Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Hàn Cẩm Thư cảm thấy ông chồng bạo quân của mình có lúc thật sự rất giống một con gấu bông. Cho dù là ngày hay đêm, chẳng phân biệt thời gian cũng không quan trọng tình huống, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trêu chọc động tình với cô.
Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ hôn lên má, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng như quả táo chín mùa thu. Cô rất muốn hắt cho anh ly nước lạnh, thưởng cho anh một cái lạnh thấu tim để khiến anh tỉnh táo lại.
Nhưng trên tay Hàn Cẩm Thư không có nước mà chỉ có một cốc dung dịch calamine để bôi lên da.
Xuất phát từ lòng nhân từ đối với bệnh nhân dị ứng, cuối cùng, bác sĩ tiểu Hàn đành kìm nén cơn xúc động muốn tạt nước vào khuôn mặt của bạo quân.
Hàn Cẩm Thư dùng toàn bộ kiên nhẫn hai mươi mấy năm qua, mỉm cười với Ngôn Độ, nói: “Vị tiên sinh này, em đã đặc biệt đi mua thuốc cho anh nên không thể không bôi”.
Ngôn Độ bình tĩnh, thắc mắc với cô: “Vậy nếu lúc anh ôm em cọ vào người em thì phải làm sao”.
Hàn Cẩm Thư nghe anh hỏi xong, buột miệng trả lời: “Cọ thì cọ, thuốc này trẻ con cũng có thể dùng, không có thương tổn và tác dụng phụ gì với cơ thể con người”.
Ngôn Độ nghe vậy, chậm rãi nhíu mày nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen lạnh lẽo là hứng thú ngày càng nồng đậm.
Hàn Cẩm Thư còn chưa nhận ra câu trả lời của mình có gì không ổn, cô cầm lấy tăm bông quay đầu lại một cách vô tư, vừa vặn đối diện với ánh mắt như cười như không của Ngôn Độ.
Hàn Cẩm Thư sững sờ trong giây lát.
Dù sao cũng không phải kẻ ngốc, cô chỉ cần suy nghĩ hai giây đã nhận ra, hứng thú trong mắt vị bạo quân này từ đâu mà đến.
Giây lát sau, hai má Hàn Cẩm đột nhiên nóng lên, càng lúc càng nóng.
Trong lòng dâng lên chút bối rối khó hiểu, không nói rõ được, cô vừa chật vật vừa xấu hổ, quanh co một chút, hắng giọng nhanh chóng sửa lại: “Ý của em là… Anh sợ cọ lên người khác thì càng không nên ôm nhau ngủ. Hai chúng ta ngủ riêng là được”.
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, thản nhiên nói: “Hàn Cẩm Thư tiểu thư, vừa rồi em không nói như vậy”.
Hàn Cẩm Thư ho khan hai tiếng, cứng miệng phản bác: “Vừa rồi là e nói nhầm thôi”.
Ngôn Độ: “Chúng ta đều biết, phản ứng đầu tiên chính là thể hiện bản năng của con người, nó thường biểu đạt những suy nghĩ trực tiếp và chân thật nhất sâu trong nội tâm của người đó”.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư ném ánh mắt nghi hoặc về phía anh: “Cho nên Ngôn Độ tiên sinh muốn biểu đạt điều gì?”.
“Cho nên”.
Ngôn Độ cụp mắt, tầm mắt vẫn như cũ từng giây từng phút không rời khỏi mắt cô, vừa nói chuyện, vừa sải bước, chậm rãi đi về phía cô.
Vóc dáng anh quá cao, khí chất cả người lại lạnh thấu xương bức người. Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Hàn Cẩm Thư nhạy bén cảm giác được bầu không khí xung quanh có chút thay đổi, dường như có mối nguy hiểm nào đó không rõ đang từng bước tới gần.
Trái tim cô không tự chủ được khẽ run lên, ruột gan rối bời, hoàn toàn theo phản xạ lùi về phía sau vài bước.
Sau đó, gót chân sau đụng phải vách tường.
Hơi chao đảo một chút, Hàn Cẩm Thư khẽ hô một tiếng, cả người đổ về phía sau, chớp mắt đã dán chặt vào tường TV trong phòng khách.
Không còn đường rút lui, Ngôn Độ đã gần trong gang tấc.
Anh cúi người áp sát cô, ánh mắt tỉ mỉ, ung dung quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô.
Với khoảng cách như vậy, Hàn Cẩm Thư ảo não phát hiện, cô căn bản không thể khống chế nhịp tim của mình. Trái tim dưới lồng ngực đập thình thịch như đánh trống, tiếng đập rung động cả màng nhĩ của cô, từng đợt từng đợt khiến da đầu cô tê dại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của Ngôn Độ có biển sao mênh mông, đẹp không thể tả.
Trước đây Hàn Cẩm Thư vẫn cảm thấy mùi trên người Ngôn Độ rất dễ ngửi, mát lạnh thanh nhã xen lẫn hơi thở đặc trưng của giống đực, vô cùng có tính biểu tượng.
Nhưng giờ phút này, cô thật sự không cách nào thưởng thức được mùi hương lạnh lùng trên người anh.
Đầu óc cô căng lên mơ hồ, nếu như còn ngửi thấy mùi thơm trên người anh thì e là cô sẽ thật sự ngất ngay tại chỗ.
Hàn Cẩm Thư lặng lẽ nín thở, mắt mở to cảnh giác mà đề phòng nhìn mặt Ngôn Độ.
Ngôn Độ thấp giọng nói: “Giải thích chính là che giấu. Câu nói thứ hai của em trong mắt anh chẳng qua chỉ là một câu “ngụy biện” mà thôi.
Hàn Cẩm Thư có chút buồn cười, tức giận cãi lại: “Học thuyết xằng bậy. Anh nói phản ứng đầu tiên là biểu đạt ý nghĩ chân thật nhất ở sâu trong nội tâm con người. Được rồi, vậy anh nói tiếp đi, em muốn biểu đạt ý nghĩ chân thật gì?”.
Ngôn Độ miễn cưỡng nhướng mày: “Suy nghĩ thật sự của em đối với anh là gì, chẳng lẽ em còn không rõ?”.
Hàn Cẩm Thư không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt anh, cố ý ngẩng mặt lên, ngạo nghễ nói: “Thật ngại quá, em không rõ lắm, xin Ngôn tổng chỉ giáo cho?”.
“Suy nghĩ thật sự của em đối với anh…”.
Âm lượng Ngôn Độ rất thấp, nghe có vẻ nặng nề mang theo vài phần khàn khàn. Trong lúc nói chuyện, anh giơ tay lên, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên cánh môi hé mở của Hàn Cẩm Thư, sau đó chậm rãi di chuyển xuống, lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn, chiếc cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh thanh mảnh, cuối cùng, dừng lại ở trái tim đang đánh trống từng hồi của cô gái.
Ngôn Độ tiếp tục: “Là em thích anh”.
Không khí xung quanh càng lúc càng mập mờ.
Hàn Cẩm Thư miệng lưỡi khô khốc, vừa nghe được những lời này, thật sự không thể tưởng tượng nổi, lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Em thích anh á?”.
Ngôn Độ rất bình tĩnh nói: “Chính xác hơn là em rất thích ngủ với anh”.
Hàn Cẩm Thư: “……”.
Hàn Cẩm Thư: “………”.
Hàn Cẩm Thư: “…………”.
Vị ông lớn này chính là minh chứng của việc hễ mở miệng là khiến người khác không chết há mồm thì cũng hết hồn kinh ngạc.
Hàn Cẩm Thư vừa thẹn vừa giận, suýt nữa muốn hộc máu. Cô thật sự không hiểu sự tự tin khó hiểu của vị bạo quân này từ đâu mà ra. Sau khi sự xấu hổ và tức giận qua đi, cô lại không khỏi sinh lòng tò mò: “Em rất muốn biết tại sao anh lại nói như vậy?”.
So với sự bối rối không nói nên lời của Hàn Cẩm Thư, vẻ mặt của Ngôn Độ vẫn bình tĩnh mà tản mạn như trước. Anh cúi đầu nhìn cô, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Mỗi lần Hàn tiểu thư làm chuyện đó với anh, không phải cả thể xác và tinh thần đều rất sung sướng đó sao. Chẳng lẽ em còn muốn anh miêu tả chi tiết tâm trạng của em mỗi khi đạt cực khoái à?”.
“… Miêu tả cái đầu anh ý! Rốt cuộc anh có chút liêm sỉ nào không vậy!”.
Từ đầu đến chân Hàn Cẩm đều như muốn bốc hỏa, cô không thể nghe thêm nữa, giơ tay trái lên bịt chặt miệng Ngôn Độ.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngôn Độ hiện lên ý cười, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô phủ trên môi anh, hôn nhẹ một cái.
Mặt Hàn Cẩm Thư càng đỏ hơn, nhanh chóng rút tay về, dùng bả vai đập mạnh vào người anh, cuối cùng cũng tìm được đường thoát giữa bức tường TV và tường người Ngôn Độ mà chuồn ra ngoài.
Nhìn lại đằng sau.
Vị bạo quân không biết giữ mồm giữ miệng bị cô mạnh mẽ đẩy ra, thân hình cao lớn trần nửa người theo quán tính nghiêng sang bên cạnh, bước chân anh chậm rãi đuổi theo vài bước, cả người thuận thế miễn cưỡng tựa vào tường. Khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người như ngọc.
Tạo hình này hoàn toàn giống như một bức tranh vẽ một mỹ nam tuyệt thế với nụ cười đẹp mắt di tình.
Nhưng Hàn Cẩm Thư cảm thấy, nếu như vị mỹ nam này không phải là một tên biến thái không biết xấu hổ thì bức tranh này sẽ càng bắt mắt hơn.
Thở dài xong, cô lại không khỏi tức giận nghĩ mình thật sự là một thánh mẫu ngốc nghếch.
Người đàn ông ác liệt như vậy, người suốt ngày đè ép cô đùa giỡn cô bắt nạt cô, vậy mà cô vẫn còn có thể lo lắng đến những nốt phát ban dị ứng trên người anh? Đáng ra cô nên vẽ một vòng tròn, nguyền rủa anh sớm ngày bị những nốt phát ban kia hành hạ mà ngứa đến chết mới đúng.
Nghĩ vậy, Hàn Cẩm Thư quyết định thu hồi lòng trắc ẩn tràn lan của mình. Cô đặt thuốc trong tay lên bàn trà, mặt không biến sắc nói: “Em thấy anh hình như không cần em giúp đỡ. Thuốc để ở đây, thích bôi hay không thì tùy anh”.
Ngôn Độ nhướng mày: “Em giận à?”.
Hàn Cẩm Thư miệng cười nhưng lòng không cười khẽ nhếch môi, dáng vẻ kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là không rồi”.
Ngôn Độ: “Nếu không có thì tới giúp anh bôi thuốc đi”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư tức giận đến thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô nhìn không quen mắt nhất chính là dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến cao cao tại thượng này của anh. Cô khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh, thở hổn hển nói: “Muốn em giúp anh á, anh cầu xin em đi?”.
Ngôn Độ thản nhiên: “Anh cầu xin em”.
Hàn Cẩm Thư: “…”. Trời ạ.
Vài phút sau, đôi vợ chồng hờ lại ngồi xuống sô pha.
Ngôn Độ ngồi quay lưng về phía Hàn Cẩm Thư, sắc mặt nhàn nhạt. Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh, một tay cầm tăm bông y tế chấm thuốc hết sức chăm chú, cẩn thận bôi thuốc lên những nốt phát ban nhỏ trên lưng anh.
Không bao lâu, vùng lưng đã được bôi xong.
Hàn Cẩm Thư cầm cánh tay Ngôn Độ, nhẹ nhàng kéo xoay người anh lại, tiếp tục bôi lên ngực cho anh.
Ngôn Độ rũ mí mắt, thản nhiên nhìn cô gái trước mặt.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung trên người anh, giống như trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn việc bôi thuốc cho anh. Dù đang bôi thuốc nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng hào vẫn lúc đóng lúc mở, nói với anh: “Sau này không được ăn uống bừa bãi nữa. Nhớ năm đó bạn học của em vào bệnh viện do không biết mình ăn hải sản, chỉ là ăn nhầm, nhưng anh thì ngược lại, biết mình dị ứng xoài vẫn còn ăn, có phải buồn cười không”.
Ngôn Độ gật đầu: “Ừ. Không ăn lung tung nữa”.
Hàn Cẩm Thư lại nghĩ tới lý do kỳ lạ khiến hôm nay anh không cự tuyệt miếng pizza xoài kia, trầm mặc, nói tiếp: “Cho dù em cho anh ăn thì anh cũng không được ăn”.
Ngôn Độ: “Nhớ rồi”.
Hiếm khi thấy bạo quân nghe lời như vậy, Hàn Cẩm Thư không tự chủ được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Ngôn Độ.
Anh đang rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh mà chuyên chú, lông mi dài rậm che xuống giống như một đôi lông quạ đen, thỉnh thoảng quạt nhẹ hai cái, thoạt nhìn còn có chút ngoan ngoãn.
Thấy dáng vẻ này của Ngôn Độ, khóe miệng Hàn Cẩm Thư bất giác nhếch lên. Cô thay tăm bông sạch tiếp tục chấm thuốc, bôi lên cánh tay của anh, miệng hỏi: “Ngoại trừ xoài, anh còn dị ứng với thực phẩm nào khác không?”
Ngôn Độ lắc đầu, trả lời: “Hết rồi”.
Hàn Cẩm Thư ồ một tiếng, vẫn thuận miệng tán gẫu, hỏi anh: “Sao anh lại phát hiện mình dị ứng với xoài?”.
Ngôn Độ nghe thấy câu hỏi, im lặng một lúc mới nói: “Lúc được vài tuổi có ăn một lần, khi đó tình trạng nguy kịch, cũng phải vào viện”.
“Hả?”. Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Mới mấy tuổi đã bị dị ứng tới mức phải vào bệnh viện, vậy cũng quá đáng thương đó”.
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Xoài là người nhà anh mua cho anh ăn à, bọn họ cũng không biết anh dị ứng sao? Hay là do anh nghịch ngợm lén ăn vụng?”.
Ngôn Độ rất bình tĩnh nói: “Không ai biết anh bị dị ứng xoài. Lúc đó anh mang một quả xoài về, người lớn trong nhà cắt một nửa cho anh ăn. Ăn xong, anh suýt chút nữa thì ngất xỉu”.
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, trong đầu hiện ra một suy đoán hợp lý: “Cho nên xoài là do anh ăn trộm à?”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ trả lời dứt khoát: “Không phải”.
Hàn Cẩm Thư hoài nghi: “Vậy thì làm sao có?”.
Ngôn Độ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: “Quả xoài năm đó hại anh vào viện là do một cô bé đưa cho anh”.
Nghe đến đây, tâm hồn hóng chuyện trong cơ thể Hàn Cẩm Thư thoáng chốc được châm ngòi, bùng cháy hừng hực. Cô vội vàng hỏi: “Cô bé nào?”.
Thời thơ ấu kết duyên bởi một quả xoài, hơn nữa còn làm hại tiểu bạo quân mới mấy tuổi thiếu chút nữa một mạng quy tiên? Cốt truyện như vậy vô cùng phù hợp với những câu chuyện ngôn tình lãng mạn dài kỳ của Tấn Giang.
Chẳng lẽ, cô gái tặng xoài này chính là vị bạch nguyệt quang trong truyền thuyết kia – – QgSha?
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm: “Cô bé đó”.
Hàn Cẩm Thư vểnh tai lên, tập trung tinh thần nín thở chờ đợi: “Hả?”.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua.
Đôi mắt đen của Ngôn Độ sâu thẳm giống như hai cái giếng cổ sâu không thấy đáy. Môi anh khẽ mở, đang định nói chuyện, ai ngờ đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Reng reng, reng reng!
Hàn Cẩm Thư nhận ra đó là điện thoại của mình, mất hứng buông tăm bông đứng dậy lấy túi xách, điện thoại di động bên trong đang kêu to không ngừng.
Số điện thoại hiển thị là một chuỗi số lạ.
Hàn Cẩm Thư sinh nghi, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn trượt nút nghe: “Alo, xin chào?”.
“Chị Cẩm Thư, là em đây”. Giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến người ta liên tưởng đến những áng mây trên bầu trời ngày xuân tháng hai.
Hàn Cẩm Thư ngồi trở lại sô pha, thử thăm dò gọi một cái tên: “Mộng Như?”.
“Vâng, là em đây”. Trương Mộng Như ở đầu dây bên kia cười rộ lên: “Bố em bảo em hỏi chị và anh rể ngày mai có kế hoạch gì chưa ạ?”.
Nghe giọng nói êm tai êm tai của cô em họ, trong đầu Hàn Cẩm Thư lập tức hiện ra nụ hôn nóng bỏng mà cô gặp phải trước cửa tiệm thuốc trên phố cổ cách đây không lâu.
Tâm trạng của Hàn Cẩm Thư đột nhiên vô cùng phức tạp.
Thành thật mà nói, cô bỗng không biết mình nên đối mặt với cô em họ bà con xa này như thế nào. Một người nhìn thì tưởng chừng trong sáng vô hại, nhưng lại có một mặt khác không muốn người khác biết.
Đầu dây bên kia, Trương Mộng Như thấy Hàn Cẩm Thư hồi lâu không lên tiếng, khó hiểu hỏi: “Chị Cẩm Thư, chị có nghe thấy em nói gì không? Alo?”.
Hàn Cẩm Thư hồi phục lại tinh thần, cười nói ngại ngùng: “Xin lỗi thật ngại quá, tín hiệu không tốt lắm. Ngày mai anh chị định về nhà bà cô một chuyến, sau đó lại đi dạo khu thắng cảnh”.
“Vậy à”. Trương Mộng Như suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Được, em biết rồi. Chị Cẩm Thư, chị xem sáng mai mấy giờ em tới đón hai người thì thích hợp?”.
Hàn Cẩm Thư nói: “Em gửi địa chỉ nhà bà cô vào Wechat cho chị là được rồi, không cần đón bọn chị đâu”.
Trương Mộng Như cười rộ lên: “Vậy sao được. Hai người từ xa đến là khách quý, bố em đặc biệt dặn dò em phải tiếp đãi chị và anh rể thật chu đáo, dẫn hai người đi ăn chơi vui vẻ”.
“Thật sự không cần đâu”. Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, tùy tiện tìm một lý do: “Hơn nữa trước khi trở về Lan Giang chị đã liên lạc với một vài người bạn cũ, mọi người định ôn chuyện tâm sự, em còn trẻ, đi theo bọn chị cũng nhàm chán”.
Nghe vậy, lúc này Trương Mộng Như mới bỏ đi ý muốn đi chơi cùng bọn họ: “Được rồi, chị Cẩm Thư, em biết rồi, sau này có cần gì chị nhớ liên lạc với em. Đều là người trong nhà, chị tuyệt đối không được khách sáo với em đâu đấy”.
“Ừ, chị biết rồi. Cảm ơn em Mộng Như”.
Cúp điện thoại, Hàn Cẩm Thư phồng má, lặng lẽ thở ra một hơi. Sau khi quay đầu lại, trước mặt cô thình lình xuất hiện một phiên bản phóng to của khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Cô giật nảy mình, theo phản xạ lùi về phía sau, vỗ ngực khẽ hô lên: “Em nghe điện thoại, anh đứng gần như vậy làm gì?”.
Ngôn Độ một tay chống cằm nhìn cô, vẻ mặt lười biếng mà tùy ý. Anh thản nhiên hỏi: “Lúc em nhận điện thoại của em họ xa, sao biểu cảm của em còn khó chịu hơn khi nghe điện thoại của anh vậy?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư vô cùng hoang mang: “Làm sao anh biết lúc em nhận điện thoại của anh có biểu cảm gì, làm sao anh biết em không thoải mái?”.
Thật kỳ quái, lúc nói chuyện điện thoại cách mười vạn tám ngàn dặm, bạo quân chẳng lẽ còn có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, nếu không thì từ đâu mà anh biết được biểu cảm thần thái của cô.
Giọng điệu Ngôn Độ rất mệt mỏi, trả lời: “Đoán bừa cũng ra được”.
Hàn Cẩm Thư không nói gì, ha ha hai tiếng: “Vậy công lực đoán mò của anh thật đúng là đẳng cấp thế giới”.
“Cảm ơn em đã khen. Nhưng mà…”. Ngôn Độ ghé sát vào cô, hỏi: “Em nhận điện thoại của anh không được thoải mái là bởi vì thẹn thùng. Nhưng nhận điện thoại của Trương Mộng Như cũng không được thoải mái là vì sao?”.
Hàn Cẩm Thư: “…???”.
Hàn Cẩm Thư tức giận: “Ai nói em nghe điện thoại của anh không được thoải mái là bởi vì thẹn thùng chứ. Anh có thể đừng tự dát vàng lên mặt mình như vậy có được không?”
Ngôn Độ nói: “Không thể”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đành khuất phục, xoa trán, cô lười nói lung tung với anh. Cô bật màn hình điện thoại, đúng lúc thấy tài khoản Wechat tên “Mộng Như (con gái chú Kiến Thụ)” gửi tới một định vị.
Hàn Cẩm Thư tiện tay trả lời: Nhận được rồi, cảm ơn em. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mới vừa gửi đi, Trương Mộng Như đã lập tức trả lời: Chị Cẩm Thư không cần khách sáo [đáng yêu].
Qua vài giây, tin nhắn của Trương Mộng Như lại hiện lên, lần này là: Đúng rồi chị Cẩm Thư, em nghe nói công ty anh rể là tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, ngân hàng của chúng em gần đây có nghiệp vụ liên quan, có thể phiền chị gửi Wechat của anh rể cho em được không? Em có một số việc muốn thỉnh giáo anh rể, nếu không tiện thì thôi ạ.
Hàn Cẩm Thư nhìn dòng cuối cùng, vẻ mặt vô cảm, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Nghiệp vụ ngân hàng thì có liên quan gì đến anh chồng hờ nhà cô mà phải thêm Wechat.
Không cho.
Tạch.
Hàn Cẩm Thư thẳng tay tắt màn hình điện thoại.
Trầm mặc một lát, Hàn Cẩm Thư đột nhiên ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói: “Ngôn Độ”.
Ngôn Độ đáp lại cô: “Sao vậy?”.
Hàn Cẩm Thư cân nhắc một lý do từ chối, rất cẩn thận hỏi: “Anh cảm thấy em họ Mộng Như của em cho anh ấn tượng như thế nào?”.
Giọng điệu của Ngôn Độ rất thờ ơ: “Không có ấn tượng gì”.
Hàn Cẩm Thư: …?
Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Anh đừng có mà nói xàm với em đi, sao lại không có ấn tượng gì. Chính là con gái của chú họ Kiến Thụ, em họ em còn đích thân lái xe đưa chúng ta về khách sạn, lúc đó cô ấy nói chuyện với chúng ta vài câu, anh còn nói chuyện với cô ấy đó”.
Ngôn Độ nói: “Anh không nói xàm”.
“… Được rồi được rồi, nói chuyện với anh thật là mệt”. Hàn Cẩm Thư xua tay cạn lời, đành phải ngừng suy nghĩ đến chuyện em họ Trương Mộng Như và người khác hôn nhau say đắm trên đường, cũng không định tiếp tục nói về Trương Mộng Như với Ngôn Độ.
Ai ngờ đúng lúc này, Ngôn Độ lại mở miệng.
Anh vô cùng bình tĩnh nói: “Anh không có ấn tượng với em họ em, nhưng anh có chút ấn tượng về việc cô ta nhắc đến nhẫn cưới của chúng ta”.
Hàn Cẩm Thư: “Ấn tượng gì?”
Ngôn Độ nói: “Anh cảm thấy cô ta cố ý”.
“Hả?”. Hàn Cẩm Thư hơi kinh ngạc: “Cố ý nhắc đến nhẫn cưới của chúng ta à? Vì sao?”.
Ngôn Độ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt cô, thản nhiên nói: “Vợ chồng kết hôn không đeo nhẫn cưới thì tám chín phần đều là tình trạng hôn nhân xảy ra vấn đề. Cô ta thấy trên tay em không có nhẫn mà còn nói ra trước mặt em, không phải rất kỳ lạ sao”.
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, nhích lại gần anh thêm mấy centimet, thấp giọng nói: “Anh nói như vậy là cảm thấy Mộng Như cố ý làm cho em khó xử? Vậy cô ấy có vẻ hơi có vấn đề?”.
Ngôn Độ lười biếng nói: “Anh chưa từng nói như vậy”.
Hàn Cẩm Thư bị cách nói lấp lửng nước đôi của anh làm cho càng thêm tò mò, cô nắm lấy cánh tay anh lắc trái lắc phải, nói: “Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu được không. Trong giới ai nấy đều nói mắt nhìn của anh là đúng nhất, nhìn người chuẩn nhất, anh giúp em phân tích cô em gái này một chút đi! Chuyện này rất quan trọng đối với em!”.
Ngôn Độ: “Người không quan trọng, anh không đánh giá”.
Hàn Cẩm Thư dùng sức nhéo mu bàn tay anh: “Anh có biết loại người nào đáng ghét nhất không? Chính là nói chuyện nửa chừng”.
Ngôn Độ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gian xảo của cô, khẽ cắn: “Có điều, xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ của anh, anh có thể tốt bụng nhắc nhở em một câu”.
Hàn Cẩm Thư nháy mắt mấy cái: “Cái gì vậy”.
Ngôn Độ thấp giọng nói: “Em họ của em tâm địa không chính trực lắm, có thể không qua lại thì đừng qua lại”.
…
Đêm nay, Hàn Cẩm Thư ôm bụng tràn đầy tâm sự đi tắm, hậu quả là cô nhìn nhầm sữa tắm thành dầu gội đầu, nhấn ra một vòi lớn bôi lên tóc, hại cô phải gội ba lần mới rửa sạch.
Đầu tiên là hại bạo quân ăn xoài bị dị ứng nổi mẩn đỏ, sau đó là trên đường thấy chuyện bất bình giúp bà lão bày sạp đánh đuổi ác bá, cuối cùng lại ngẫu nhiên bắt gặp được em họ xa ngoại tình.
Hàn Cẩm Thư xoa tóc nhìn xa xăm, nghĩ thầm, ngày đầu tiên cô và Ngôn Độ đi Lan Giang đã đặc sắc như vậy, mấy ngày sau không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì khó tin hơn.
Tắm rửa sấy tóc xong, cô đăng nhập trò chơi theo thói quen, gửi tin nhắn cho hốc cây: [Hôm nay hại bạo quân ăn xoài bị dị ứng, tôi vừa áy náy vừa lo lắng, may mà anh ấy không có gì đáng ngại. Chao ôi!]
Ra khỏi phòng tắm, Ngôn Độ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop anh mang tới.
Mười ngón tay anh gõ bàn phím, mặt mày lạnh lùng thần sắc bình tĩnh, không biết là đang bận công việc hay đang làm chuyện gì khác.
Ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt không chút biểu cảm của Ngôn Độ khiến anh càng thêm cô lạnh như vầng trăng.
Hàn Cẩm Thư thưởng thức vẻ đẹp vô thực của bạo quân trong chốc lát, sau đó tầm mắt khẽ chuyển, dừng lại trên máy tính trước mặt anh.
Sau đó, cô hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Chiếc notebook mà Ngôn Độ mang đến Lan Giang không giống với chiếc notebook mà anh thường sử dụng khi làm việc. Nắp chiếc máy tính xách tay này có in logo biểu tượng người ngoài hành tinh, đường nét đơn giản đầy cảm giác công nghệ, là logo thương hiệu của một công ty máy tính.
Tất cả những người yêu thích game online hầu như không ai không biết logo này.
Máy tính của Ngôn Độ là chiếc notebook cao cấp tương đối chuyên nghiệp.
Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy buồn cười, rõ ràng trong game anh chỉ là gà vậy mà còn phải trang bị cho mình thiết bị chơi game cao cấp đến vậy.
Cô thật sự không biết là mình nên chế nhạo bạo quân tâm cao hơn trời hay là khóc thương cho bạo quân tiêu tiền không đúng chỗ.
Đang suy nghĩ lung tung, vị bạo quân cô độc trước máy tính bỗng dưng mở miệng.
Ngôn Độ cũng không ngước mắt, ném cho cô một câu: “Khuôn mặt anh thật sự đẹp như vậy à? Mỗi lần em nhìn anh đều không nỡ chớp mắt một cái”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư nghẹn lại, lập tức không cam chịu yếu thế phản kích. Cô mặc áo ngủ đi qua, cố ý bước đi thật uyển chuyển, thướt tha yêu kiều, miệng nói: “Ồ, Ngôn tổng đang làm gì vậy? Chơi trò chơi à? Chẳng lẽ là do lần trước bị em cho ăn hành nên mới đổi máy tính khổ luyện cày game, muốn tìm em báo thù chứ gì?”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hàn Cẩm Thư không biết dáng vẻ lả lướt với mái tóc xoăn xõa xuống đôi vai trần của cô chính là hình ảnh mỹ nhân ngàn vạn phong tình, rất giống yêu tinh hút dương khí đàn ông.
Ngôn Độ rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy vạt áo ngủ của cô gái và đôi chân trần thẳng tắp.
Trắng nõn, sáng bừng, nõn nà tựa như ngọc chất lượng cao, thanh mảnh quyến rũ.
Ánh mắt Ngôn Độ đột nhiên sâu hơn, đợi Hàn Cẩm Thư đến gần, anh túm lấy cánh tay cô kéo vào trong ngực, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Hoảng loạn sợ hãi chỉ trong chớp mắt.
Rất nhanh, Hàn Cẩm Thư ép mình trấn định lại. Anh dõng dạc nói, cô thích thân thể của anh, thích cùng anh mây mưa.
Cô vừa bực vừa buồn cười.
Nói đến đổi trắng thay đen, Ngôn Độ đứng thứ hai, ai dám đứng thứ nhất? Rốt cuộc là ai thèm thân thể của ai? Rõ ràng chính anh cũng thừa nhận, là anh yêu cô đến mức không thể dứt ra được, không thể tự kiềm chế.
Huống chi, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, số đo chuẩn mà đã có thể ra oai quyền lực với cô hay sao. Cho dù cô thích thì cũng chỉ chứng tỏ là anh đã vượt qua vòng kiểm tra kỹ thuật.
Có gì mà kiêu ngạo.
Trong lúc tức giận, Hàn Cẩm Thư cố ý tỏ ra yếu đuối không có sức lực, cả người đều bám lên người anh giống như dây leo quấn quanh thân cây cao.
Ánh mắt nhanh như gió không biết vô tình hay cố ý đảo qua màn hình máy tính trước mặt Ngôn Độ.
Quả nhiên là giao diện trò chơi của <<Tower Of Justice>>. Hàn Cẩm Thư cười thầm trong lòng, càng thêm chắc chắn anh đang khổ luyện kỹ thuật muốn chờ thời cơ tìm cô báo thù.
Phía trên cùng của giao diện trò chơi là ID của tài khoản đăng nhập.
Hàn Cẩm Thư chú ý tới, chuỗi ID kia hình như không phải “DYan” của Ngôn Độ. Cô nhìn lướt qua, chữ cái đầu của tài khoản đó hình như là một chữ “L”.
Nhưng chưa đợi cô thấy rõ nội dung ID phía sau chữ “L”, Ngôn Độ đã nắm cằm cô, kéo khuôn mặt của cô chuyển hướng về phía anh.
Lúc này Hàn Cẩm Thư cũng không nghĩ nhiều về tài khoản ID bắt đầu bằng chữ L.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ Ngôn Độ, môi cô cũng kề sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Thật ra anh nói không sai, em thật sự rất thích khuôn mặt của anh. Nhưng nếu yêu chỉ vì sắc, sắc giảm thì tình nhạt, Ngôn tổng hẳn là hiểu điều này chứ?”.
Câu trả lời của Ngôn Độ là một vết cắn trên vai cô.
Hàn Cẩm Thư không thể khống chế run lên.
Sau đó, cô nghe thấy anh khàn giọng nói: “Sắc giảm hay không giảm chỉ là thứ yếu. Hầu hạ em, sức lực không giảm mới là quan trọng”.
Hàn Cẩm Thư xấu hổ mắng anh: “Ngôn Độ, anh là đồ lưu manh”.
Ngôn Độ hôn tai cô, cười yếu ớt, thấp giọng nói: “Nhưng rõ ràng em thích anh lưu manh với em”.
Hàn Cẩm Thư thật muốn phát điên, không thể nhịn được nữa giơ tay đánh anh một cái, trừng mắt nhìn anh: “Anh có biết không, đôi khi anh thật sự rất giống một người đàn ông cực kỳ bình thường nhưng lại quá tự tin, đừng làm bộ như anh rất hiểu em”.
Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Em cảm thấy anh không hiểu em à?”.
Hàn Cẩm Thư muốn cười, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy mình hiểu em à?”.
Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Tiểu thư tình, hiểu biết của anh về em nhiều hơn em tưởng đó”.
Hàn Cẩm Thư: “Ồ? Em xin rửa tai lắng nghe, ví dụ như anh biết gì về em?”.
Ngôn Độ: “Ví dụ như, anh là “bạo quân” của em”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Ngắn ngủi vài giây, nụ cười tự tin lại ngạo mạn của Hàn Cẩm Thư bỗng chốc cứng đờ.
Bạo quân. Cô đặt biệt danh đặc biệt này cho Ngôn Độ, đến bây giờ cũng chỉ có hai người biết, một là người chị em thân thiết Du Thấm, người còn lại là đại thần hốc cây. Ngôn Độ làm sao biết được?
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trước mắt, Hàn Cẩm Thư khó mà tin được, trong đầu nhất thời nảy sinh rất nhiều suy đoán.
Cô: “Chị em lén nói cho anh biết hả?”.
Ngôn Độ hờ hững lắc đầu.
Hàn Cẩm Thư: “Anh nghe lén được em và Du Thấm nói chuyện?”.
Ngôn Độ lắc đầu.
Hàn Cẩm Thư: “Lần đó em uống say không cẩn thận gọi anh như vậy?”.
Ngôn Độ vẫn lắc đầu.
Lần này, Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không hiểu: “Vậy sao anh lại biết?”.
“Tiểu thư tình của anh, sao trên thế giới này lại có cô gái chậm chạp như em chứ”. Ngôn Độ uể oải xoa trán, hai ngón tay nắm lấy cằm cô, chậm rãi xoay hướng, quay đầu cô về phía máy tính trước mặt anh: “ Nhìn cho rõ anh là ai”.
Hàn Cẩm Thư bị anh kéo ra xem máy tính, chăm chú nhìn.
Hình ảnh trên màn hình là giao diện đăng nhập của Tower Of Justice. Tên ID hiển thị phía trên là sáu chữ cái tiếng Anh rất đơn giản: Letter.
Hàn Cẩm Thư: …
Hả?
???