Chương 59: 59: Nhà Giam 29

Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trong sân không có ai, Cố Dĩ Di ngồi trước bàn, kể những gì cô đã nhìn thấy cho Yến Quy nghe.

Yến Quy gắp cho cô một miếng thức ăn và nói: "Không đúng.

Ý của vợ chồng trưởng thôn là trong nhà họ có con dâu, vừa rồi con trai trưởng thôn là mang thức ăn cho vợ anh ta, nhưng rõ ràng là vợ anh ta và anh ta ở riêng phòng, thực sự không đúng lắm."Cố Dĩ Di suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ăn xong cơm em sẽ lấy cớ ra ngoài một chút, dù có vấn đề gì đi nữa thì cũng cần phải trực tiếp tiếp xúc thì mới có thể đưa ra kết luận được, nếu thực sự ở trong phòng này cả đêm thì chẳng điều tra được gì nữa rồi."Yến Quy chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Hai người nhanh chóng kết thúc bữa tối.Sau khi ăn cơm xong, Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm động tĩnh ở bên ngoài cửa, thấy cả nhà trưởng thôn đã bắt đầu thu dọn bát đ ĩa, cô cũng nhanh chóng thu dọn bát đ ĩa mang ra ngoài.Phòng bếp của nhà trưởng thôn nằm cạnh phòng của con trai ông ta sống, nhưng Cố Dĩ Di giả vờ như không biết rồi bê bát đũa đi xuống sân sau.

Cô lặng lẽ đi đến sân sau vừa hay nhìn thấy con trai của trưởng thôn đang bê những bát đũa đã dùng xong từ sân sau ra, hai người đều giật mình khi nhìn thấy đối phương.Người thanh nhiên hiển nhiên không phản ứng kịp liền hét lên: "Tại sao cô lại đi tới đây vậy?"Vẻ mặt Cố Dĩ Di có chút bối rồi, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi mang bát đũa đến phòng bếp...."Vợ chồng trưởng thôn vốn đang ở trong nhà bếp khi nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, hai người họ nhìn thấy cô đều có chút kinh hãi."Cô....!Tại sao cô lại ra đây?" Lữ Ngọc lo lắng nói: "Không phải, không phải là đã bảo các cô là không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lung tung sao?"Vẻ mặt Cố Dĩ Di có chút ngượng ngùng, ngại ngần nói: "Tôi mang bát đũa sang đây.

Chúng tôi mượn của nhà ông, còn xin một bữa cơm thật sự là quá ngại rồi, suy nghĩ kỹ thì không thể không làm gì, nên ít nhiều cũng nên giúp đỡ làm chút chuyện..."Giọng nói của họ không nhỏ, người ở trong sân sau chắc chắn nghe thấy được, thính lực của Cố Dĩ Di rất tốt, lập tức nghe thấy trong phòng phát ra tiếng sột soạt, giống như xích sắt cọ sát, còn có tiếng hét của một người phụ nữa nhưng không nghe rõ được.Con trai của trưởng thôn nhanh chóng quay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại, người phụ nữa ở trong phòng lại kêu lên hai tiếng, những vẫn không nghe rõ được và chẳng bao lâu sau thì không có tiếng động gì nữa.Cố Dĩ Di nhìn lên dường như bị dọa sợ rồi, cô nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lữ Ngọc và trưởng thôn Triệu Toàn, liền vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi không biết phòng bếp ở đâu.....!Bác trai bác gái, có phải là đã làm phiền hai người rồi không?"Sắc mặt của Triệu Toàn hoàn toàn không tốt, ông ta trực tiếp cầm lấy bát đũa trong tay của Cố Dĩ Di, xua đuổi cô nói: "Không có gì! Cô không cần giúp đỡ gì nữa đâu! Hôm nay các cô ở đây một đêm đi, sáng sớm mai nhanh chóng đi đi!""Vừa rồi.....!Cái đó..."Vẻ mặt Triệu Toàn càng thêm âm trầm, nói: "Con dâu của nhà tôi, Cô ấy...!đầu óc không tốt, thường xuyên gây chuyện!"Không để cho Cố Dĩ Di thêm thời gian suy nghĩ, Lữ Ngọc đã bắt đầu đẩy cô về phòng: "Các cô không phải làm gì đâu! Con dâu tôi có vấn đề về thần kinh, nếu các cô túy ý đi ra ngoài sẽ dọa sợ cô ấy, cô ấy cũng sẽ làm phiền các cô! Cho nên, tối nay các cô đừng ra ngoài nữa!"Cố Dĩ Di im lặng trở lại phòng, Lữ Ngọc đóng cửa cho bọn họ rồi nhanh chóng rời đi.Yến Quy đi tới, ánh mắt dò hỏi Cố Dĩ Di có chuyện gì rồi.Cố Dĩ Di nói nhỏ những chuyện đã xảy ra: "Thật thú vị, có phải thật sự chỉ có "con dâu" bị bệnh thần kinh ở sân sau không?"Cố Dĩ Di cau mày một lúc rồi nói: "Đêm nay em muốn ra sân sau xem xem." Yến Quy nhìn cô, không ngăn cản mà chỉ nói: "Cẩn thận một chút."Hiện tại bọn họ đã quyết định buổi tối sẽ đến sân sau kiểm tra nên hai người họ trực tiếp đo tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi luôn.

Trong phòng này có phòng tằm và nhà vệ sinh còn có cả nước nói nên cũng khá tiện lợi.

Dù sao cũng là ở nhờ một đêm, cũng không thể lãng phí nước, ngay cả Yến Quy một người ưa sạch sẽ cũng không nói gì, tắm rửa đơn giản xong liền mặc quần áo lên giường đi ngủ.Hai người hôn nhau một cái rồi ôm nhau đi ngủ.

Họ đã tắt đèn đi ngủ sớm để xua tan đi sự nghi ngờ của nhà trưởng thôn.

Cố Dĩ Di nằm trong vòng tay của Yến Quy, có vẻ như cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rồi nhưng thật ra cô vẫn luôn cảnh giác, không một âm thanh nào từ bên ngoài có thể thoát khỏi thính lực của cô.Thời gian trôi qua, âm thanh bên ngoài càng lúc càng ít, tới nửa đêm, cả thôn đều yên tĩnh.

Khi Cố Dĩ Di mở mắt nhìn điện thoại, bây giờ đã là không giờ rồi, cô thoát khỏi vòng tay của Yến Quy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn còn hơi sáng, còn quá sớm.Khi cô đang thẫn thờ thì một bàn tay vươn ra, Yến Quy lại ôm cô vào trong lòng.

Đặt trán lên cằm của Yến Quy, Cố Dĩ Di nhỏ giọng hỏi: "Chị tỉnh rồi sao?"Yến Quy xoa xoa cằm, hỏi nhỏ: "Mấy giờ rồi?"Cố Dĩ Di: "Không giờ.""Vẫn còn sớm, ôm thêm chút nữa nào."Trái tim của Cố Dĩ Di như muốn tan chảy, vươn tay ra ôm lấy nàng và thu mình trong vòng tay của nàng.

Chắc là vẫn còn rất buồn ngủ, Yến Quy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này Cố Dĩ Di vẫn thức, không ngủ lại nữa.Một giờ sau, ánh trăng đã khuất trong đám mây, ánh sáng bên ngoài vô cùng yếu ớt, lúc nửa đêm là lúc buồn ngủ nhất, Cố Dĩ Di lại thoát khỏi vòng tay của yến Quy.

Cô di chuyển rất nhẹ, nhưng Yến Quy người đang trống rỗng trong vòng tay liền tỉnh dậy ngay lập tức, ngái ngủ nhìn cô.Cố Dĩ Di sờ sờ mặt nàng, nói: "Em đến sân sau một chút, chị ở trong phòng đợi em nhé."Nhớ tới chuyện này, Yến Quy dụi mắt ngồi dậy, khoác áo khoác cho cô, nói: "Chị thức để đợi em."Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Đây là nhà người khác, nếu cô không ở đó thì cũng không yên tâm để Yến Quy một mình ngủ say ở nhà người ta được.Cố Dĩ Di mặc vội chiếc áo khoác của mình, cô có một khẩu súng giấu bên trong áo khoác.

Cô buộc một con dao găm nhỏ trong đôi giày và lấy một sợi dây buộc tóc để cột lại mái tóc dài của mình, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, cô cẩn thận nhẹ nhàng mở cửa, di chuyển nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Thân thủ cô nhanh nhẹn, động tác nhanh như chớp, một thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.Nhà họ Triệu không lớn, sân trước và sân sau cộng lại cũng không nhiều chỗ, Cố Dĩ Di nhảy tới cửa sổ phòng ngủ của nhà chính như một con mèo, cô dựa vào cửa sổ nghe ngóng, bình tĩnh phân biệt tiếng thở nặng nhọc của hai người, xác định vợchồng trưởng thôn đã ngủ say, cô lại khom người sang phía bên kia và lắng nghe tiếng động ở ngoài cửa sổ của con trai trưởng thôn, xác nhận anh ta cũng đang ngủ say.Cố Dĩ Di dùng sức, chạy vài bước tới sân sau, dựa lưng vào tường im lặng một lúc, sau khi chắc chắn rằng không còn âm thanh nào khác, cô mới nhẹ nhàng đi tới phòng ở sân sau.Sân sau nhỏ hơn sân trước, hai ba bước đã tới cửa phòng rồi, Cố Dĩ Di cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên nheo mắt lại.Phòng này có khóa cửa, nhà trưởng thôn đã nhốt người gọi là " con dâu" lại.

Cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa và do dự một lúc, một vài ý nghĩ cùng lóe lên trong đầu cô.


Ví dụ, lén lút cạy khóa mở cửa, trực tiếp đi vào hỏi "con dâu" rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoặc là, gõ cửa sổ và hỏi qua cửa sổ.

Nhưng tất cả đều bị cô loại trừ, làm như vậy sẽ bị vợ chồng trưởng thôn ở trong nhà chính nghe thấy được.Cố Dĩ Di đi vòng quanh căn phòng nhỏ, đứng lặng trước cửa sổ phía sau căn phòng, nhìn xuống và suy nghĩ xem phải làm gì.

Lúc này, ánh mắt cô nhìn vào góc cửa sổ nhỏ, cửa sổ quanh năm không được lau chùi đã tích tụ một lớp bùi dày lại rồi.

Cố Dĩ Di lấy điện thoại ra bật đèn pin rọi vào góc cửa sổ này, thấy rõ ràng một chữ cái tiếng Anh được viết trên bụi: SMắt Cố Dĩ Di sáng lên, dùng ánh đèn pin điện thoại chiếu vào phòng, cô không biết người bên trong có cảm nhận được ánh sáng hay không nên chỉ có thể thử thôi.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm nào cả.Cố Dĩ Di suy nghĩ một lúc rồi lại chiếu ánh đèn pin vào cửa sổ bên cạnh, quả nhiên cô đã tìm thấy một chữ cái khác ở trong góc cửa sổ: O.Đến đây thì không cần tìm thêm chữ cái thứ 3 nữa, Cố Dĩ Di cũng đã hiểu người phụ nữ trong phòng muốn truyền tải điều gì rồi: SOS.Cô ấy đang cầu cứu.Cố Dĩ Di tìm đầy đủ ba chữ cái rồi dùng điện thoại chụp ảnh lại, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng.

Cô di chuyển nhanh nhẹn và nhẹ nhàng như một con mèo săn mồi trong đêm, hai ba bước đã về tới phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.Yến Quy ngồi xếp bằng trên giường nhìn điện thoại, thấy cô đi vào, nàng tắt màn hình điện thoại đi, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"Cố Dĩ Di cởi áo khoác và quần dài, nằm lại lên giường, Yến Quy cũng nằm xuống cạnh cô.

Cô đưa những bức ảnh đã chụp trên điện thoại cho Yến Quy xem, Cố Dĩ Di hạ giọng nói: "Chị nghĩ ai bị nhốt trong căn phòng đó?"Yến Quy nhìn vào bức ảnh và nói: "Chắc chắn là một dòng chữ mới vừa được viết lên cửa sổ, có thể cô ta đã nghe thấy cuộc tranh cãi của em và nhà trưởng thôn trong bữa tối, nên mới nghĩ ra cách này.

Có thể nghĩ ta cách cầu cứu trong thời gian ngắn như vậy, cô ta tuyệt đối không phải là người mất trí như trưởng thôn nói, cô ta có khả năng tư duy độc lập, chỉ số thông minh cũng không thấp."Cố Dĩ Di thở dài: "Nếu hôm nay em không đi đến phòng phía sau, cách này của cô ta cũng vô ích.""Đó chính là một canh bạc, dù chỉ là một đường sống thì cũng phải thử." Yến Quy trả lại điện thoại cho Cố Dĩ Di và nói: "Có thể chúng ta đã tình cờ phát hiện ra một vụ án mới rồi."Cố Dĩ Di: "Chúng ta nên làm gì?"Yến Quy trầm ngâm nói: "Tạm thời cô ta sẽ không có nguy hiểm gì, chúng ta vẫn chưa có đủ chứng cứ, hơn nữa chị lo lắng hơn là liệu chiếc xe tải đó có liên quan gì đến ngôi làng này hay không, theo lẽ thường thì, điểm đến cuối cùng của chiếc xe đó sau khi lên núi lẽ ra là phải ở đây, nhưng trên đường đi vào thôn xe của chúng ta đã không thể lên nổi được, cho nên rốt cuộc chiếc xe đó ở đâu? Và nó để làm gì? Có liên quan gì đến hung thủ giết hại An Nguyệt? Những điều này vẫn chưa có câu trả lời."Cố Dĩ Di nói: "Vì vậy ưu tiên hàng đầu vẫn là tìm chiếc xe đó...."Yến Quy: "Dù sao thì sáng sớm mai chúng ta cũng sẽ tời đi, nên đừng cư xử bất thường, chị cảm thấy có thể thôn này đang có vấn đề."Hai người không nói gì thêm, bây giờ còn cách mấy giờ nữa mới tới hừng đông, hai người liền ôm nhau ngủ tiếp.

Trong thôn núi có đồng hồ báo thức tự nhiên, tiếng gà trống gáy đánh thức cả hai người, bởi vì nhớ tới đây là đâu, nên Yến Quy liền thức dậy nhẹ nhàng, vui vẻ gọi Cố Dĩ Di thức dậy.Hai người họ tắm rửa sơ qua, sau khi trời sáng họ liền đi ra ngoài, chào tạm biệt Lữ Ngọc đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Lữ Ngọc không giả bộ giữ họ lại, mà mong muốn hai người họ nhanh chóng rời đi, chỉ nhét hai cái bánh bao hấp vào tay họ để lót dạ trên đường thôi.Yến Quy nhận lấy bánh bao, nghiêm túc cảm ơn Lữ Ngọc, sau đó cùng với Cố Dĩ Di rời đi không trở lại.

Lữ Ngọc vẫn đứng ở cửa nhìn bóng lưng họ đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.Người trong thôn núi dậy rất sớm, dọc đường họ đã gặp vài hộ gia đình, khi thấy hai người họ đi từ nhà trưởng thôn ra thì đều nhìn họ với vẻ mặt cảnh giác.

Hai người họ không chút thay đổi gật đầu chào hỏi những người đã gặp, đi thẳng đến con đường ngày hôm qua lên núi, xuống núi theo con đường cũ.