Chương 29: 29: Trống Rỗng 29

Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Biển rộng hoà với bầu trời luôn cho người ta cảm giác vĩnh hằng vô tận, loại cảm giác này vào ban đêm đặc biệt mãnh liệt, cuối màn trời và biển rộng vô tận nối thành một mảnh, như một bức màn màu đen trải ra, không có điểm cuối.Yến Quy nhìn chằm chằm một mảnh đen tối trước mắt, nghĩ xem dưới đáy biển có gì, nàng vô thức nghĩ đến K xã, nghĩ hang ổ của bọn họ đã chuyển dời đến nơi nào, phải chăng vẫn đang trốn kín nơi vùng biển rộng này.Đang xuất thần, người nàng đột nhiên ấm áp, Yến Quy mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dĩ Di đứng ở sau nàng, khoác cho nàng một chiếc áo khoác.Thấy nàng nhìn qua, Cố Dĩ Di nói: "Tự mình chạy đến chỗ này ngồi hóng gió, còn không sợ lạnh đến đóng băng." Vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Yến Quy, đặt xuống bên chân nàng nửa két bia.Yến Quy nhìn lướt qua, nói: "Hôm nay em uống không ít."Cố Dĩ Di lấy một chai rượu ra ngửa đầu uống một ngụm lớn, không thèm để ý nói: "Hôm nay không trộn vào uống, không say."Yến Quy nhìn cô xác thật bình thường hơn rất nhiều so với lần trước, cũng không tiếp tục ngăn cản.Hai người sóng vai ngồi một lát, cũng không nói chuyện, Yến Quy vốn không biết nói gì, Cố Dĩ Di cũng không nói, cô cũng không mở đầu câu chuyện, cứ như vậy tiếp tục nhìn chằm biển rộng ngây ngốc.Cố Dĩ Di uống bia tựa như nước, chỉ trong chốc lát đã hết một chai vào bụng, cô nghe âm thanh đám người phía sau cười đùa, cũng giương môi, nhìn qua thì tâm tình không tồi, nói: "Hôm nay đã uống không ít, em thấy Du Du có chút mệt, cũng may bạn gái cô ấy ở đây còn có thể ngăn lại một chút, bằng không đám nhóc kia thật sự dám chuốc cô ấy đến khi nằm sấp xuống."Yến Quy cười, nói: "Mọi người đều rất vui vẻ.""Một khi vui vẻ liền làm ầm ĩ, ồn ào muốn chết, sau này ở đây lâu rồi chị sẽ hiểu."Yến Quy "Ừm" một tiếng.Cố Dĩ Di nói: "Chị không cảm thấy phiền là được."Yến Quy cười: "Nếu không phải thân thể tôi không cho phép, cũng có thể theo bọn họ nháo loạn một đêm."Cố Dĩ Di vén tóc, không nói tiếp, biết nàng nói dối, nàng không thích ồn.

Thân trên ngã ra sau đôi tay chống lên bờ cát, đôi chân dài duỗi thẳng ra.Yến Quy thấy mắt đào hoa của cô thích ý híp lại, cũng bắt chước bộ dáng này ngã ra sau, đôi chân dài đã cuộn lại nửa ngày duỗi mở ra, cả người cũng có loại cảm giác thư giãn theo.Hai người cứ như vậy ngồi trên bờ cát, Cố Dĩ Di lại mở ra hai chai rượu, đưa cho Yến Quy một chai.

Cô uống rượu quá nhanh, Yến Quy nửa bình còn chưa uống xong, cô đã uống hết một chai.Yến Quy liếc mắt thấy khuôn mặt cô đã phiếm hồng, nói: "Uống chậm một chút." Cố lấy tiện: "Không sao.""Uống nhanh lại say."Cố Dĩ Di trầm mặc, không hé răng, nhưng là đột nhiên cơ thể nghiêng qua một chút, cả người nhích lại gần Yến Quy.Yến Quy liếc xéo cô, đối với hành động này của cô không có phản ứng gì, tất cả đều ngầm đồng ý.Cố Dĩ Di biết thái độ của nàng, liền dứt khoát để cho toàn bộ nửa người trên lệch qua trên người người ta, còn gác đầu lên vai người kia, giống như không xương.Thân mình Yến Quy cứng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại bình thường.Cố Dĩ Di đã nhận ra, nhỏ giọng thì thầm: "Chị đừng nói.

Thật là có chút say rồi." Yến Quy không nhịn được cười, không đáp lại cô.Cố Dĩ Di cho rằng nàng sẽ đẩy mình ra, nhưng đợi nửa ngày cũng không có, cũng không thấy người nọ có động tác gì, thật sự cứ dựa vào tùy ý như vậy.Trong lòng cô có chút vị ngọt len lỏi, trước giờ luôn được một tấc lại muốn tiến một thước, cô ngã đầu xuống, gác cằm trên vai Yến Quy, mở đôi mắt to, mặt gian gọi biệt hiệu của người ta: "Ma bệnh.""Hửm?"Cố Dĩ Di hơi ngửa đầu, hỏi: "Sao chị lại dễ bị lừa như vậy?"Tư thế này của cô thật sự quá thân cận, lúc nói chuyện hơi thở trực tiếp phả vào cổ Yến Quy, thân mình người kia đột nhiên cứng lại, khoảng cách quá thân cận, Cố Dĩ Di cũng có thể thấy rõ bộ dáng yết hầu của nàng đang lên lên xuống xuống.Ha, cứ như vậy sao có thể không trêu đây.Cố Dĩ Di cũng muốn đưa tay sờ vào yết hầu của nàng, nhưng tốt xấu gì vẫn nhịn xuống, không thật sự ỉ lại cơn say rượu mà ra tay.Cổ Yến Quy giật giật, khó khăn lắm mới né tránh được luồng khí nóng Cố Dĩ Di phả ra trên da mình, hỏi lại cô: "Em lừa tôi cái gì?"Cố Dĩ Di nhận thấy nàng đang né tránh, cái mũi được đà đuổi theo, đầu nghiêng qua mùi mặt vào cổ người ta, chọc cho Yến Quy cứng đờ trở lại.Lộ ra nụ cười xấu xa khi thực hiện kế hoạch thành công, Cố Dĩ Di dán vào người nàng, ngửi hương thơm mát nhàn nhạt trên người nàng, thấp giọng nói: "Em nói em say, thật ra không có."Yến Quy e hèm, nói: "Biết rồi.

Tửu lượng của em tốt."Cố Dĩ Di lại cọ nàng: "Vậy mà chị còn để em dựa?"Yến Quy không lý sự với cô, qua một lát mới đáp lại cô: "Thì dựa thôi."Cố Dĩ Di ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Dễ nói chuyện như vậy, người khác muốn dựa liền để dựa?"Yến Quy cũng nhìn cô, nói: "Không cho người khác dựa."Cố Dĩ Di cười khẽ ra tiếng, lại đến gần, cả người đều rất vui vẻ.Hai người vẫn duy trì tư thế dựa vào nhau này, gió biển thổi tới trước mặt, hai người lại không cảm thấy lạnh, ngược lại còn có chút khô nóng.

Cố Dĩ Di chôn ở cổ Yến Quy, không tự phát giác ra càng dán gần hơn, đến hô hấp cũng càng ngày càng nặng, vốn dĩ không say, hiện tại lại thật sự có chút muốn say.Phía sau đang không ngừng truyền đến âm thanh cười đùa của các đồng sự, nhưng hai người đột nhiên cảm thấy những âm thanh đó đều đã cách xa mình, tất cả các giác quan trên dưới toàn thân đều tập trung hết sức vào người bên cạnh này.

Cố Dĩ Di thở ra hơi thở phả lên làn da trống trãi của Yến Quy, hơi thở của hai người hoà vào nhau, lên men, xâm nhập vào đáy lòng.Đêm nay chơi đến tối muộn, đợi đến khi đã hoàn toàn bình lặng lại quay về, ở sân sau đã có vài người nghiêng trái ngã phải, cũng có người vẫn còn tỉnh táo phụ nhau một chút, một đám người đỡ nhau đi vào phòng.Nhậm Du Nhiên cũng còn tính là tỉnh táo, cùng lắm là đi đường cũng có chút loạng choạng, cánh tay cô ôm Hạ Chi Tình, vừa ôm người vào trong ngực, vừa dựa lên người, nghiêng ngả đi lên lầu.Lúc đến lầu ba cô ấy mới giống như nhớ tới cái gì, lúc thì kinh ngạc lúc thì rống lên hỏi: "Dĩ Di và pháp y Yến đâu? Sao muộn vậy vẫn không thấy bọn họ đâu? Lén bỏ chạy??"Hạ Chi Tình thấy nộ dáng cô ấy đã say choáng váng, dở khóc dở cười, ôm eo cô ấy nói: "Ngay ở phía sau đấy.""Ở đâu ở đâu nào?" Nhậm Du Nhiên quay đầu lại liên tiếp nhìn xung quanh.Hai người kia thật đúng là đang đi theo phía sau, hơn nữa nhìn biểu tình cùng với bước chân, cũng là bộ dáng chưa say.Cố Dĩ Di nghe thấy Nhậm Du Nhiên gào ở đó, cười một tiếng nói: "Nhìn cái đức hạnh này của cậu đi, còn có thể nhớ rõ tôi à, nhanh trở về ngủ đi!"Nhậm Du Nhiên bây giờ nhìn gì cũng thấy mấy cái bóng chồng lên nhau, cô nhìn chằm chằm bốn cái bóng Cố Dĩ Di trước mắt, lắc đầu nói: "Sao cậu lại □□ vậy?"Cố Dĩ Di cười mắng cô ấy một câu, để cho Hạ Chi Tình đỡ cô ấy về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi mấy người nói chúc ngủ ngon nhau, Cố Dĩ Di bước đôi chân dài đi về phòng mình, Yến Quy đi theo phía sau cô.Hai người nhìn qua đều rất bình thản điềm tĩnh, bước chân cũng không nhẹ, chỉ đến khi mở cửa, Cố Dĩ Di nhanh chóng nhìn lướt qua hai bên, xác định hành lang không có người khác phía sau, cô duỗi tay ra, một phát túm chặt Yến Quy đang đi ngang qua về phía mình, không thèm để ý gì đẩy người vào phòng mình.Yến Quy không nghĩ tới chuyện này, dưới chân lảo đảo một chút, theo lực kéo của Cố Dĩ Di đi vào phòng cô.Cửa sau người phịch một tiếng đóng lại, Cố Dĩ Di dùng sức ấn Yến Quy lên ván cửa, dán toàn thân lên.

Cô cũng không làm gì khác, chỉ là nghiêng qua dựa lên người Yến Quy, khuôn mặt đặt ngay bên gáy người kia.Yến Quy bị hành động đột nhiên của cô làm cho nhịp tim đập nhanh, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập vừa nhanh vừa nặng của hai người, nhịp điệu dần dần đồng đều, từng tiếng trùng vào nhau.Cố Dĩ Di cứ như vậy ấn dựa người vào trên cửa, qua hồi lâu mới muốn thử vươn tay, tay phải đỡ eo Yến Quy, tay trái đặt lên bả vai nàng, động tác của cô cũng rất nhẹ, muốn như có như không chạm vào.


Mãi đến khi thấy Yến Quy không né tránh cũng không đẩy cô ra, cô mới dám thật sự ôm lấy.Thân thể hai người dán vào nhau, Cố Dĩ Di chôn mặt bên cổ Yến Quy, thấp giọng gọi nàng: "Yến Quy."Cả người Yến Quy cứng đờ, đây là lần đầu Cố Dĩ Di chính thức gọi tên hiện tại của nàng, hai chữ này phát ra từ trong miệng cô, mang theo ý vị lưu luyến khác biệt.Yến Quy nỗ lực khôi phục nhịp tim của mình, giọng nói cũng có chút run, chỉ nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, coi như đáp lại.Cố Dĩ Di lại cọ nàng: "Yến Quy, đêm nay ngủ ở đây với em đi." Yến Quy không lập tức trả lời cô, trầm mặc, giống như đang suy xét.Cố Dĩ Di đợi một lát không đợi được câu trả lời, bất an cựa quậy, hỏi lại một lần nữa: "Ngủ ở đây, được không?"Tim Yến Quy vẫn đập rất nhanh, lần này nàng không tiếp tục im lặng, mà như không thể hiểu hỏi: "Em uống say rồi sao?"Cố Dĩ Di không hiểu, nhưng cũng không buông tay, ở trong lòng ngực nàng buồn bực nói: "Không có, tỉnh táo đấy."Hô hấp của Yến Quy có chút nặng, sau đó nói: "Được." Giọng nàng có chút run, chỉ nói một chữ như vậy, cũng có chút thở không xong.Một chữ trả lời như vậy giống như cái chìa khoá mở chốt, lực trên tay Cố Dĩ Di tăng thêm, gắt gao ôm Yến Quy.

Cô ngẩng đầu, hơi ngửa đầu nhìn người trước mắt, hai người đối diện trong bóng đêm, cơ thể lại dán kín vào nhau.Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm Yến Quy hồi lâu, cuối cùng vòng tay ôm cổ nàng, lại một lần nữa chui vào trong lòng ngực ôm nàng, cũng không làm gì khác.Yến Quy cứ như vậy thành thật đứng ở chỗ này, tùy ý để cô ôm, cô làm gì cũng được, đều có thể thuận theo cô.

Nàng không chủ động, hoàn toàn theo ý muốn của Cố Dĩ Di, người kia muốn làm thì gì cứ làm, chỉ ôm nhau không nhúc nhích như vậy cũng được.Ai cũng không chủ động, một cái ôm kéo dài, phảng phất như chỉ cần ôm như vậy đã thật sự thỏa mãn.

Cố Dĩ Di nghe hơi thở trên người Yến Quy, tác dụng của cồn đang từng chút biến mất, nhưng tim cô ngược lại càng đập nhanh hơn.

Cô không biết sau đó nên làm gì bây giờ, để cô chủ động cô lại không muốn, cô cảm thấy mình đã chủ động đến nông nỗi hoàn toàn không phải mình rồi.Thời gian trôi đi, hai người đều đã đứng đến có chút mỏi, Cố Dĩ Di cuối cùng cũng rời ra từ trong lòng ngực Yến Quy, cô nghiêng đầu vuốt vuốt tóc, mở miệng giọng điệu so với vừa rồi bình tĩnh hơn không ít: "Tắm không?"Yến Quy gật đầu, nói: "Em tắm trước đi.""Được." Cố Dĩ Di không phản đối, ấn nút bật đèn phòng sáng lên, chỉ trong một thoáng bóng đen đã rút đi.Cố Dĩ Di tắm rửa xong trước, bọc tóc vào dựa lên giường ngây ngốc, nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng cô có chút hụt hẫng.

Cô cảm thấy không đúng, hôm nay hai người đều uống không ít rượu, trước đó lúc mới vừa vào phòng tuyệt đối đều là đang trong trạng thái bị chất cồn k1ch thích, mình chủ động nhào vào ngực như vậy, kết quả thế mà lại thật sự chỉ có ôm.Cố Dĩ Di nhíu mi, cô bắt đầu hoài nghi Yến Quy có phải căn bản không hiểu ý mình hay không, hoặc là nói, mình có phải đã hiểu lầm ý của nàng hay không? Ngay sau đó cô lại phủ định đi ý nghĩ của chính mình, nhiều cảnh tượng mờ ámnhư vậy chạy qua trong đầu giống như phim, nếu Yến Quy đến một chút ý kia cũng không có thì mới là thật sự không đúng.Nhưng mà, lỡ như nàng thật sự không có ý kia...Cố Dĩ Di suy nghĩ mãi vò thành một cuộn chỉ rối, lâm vào trạng thái hoài nghi cũng tự hoài nghi chính mình.Yến Quy tắm xong đi ra liền thấy Cố Dĩ Di dựa vào giường vẻ mặt bực bội, nàng không rõ người này đột nhiên làm sao vậy, cầm máy sấy ngồi lên giường, nói: "Tôi sấy tóc cho em."Cố Dĩ Di nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng, lại nhìn thấy máy sấy nàng cầm trong tay, nghe lời đưa đầu tóc đang bọc trong khăn lông qua, hưởng thụ cảm giác được người này phục vụ.Không đúng, không có lỡ như, ma bệnh nhất định là có ý kia.Cảnh sát Cố lại phủ định hoài nghi vừa rồi của mình, thỏa mãn híp mắt.