Chương 30: Em tưởng anh muốn hôn em

Cọ Xát

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Phi Phi

Ngôn Độ là người không bao giờ nói hai lời.

Anh nói muốn nếm canh tổ yến liền thật sự cạy răng môi Hàn Cẩm Thư nếm thử, mi mắt hơi cụp xuống, nghiêm túc triền miên hôn môi cô.

Nhưng Hàn Cẩm Thư nào có nhã hứng đó vào lúc này.

Đây là Thịnh Thế, là văn phòng của Viện trưởng, là nơi cô làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa đi vào.

Vào lúc anh môi anh chạm môi cô, cô quả thực vô cùng khó tin, chỉ có thể trợn tròn mắt kinh ngạc tiếp nhận tình huống xảy ra bất thình lình.

Đầu thu, sau giờ trưa, ánh mặt trời bớt gắt, tia nắng mỏng manh lách qua khe cửa sổ hắt lên khuôn mặt ửng hồng của Hàn Cẩm Thư.

Cô đờ người, dù bất ngờ nhưng vẫn phối hợp hôn đáp lại anh.

Cô tưởng hôn qua loa một chút sẽ kết thúc, muốn ngửa cổ ra sau, chuẩn bị tách khỏi bờ môi quá mức xinh đẹp cuốn hút của người đàn ông trước mặt.

Nào ngờ Ngôn Độ đoán được ý đồ của cô liền giơ tay giữ chặt cổ cô, khóa chặt đường lui.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư không cử động nổi, chỉ có thể mềm nhũn trên ghế mặc cho Ngôn Độ tiếp tục hôn.

Hôn nữa hôn mãi, cô bắt đầu thấy thiếu oxy, cảm giác đầu óc quay cuồng càng thêm mãnh liệt. Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy ngón tay của Ngôn Độ thong thả vuốt ve cổ cô tựa như muốn cảm nhận mạch máu nóng bỏng bên dưới cùng nhịp độ thở dốc phập phồng.

Không biết qua bao lâu, trước khi hoàn toàn mất khống chế, cuối cùng Ngôn Độ cũng chịu buông tha cho cô.

Đầu óc Hàn Cẩm Thư khó khăn lắm mới trở lại sự tỉnh táo thường ngày. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hô hấp rối loạn, quay đầu đi chỗ khác không dám đối diện với Ngôn Độ.

Hơi thở của anh lướt nhẹ bên má cô, lạnh lẽo mát mẻ khiến cô rùng mình.

Hàn Cẩm Thư sợ đột nhiên có người bước vào, không nhịn được cản anh: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh mau về đi”.

Vị Boss này gần đây làm sao thế, hình như anh nhàn rỗi quá thì phải.

Ngôn Độ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, nói: “Nhìn em có vẻ rất căng thẳng”.

Hàn Cẩm Thư trừng mắt lườm anh: “Lỡ có người đi vào thấy chúng ta như vậy, ảnh hưởng không tốt chút nào”.

Ngôn Độ nói: “Vợ chồng hợp pháp đóng cửa làm chuyện cần làm, bây giờ lại là giờ nghỉ trưa, anh không cảm thấy có gì không tốt”.

Anh nói ngay bên tai cô, hơi thở phả vào cổ khiến cô cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Hàn Cẩm Thư không muốn cãi nhau với anh. Cô lách mình tránh anh, nhìn bát canh trên bàn vẫn còn phân nửa, nói: “Trưa nay em ăn nhiều, không uống hết chỗ canh này, hay là anh uống nốt giúp em đi?”.

Ngôn Độ ngoắc tay.

Hàn Cẩm Thư đưa chiếc thìa và bát cho anh.

Ngôn Độ uống canh, Hàn Cẩm Thư ngồi bên cạnh nhìn có phần buồn chán bèn sửa lại tài liệu trên mặt bàn, nghĩ tới nghĩ lui lại nói: “Đúng rồi, phiền anh nói với chú Kiều, sau này nếu có nấu canh này nữa thì cho ít đường đỏ một chút”.

Ngôn Độ: “Hôm trước em nói gần đây mất cân bằng nội tiết, ăn ngọt dễ nổi mụn nên anh dặn chú Kiều không cho đường”.

Hàn Cẩm Thư hoang mang hỏi: “Không cho đường thì sao canh này lại ngọt như thế?”.

Ngôn Độ nhẽ nhướng mi nhìn cô, nói: “Là do nguyên nhân khác”.

Hàn Cẩm Thư: “Nguyên nhân gì?”.

Ngôn Độ nói thản nhiên: “Vì miệng em vốn đã ngọt”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ khiến khuôn mặt Hàn Cẩm Thư vốn chưa hạ nhiệt nay càng nóng hơn. Cô không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ nghe ra lời của anh có ẩn ý, lúng túng nói: “Anh mau uống đi, uống xong em đưa anh ra ngoài, em cũng muốn ngủ trưa nữa”.

Ngôn Độ nhìn phòng nghỉ đóng chặt cửa gần mình.

Ngôn Độ: “Thì ra chỗ em còn có phòng nghỉ riêng”.

Hàn Cẩm Thư bất đắc dĩ nói: “Phải, em không ngủ trên sô pha được nên mới làm phòng nghỉ, mua chiếc giường chuyên để nghỉ trưa”.

Tầm mắt Ngôn Độ quay trở lại trên người cô, hỏi tiếp: “Thế giờ chúng ta có tiếp tục không?”.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu hỏi: “Tiếp tục cái gì?”.

“Chuyện vừa rồi”.

Anh vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư chưa hiểu lập tức, đợi đến khi phản ứng lại “Chuyện vừa rồi” là gì lại không ngăn nổi bị sặc.

Nhìn biểu cảm thong dong nhạt nhẽo trước mặt này chẳng hề phù hợp với ngữ khí và câu nói khiến cô đỏ mặt, đúng là cầm thú dưới lớp âu phục chỉnh tề.

Hàn Cẩm Thư thật sự không thể tiếp tục lịch sự với anh. Cô cố ý xụ mặt, dùng biểu cảm rất khó chịu nói: “Ngôn Độ tiên sinh, ban ngày ban mặt, em khuyên anh đừng làm bậy”.

Ai ngờ Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bất ngờ cong miệng bật cười thích thú.

Phản ứng này khiến Hàn Cẩm Thư mù mờ không hiểu gì. Trước kia cô cảm thấy vị bạo quân này bị tâm thần, giờ e là bệnh của anh đã đến giai đoạn nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Ngôn Độ làm ngơ ánh mắt khó hiểu xen lẫn hoảng sợ của Hàn Cẩm Thư.

Anh cười xong, ngón trỏ cong lên vuốt ve cánh môi sưng đỏ vừa bị mình dày vò. Đôi mắt đen trầm xuống, ánh mắt chăm chú, động tác thân mật cực độ. Hàn Cẩm Thư mấp máy môi, vừa định nói gì đó thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Ngôn Độ.

Ngôn Độ nghe máy, phía bên kia truyền đến giọng nói rất cung kính của Franc.

Franc nói: “Boss, ngài có một cuộc họp trực tuyến vào hai mươi phút nữa”.

“Đã biết”. Ngôn Độ trả lời, lập tức ngắt điện thoại.

Nghe được cuộc hội thoại của Ngôn Độ với trợ lý, Hàn Cẩm Thư lặng lẽ thở phào, biết rằng có thể tiễn vị bạo quân này đi được rồi.

Quả nhiên, cô nghe thấy Ngôn Độ lên tiếng nói với mình: “Vé máy bay về Lan Giang đã đặt xong rồi, hai vé, sáng mai xuất phát”.

Hàn Cẩm Thư ngây ngốc gật đầu: “… Ừm”.

Ngôn Độ trầm giọng: “Ngoan, tan làm không đi lung tung”.

Lời dặn dò của anh mơ hồ khiến Hàn Cẩm Thư nhớ lại thời còn nhỏ, Hàn Thanh Bách luôn dặn cô tan học phải về nhà sớm, không được đi lêu lổng khắp nơi.

Đôi khi bạo quân rất giống mẹ cô, khi lại giống bố của cô, thậm chí rất nhiều lời nói đều rất giống hai vị phụ huynh nhà cô.

Sự liên tưởng kỳ quái trong đầu khiến Hàn Cẩm Thư bật cười.

Ngôn Độ thấy đáy mắt cô bỗng lóe lên ý cười, ánh mắt hơi tối đi, bất đắc dĩ hỏi cô bằng giọng điệu cưng chiều vô hạn: “Viện trưởng Hàn đang cười ngây ngô gì thế?”.

Ý cười trên mặt Hàn Cẩm Thư vẫn không vơi bớt, đôi mắt tròn đáng yêu nhìn anh, lắc đầu không trả lời.



Vì cảm kích tấm lòng ngàn dặm đến đưa canh của bạo quân, Hàn Cẩm Thư đích thân tiễn Ngôn Độ ra ngoài.

Vì lời tuyên bố hùng hồn trước đó mà khi hai người đi ngang qua hành lang bệnh viện đã thu hút rất nhiều đôi mắt dõi theo quan sát.

Hàn Cẩm Thư bị một đám người nhìn theo cảm thấy mất tự nhiên, nhưng người bên cạnh cô mới là tiêu điểm tuyệt đối lúc này. Thần sắc Ngôn Độ vẫn lạnh nhạt bình thản, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng coi vạn vật như hư không.

Cô nhẹ níu cổ tay áo Ngôn Độ, thấp giọng nói: “Này, rất nhiều người đang lén nhìn anh”.

Ngôn Độ vẫn nhìn thẳng: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy khó hiểu: “Bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm mà anh không thấy khó chịu à?”.

Ngôn Độ: “Không cảm thấy”.

Ngôn Độ không hề để ý: “Người khác nhìn chồng em chằm chằm chứng tỏ chồng em đẹp trai, cũng chứng minh em rất có mắt nhìn, có gì mà khó chịu”.

Nghe xong lời nói rất hợp lý của Ngôn Độ, đầu Hàn Cẩm Thư chậm rãi nảy ra một dấu chấm hỏi:?

Ngay sau đó, cô chân thành hỏi: “Em có thể hỏi anh một câu không”.

Ngôn Độ: “Em hỏi đi”.

Hàn Cẩm Thư: “Ngôn tổng, khuôn mặt này của anh chắc là muỗi chích phải gãy vòi nhỉ?”.

Ngôn Độ nghe tiếng, liếc mắt nhìn cô, trầm giọng thong thả nói bên tai cô: “Viện trưởng Hàn, em quanh co lòng vòng mắng anh mặt dày phải không?”.

Hàn Cẩm Thư rụt cổ, nghiêm túc nói: “Tự Ngôn tổng nói đấy nhé, em chưa từng nói đâu đấy”.

Hai người nói đông nói tây cùng nhau ra đến cửa lớn Thịnh Thế. Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc Aston Martin màu đen đỗ bên đường.

Một thanh niên mặc âu phục đen rất tuấn tú đứng bên cạnh, rõ ràng là đợi đã lâu. Ngôn Độ không có sở thích đặc biệt gì với xe cộ, ngoại trừ mấy chiếc xe chuyên dùng ở công ty thì ngày thường anh hay sử dụng chiếc Aston Martin này nhất.

Ngôn Độ biết Hàn Cẩm Thư thích xe, chiếc Aston Martin vốn dĩ là quà tân hôn anh dành tặng cho Hàn Cẩm Thư.

Đáng tiếc là ngoại hình và nội thất của chiếc xe này đều quá nam tính, Hàn Cẩm Thư không thích nên anh giữ lại dùng.

Thấy hai người đi đến, tài xế cung kính mở cửa ghế sau.

“Đúng rồi”. Ngôn Độ đứng yên, dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn sang Hàn Cẩm Thư hỏi: “Hôm nay mấy giờ em tan làm”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Chiều nay em có hai ca phẫu thuật, khoảng 8 giờ mới xong, sao thế?”.

Ngôn Độ: “Tan làm xong anh đến đón em đi ăn cơm”.

Hàn Cẩm Thư xua tay: “Không cần đâu, 8 giờ muộn lắm rồi, huống chi thời gian giải phẫu không cố định, chưa biết chừng sẽ bị kéo dài. Anh ăn trước đi, đừng đợi em”.

Ngôn Độ: “Anh chỉ muốn ăn cùng em”.

Hàn Cẩm Thư: “… Thôi được rồi, em chờ anh đến đón em”.

“Ngoan lắm”.

Nhận được câu trả lời vừa ý, Ngôn Độ duỗi tay véo nhẹ bên má mềm mại hồng hào của Hàn Cẩm Thư, sau đó khom lưng vào trong xe.



Trở lại văn phòng, Hàn Cẩm Thư vẫn còn ngây ngốc.

Cô đóng cửa, đưa tay sờ vùng má vừa bị Ngôn Độ véo, trái tim dường như lỡ nhịp. Cô vào phòng nghỉ nằm một lúc vẫn không ngủ được, cuối cùng đành lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Du Thấm.

Cao thủ họa mặt: Chị đang bận không.

Vài giây sau, Du Thấm trả lời: Vẫn ổn, sao thế?

Cao thủ họa mặt: Quốc khánh này em về Lan Giang, sáng mai bay.

Du Thấm: Chơi vui vẻ nhé.

Cao thủ họa mặt: Còn có Ngôn Độ nữa.

Cao thủ họa mặt: Anh ấy đi cùng em…

Cao thủ họa mặt: …

Du Thấm: Bù tuần trăng mật à?

Cao thủ họa mặt: -.- Không phải, bà cô mời anh ấy đến.

Du Thấm: Ồ, cũng khá tốt, Lan Giang cũng coi là quê hương thứ hai của em, em đưa chồng em đến đó tìm chút kỷ niệm thanh xuân.

Cao thủ họa mặt: Lần này về em muốn hỏi thăm tin tức của Ngô Mạn Giai.

Du Thấm:  Ừ, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý không thu được kết quả gì. Nhiều năm bặt vô âm tín, có thể thấy cô ấy không muốn ai tìm ra mình, chắc chắn đã cắt đứt mọi liên lạc với mọi người ở Lan Giang.

Nhìn mấy chữ được gửi đến trên màn hình điện thoại, ánh mắt Hàn Cẩm Thư nhạt đi vài phần. Cô tiếp tục đăng nhập vào trò chơi, tìm đến hốc cây Letter theo thói quen.

[Tôi phải về nhà bà cô, đi cùng anh ấy. Hy vọng lần này có thể nghe ngóng được tin tức của bạn học N.]

Gửi xong, cô tắt máy ném sang một bên, nhắm mắt đi ngủ.



Là bác sĩ hàng đầu trong giới làm đẹp, Hàn Cẩm Thư tính thời gian vô cùng chuẩn xác. 7 giờ 50 tối, Hàn Cẩm Thư đã giao những việc còn lại cho trợ lý, sau đó rời khỏi phòng giải phẫu.

Công việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ kết thúc viên mãn, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư rất tốt. Cô vừa thay đồ vừa ngâm nga.

Vừa thay quần áo, cô tiện tay mở một trang web kinh tế tài chính đọc tin tức.

Nhìn lướt qua, tin tức đầu tiên lập tức thu hút sự chú ý của cô – Nhiều đối tác hủy bỏ hợp tác, giá cổ phiếu của tập đoàn Trục Nhật lao dốc không phanh, đối diện với nguy cơ phá sản.

Nhìn thấy bốn chữ “tập đoàn Trục Nhật”, Hàn Cẩm Thư hơi nhíu mày, nhanh chóng liên tưởng đến chuyện “tiểu tam” náo loạn ngày hôm nay.

Mới sáng nay Phạm Trục Nhật đưa theo vợ đến gây rối ở chỗ cô, đến tối tập đoàn Trục Nhật đã ngấp nghé nguy cơ phá sản. Trên đời nào có chuyện gì trùng hợp đến vậy?

Hàn Cẩm Thư suy tư, tiếp tục mở Weibo xem mục tìm kiếm hôm nay.

[Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế Ngôn thị]

Hàn Cẩm Thư: …?

Cô ôm tâm lý tò mò nhấn vào, chỉ thấy chủ top là một tài khoản marketing chứng thực có mấy chục triệu fan, nội dung viết: [Đối tượng ẩn hôn của bà chủ bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế lộ diện, là CEO Ngôn thị!]

Hình ảnh minh họa chính là ảnh chụp bóng lưng của cô và Ngôn Độ sóng vai đi bên nhau trưa nay ở bệnh viện.

Xem riêng từng ảnh, nam chính cao lớn mạnh mẽ, dáng người như họa, nữ chính tinh tế mềm mại, vô cùng xứng đôi.

Những người đăng bài trên quảng trường hầu hết là các tài khoản marketing, nội dung tương tự nhau, ảnh chụp cũng giống nhau.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô run rẩy bấm xuống phần bình luận:

Dân mạng Vui vẻ mỗi ngày: Tôi đã từng đến bệnh viện này, trải nghiệm rất tốt. Bà chủ siêu cấp xinh đẹp! Nhìn đằng sau cũng có thể thấy chồng cô ấy cũng rất đẹp trai!

Dân mạng Hôm nay muốn được tặng quà: Tứ thiếu nhà họ Ngôn này thật sự quá thần bí, mỗi lần nhìn bóng lưng của anh ấy tôi đều muốn lật người trong tấm hình lại muốn nhìn chính diện.

Dân mạng Hahaha: Muốn khóc vì cái bóng lưng đẹp trai ngời ngời kia a a a!!!

Xứng đôi quá!!!



Hàn Cẩm Thư đỡ trán, rời khỏi bình luận dạo quảng trường một vòng, cô phát hiện những tài khoản này đều đăng bài cũng một lúc, rất có tổ chức và kế hoạch, kỳ lạ vô cùng.

Còn cả những tấm ảnh này, chụp đẹp như vậy, nhìn bóng dáng của cô và Ngôn Độ đẹp như tiên giáng trần. Chuyện này rất khó khiến người ta không nghi ngờ những tài khoản đăng bài này chịu sự sai khiến của ai đó, hành động vô cùng thống nhất.

Lúc này, tiếng di động vang lên kéo Hàn Cẩm Thư trở về thực tại. Cô cầm lấy di động, thấy tên hiển thị trên màn hình là “Công cụ làm ấm giường”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Cô định thần, nhấn tiếp cuộc gọi: “Alo”.

“Đã xong việc chưa”. Là giọng nói của Ngôn Độ, lạnh nhạt nhưng rất dễ nghe.

“Ừm, vừa mới xong”.

“Anh ở ngoài cửa”.

Đã muộn nên Hàn Cẩm Thư đương nhiên không muốn đối phương phải chờ lâu. Cô nhanh nhẹn thay quần áo, chạy như bay khỏi bệnh viện. Ra đến cửa chính, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc xe đen với biển số xe quen thuộc.

Hàn Cẩm Thư chỉnh lại tóc, mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.

“Xin lỗi, để anh phải chờ lâu”. Cô nhẹ giọng xin lỗi anh.

Ngôn Độ chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, hỏi: “Đã đói chưa”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, gật xong lại nhớ đến gì đó, thử thăm dò: “Vừa rồi em đọc tin tức, công ty của Phạm Trục Nhật hình như xảy ra chuyện, sắp tiêu đời rồi”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư lại nói: “Em còn nhìn thấy tin nóng trên mạng nói anh là đối tượng kết hôn bí mật của em”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư nghi hoặc: “Anh đều không biết những chuyện này à?”.

Ngôn Độ trả lời hờ hững: “Biết”.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc từ ngữ, nói tiếp: “Ý của em là, không phải mấy chuyện này là anh làm đấy chứ?”.

Ngôn Độ gật đầu: “Là anh làm”.

“…”.

Hàn Cẩm Thư trăm ngàn lần không ngờ ông lớn này sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy, cô đờ người vài giây mới thốt ra câu tiếp theo: “Tập đoàn Trục Nhật là công ty lớn, nhân viên đông đảo, làm vậy rất nhiều người sẽ mất chén cơm”.

“Em nói đúng”, Ngôn Độ nói, “Nhưng thế thì sao?”.

Hàn Cẩm Thư: “Hôm nay đôi vợ chồng kia chịu mất mặt như vậy cũng đủ coi đó là bài học cho họ rồi”.

Thần sắc Ngôn Độ rất lạnh lùng: “Anh không quan tâm người khác thế nào, anh chỉ biết hôm nay em bị bắt nạt, dám đụng đến người của anh thì phải có gan chịu mọi hậu quả”.

Hàn Cẩm Thư không còn lời gì để nói.

Ngồi im vài giây, cô đưa tay ra sau lưng lấy dây an toàn, nhưng sờ mãi vẫn chưa thấy đâu.

Thấy vậy, Ngôn Độ cúi người lại gần cô.

Hàn Cẩm Thư hoảng hốt, ma xui quỷ khiến cô nhắm chặt mắt lại, động tác hoàn toàn xuất phát từ phản xạ vô điều kiện. Cô đang muốn nói lại cảm giác anh kéo ra thứ gì đó từ trên đỉnh đầu có, vòng qua một bên, cuối cùng là tiếng tách vang lên.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ mở mắt ra.

Thôi vậy, do cô suy nghĩ đen tối thôi. Thì ra anh chỉ muốn thắt dây an toàn cho cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Hàn Cẩm Thư thấy tia sáng như dòng ngân hà trong đáy mắt anh. Anh nhìn khuôn mặt ửng hồng soi rõ dưới ngọn đèn đường của cô, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắm mắt?”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Có lẽ vì anh mới ăn chocolate nên mùi hương cacao nhè nhẹ vương vấn trong hơi thở, vô cùng dễ chịu.

Nhịp tim của Hàn Cẩm Thư đập nhanh hơn, trả lời thành thật theo bản năng: “Anh đột nhiên lại gần, em tưởng anh muốn hôn em”.

Khoang xe kín bưng u ám bỗng trở nên yên tĩnh.

Lặng im chừng vài giây, Ngôn Độ bị câu trả lời thật thà của cô gái chọc cười, cười nhẹ thành tiếng.

Anh nhướng mày, sát lại gần cô, “Ra là vậy”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ thừa nhận: “Là như thế”.

“Xem ra…”, ánh mắt Ngôn Độ sâu thẳm cuốn hút, hứng thú thì thầm, “lúc nào em cũng mong đợi anh hôn em”.