nói, Lạc Nhạn nghe.
Nếu kêu Lạc Nhạn nói, thì nàng càng thích nghe Lâm Hiểu nói hơn. Có thể trước đây nghe quá ít, nên bây giờ thấy dù em ấy nói cái gì, cũng không bao giờ chán.
Hôm nay là hội thao, nên căntin rất đông. Lâm Hiểu cầm khay đầy ắp đồ ăn, cuối cùng đã tìm được bàn trống, lập tức kêu Lạc Nhạn ngồi xuống.
"Nhạn, chị khát nước không? Em giúp chị lấy đồ uống nhé?"
Lạc Nhạn lắc đầu: "Em ăn đi, chị tự đi lấy."
Lâm Hiểu lập tức gật đầu, nhưng vừa qua một giây lập tức nói: "Để em đi. Nhạn, chị ngồi đây chờ em, nhất định phải chờ em! Cấm đi bậy!"
Lạc Nhạn gật đầu, cười.
Lâm Hiểu vội vàng chạy đi mua đồ uống, nhanh chóng trở về. Có điều, tốc độ của nàng hơi chậm, Lạc Nhạn đang bị người ta bu quanh.
Lâm Hiểu nhìn thấy Lạc Nhạn lắc đầu, còn thằng con trai bên cạnh vẫn đang nói gì đó. Xem đồng phục, liền biết là học sinh khóa 4.
[Tại sao cứ thu hút người khác mãi thế!]
Lâm Hiểu cầm hai ly nước, chạy về chỗ ngồi. Nhưng vì quá nhiều người, muốn nhanh cũng không nhanh được. Vừa chạy vừa nói: "Làm ơn tránh ra." - Ánh mặt thì nhìn chằm chằm chỗ Lạc Nhạn.
Cuối cùng, Lâm Hiểu nhìn thấy tên con trai muốn ngồi xuống chỗ của mình, lập tức hét lên: "Ê này, ai cho phép anh đụng vào chị ấy!" - Giọng nói quá lớn, làm mọi người chú ý.
Lâm Hiểu không thèm để ý, chạy nhanh về chỗ ngồi.
"Không được! Chị ấy rất bận! Rất rất bận!" - Đứng trước mặt tên con trai, Lâm Hiểu nói.
"Bạn của em sao?" - Tên con trai nhìn Lạc Nhạn.
Lâm Hiểu cản trở tầm nhìn tên con trai: "Phải đó! Nên chị ấy rất bận, bất kể là chuyện gì, đừng tốn công vô ích!" - Quả nhiên, không thể rời mắt khỏi chị ấy một giây.
Lạc Nhạn kéo Lâm Hiểu ngồi cạnh nàng, nhìn tên con trai nói: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi." - Vẫn câu trả lời cũ rích, chẳng thèm suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối. Nhìn qua thì hai người rất thân mật, nhưng không dễ lộ ra đâu.
Tên con trai xem ra cũng hiểu chuyện, nói vài câu rồi bỏ đi.
Lâm Hiểu ngồi bên cạnh, ra sức uống.
"Hiểu Hiểu, em uống từ từ thôi." - Lạc Nhạn vẫn như động vật vô hại, quan tâm Lâm Hiểu.
Vâng, chính vì điều này, Lâm Hiểu muốn giận cũng không giận được. Vì thế.....vì thế: "Vì thế nên em mới không cho chị đến trường đó!" - Lâm Hiểu nghĩ, chắc phải đóng dấu lên người Lạc Nhạn, bảo rằng "hoa đã có chủ, xin vui lòng tìm người khác."
* * * * *
Hội thao xem như đã kết thúc, ngay khi Diệp Nại hét vào mirco cái câu: "Này! Cấm cô đụng vào người Linh! Cậu ấy là của tôi! Là của tôi!"
Lâm Hiểu đứng một bên, quan sát những tên con trai rục rịch muốn đụng vào Lạc Nhạn. Nàng thật sự cũng muốn hét lên: ["Đừng có đụng vào bạn gái của tôi! Chị ấy là của tôi! Là của tôi!"]
"Thật là, chị có cái gì tốt chứ! Tại sao con trai cứ bu quanh chị vậy?" - Lâm Hiểu bất lực.
Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu, vẫn câu nói cũ: "Chị không biết. Nhưng, chị chỉ muốn em quay xung quanh chị thôi." - [Nếu như em cũng giống họ, cứ dính chặt vào chị là tốt rồi.]
"..............." - Lâm Hiểu mở to mắt nhìn Lạc Nhạn. Đưa tay ra: "Ôm ôm."
Lạc Nhạn đưa tay, ôm Lâm Hiểu.
"~\(≧▽≦)/~"
"........." - [Chị chỉ muốn em vây quanh chị. Thật ra em chưa từng ngừng lo lắng phải không? Thật ra em chưa từng để ý, cũng có rất nhiều con trai muốn đến gần em đó. Vì thế, chị cũng hao tổn tinh lực đánh đuổi đám ong bướm đó không thua gì em đâu.]
[Chị thật muốn hét vào mặt mấy tên con trai: "Đừng có đụng vào bạn gái của tôi! Em ấy là của tôi! Là của tôi!"]
-----------
Sao dạo gần đây, cứ cảm thấy bản thân chơi ngu là sao nhỉ -_-'
Mọi người....ngủ ngoan ~.~
Chúc một tuần mới vui vẻ!