Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Đăng vào: 12 tháng trước
Cô và anh vừa ngồi vào xe thì anh lập tức khởi động máy rồi cho xe chạy. Cô ngồi bất lực dựa cả người vào ghế, tay cô bất giác níu chặt váy của mình, khuôn mặt trắng bệch . Anh vừa lái xe vừa quan sát tỉ mỉ hành động của cô
-Em cứ tiếp tục như vậy e rằng váy sẽ rách_ anh chậm rãi nói
Cô quay sang nhìn anh một chút rồi cụp mắt xuống nói
-Em thật sự rất sợ!_ cô nói
-Sẽ ổn thôi!. Mẹ của chúng ta sẽ rất kiên cường, anh nghĩ bà ấy sẽ không xa chúng ta nếu chưa được nhìn thấy và nghe được tiếng " bà ngoại"_ anh nhàn nhạt nói nhưng ẩn chứa sự khích lệ và an ủi
-Bà ngoại gì chứ???. Anh còn có tâm trạng đùa giỡn được sao?_ cô đang lo lắng thì nghe anh nói như vậy nhất thời ngượng ngùng nhưng lại có chút gì đó ngọt ngào dâng lên trong lòng
-Anh nói thật!!!. Chúng ta là vợ chồng chuyện con cái là sớm muộn. Anh nghĩ mẹ cũng đang mong đợi. Tâm tư của người già chẳng phải thường như thế sao?. Anh biết em đang rất lo lắng nhưng anh nghĩ mẹ sẽ kiên cường vượt qua vì bà ấy không muốn để lại đứa con gái của mình mà ra đi khi còn quá sớm_ anh nói dứt câu thì nắm chặt lấy tay của cô nói thêm " Yên tâm anh vẫn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn bên em"
-Cảm...cảm ơn anh_ cô vừa nói vừa khóc
-Ngoan! Không được khóc. Em không thể yếu đuối. Hơn ai hết mẹ sẽ không muốn thấy em khóc và...anh cũng vậy_ anh nói rồi dùng tay của mình lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má cô, trong lòng không khỏi đau đớn
Xe chạy một lúc thì dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ. Anh và cô cùng đi vào trong. Cô chạy như bay lên trên phòng của bà Lương, anh cũng chạy theo. Thấy cô lo lắng anh cũng lo theo. Bên trong căn phòng bà Lương đang nằm trên giường rộng lớn, khuôn mặt có chút tiều tụy vì mệt. Dì Hà đang đỡ bà ngồi dậy để bà uống nước. Thấy cô và anh đứng trước cửa bà Lương liền ngừng uống nước nói
-Sao hai đứa lại về đây?. Có chuyện gì sao?_bà Lương
Cô chạy thẳng tới giường ngồi cạnh bên bà. Nước mắt bất giác rơi xuống. Tay cô siết chặt tay bà nghẹn ngào nói
-Mẹ à...mẹ....mẹ có coi con là con gái của mẹ không?_ Lương Thuần Mỹ
-Tại sao con lại hỏi vậy?_ bà hỏi trong lòng đầy sự đau khổ
-Vậy tại sao...mẹ đau lại giấu con?. Tại sao?. Nếu dì Hà không nói thì mẹ định giấu con đến bao giờ hả mẹ?_ cô nói bằng giọng vô cùng bi thương
-Con đừng suy nghĩ bậy bạ. Thực ra mẹ không sao chỉ mệt một chút chắc tại thời tiết thất thường nên mới như vậy_ bà Lương hiền từ nói
-Vậy mẹ nằm nghỉ ngơi đi_ cô nói dứt câu thì dì Hà chạy vào nói
-A Tuấn đã gọi bác sĩ đến kiểm tra cho chị rồi_ dì Hà vui vẻ nói
Trong lòng cô thầm cảm kích anh. Anh đã rất có lòng với mẹ cô, đã lo lắng cho mẹ cô như mẹ của anh như vậy có phải đời này cô tìm được một thứ vô giá không. Vừa có một người chồng mà trái tim cô luôn mong đợi, anh cũng có tình cảm với cô lại vừa hiếu thảo với mẹ, trong lòng cô không biết bao nhiêu cảm xúc dâng tràn. Thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho cô được gặp anh
Cô tạm thời lui ra ngoài để bác sĩ kiểm tra cho mẹ cô. Dì Hà cũng lo lắng không kém, bà tuy ra ngoài cửa đợi nhưng vẫn ngóng chờ bên trong. Lương Thuần Mỹ rất biết ơn và trân trọng người dì này, tuy bà không phải là người có cùng dòng máu nhưng bà rất tốt với mẹ con cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
-Thuần Mỹ con mệt rồi thì cùng A Tuấn về nhà đi, ở đây có dì rồi_ dì Hà lo lắng nói
-Không đâu dì. Hôm nay con sẽ ở lại với mẹ, nếu về con cũng sẽ rất lo nên không yên lòng ngủ ngon được cho nên con sẽ ở lại xem tình hình của mẹ như vậy con mới yên tâm. Con thấy người cần nghỉ ngơi là dì, mấy ngày qua dì đã cực khổ rồi nên đi nghỉ ngơi nhiều một chút ở đây đã có con lo_ Lương Thuần Mỹ
-Nhưng mà......_ dì Hà đang phân vân thì một giọng nói ấm áp mà kiên định trầm ổn vang lên khiến người nghe không khỏi yên lòng
-Dì à Thuần Mỹ nói đúng, dì nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Con và cô ấy sẽ chăm sóc cho mẹ cho nên dì yên tâm_ Trịnh Tuấn
-Nếu hai đứa đã nói và có lòng như vậy thì dì sẽ đi nghỉ ngơi một chút nhưng mà dì phải nghe xem tình hình của bà ấy thế nào đã. Mấy ngày nay bà ấy dù có mệt trong người cũng sống chết không cho dì gọi bác sĩ tới hay đến bệnh viện khám thử chắc tại chị Lương sợ sau khi khám xong thấy tình hình sức khỏe tệ dì sẽ báo cho hai đứa biết, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hai đứa_ dì Hà buồn rầu nói
Hốc mắt Lương Thuần Mỹ đã bắt đầu nóng đỏ, cô muốn khóc quá đi mất. Có phải cô quá vô tâm khi không về nhà thăm mẹ thường xuyên hay không?. Có phải cô là đứa con gái bất hiếu hay không?. Nhưng cô vẫn không để mình rơi lệ vì cô biết một khi mình đã khóc thì khó mà kiềm chế lại nếu để mẹ cô thấy thì bà ấy sẽ rất đau lòng rồi dẫn đến tự trách bản thân cho nên cô ngàn vạn lần không thể khóc. Từ khi ba cô không may qua đời cô đã tự thề với lòng sẽ không bao giờ khóc trước mặt mẹ để mẹ cô thấy rằng bà có đứa con gái mạnh mẽ như thế nào, cho dù từ nhỏ cô có nhiều thua thiệt về mặt vật chất nhưng tinh thần cô hoàn toàn vững mạnh cho nên dù gặp khó khăn cô vẫn mỉm cười với cái thứ được gọi là số phận này
-Con vô tâm quá phải không dì?. Đáng lẽ con phải thường xuyên về thăm mẹ của mình hơn_ cô thê lương bất giác nói
-Thuần Mỹ con đừng nói vậy!. Mẹ con sẽ đau lòng khi nghe con nói như thế_ dì Hà
Đúng lúc đó bác sĩ đi ra ngoài thông báo tình hình
-Trịnh Tổng tình hình bà ấy không quá tệ chỉ là thời tiết thay đổi dẫn đến sức khỏe suy yếu vì bà ấy đã từng trải qua một lần phẫu thuật trong đời nên sức khỏe có phần yếu hơn những người cùng lứa tuổi cho nên mọi người cần phải chú ý chăm sóc. Tôi đã kê đơn thuốc rồi, nếu bà ấy uống khỏi thì ngừng. Nếu có triệu chứng gì không ổn thì cứ gọi tôi_ bác sĩ nói
-Được!_ Trịnh Tuấn
-Cảm ơn bác sĩ_ Lương Thuần Mỹ và dì Hà lần lượt nói
-Đó là nhiệm vụ của tôi mà_ nói xong thì bác sĩ cuối đầu nhẹ một cái thay cho sự tạm biệt rồi rời khỏi
Dì Hà yên tâm hơn một chút nên mới chịu về phòng nghỉ ngơi. Sau khi dì Hà đi cô thở phào nhẹ nhõm quay sang nói với anh
-Đã khuya rồi anh về nhà nghỉ ngơi đi tối nay em sẽ ở lại với mẹ. Anh về nghỉ ngơi sớm rồi sáng còn đến công ty_ Lương Thuần Mỹ
-Em biết đêm khuya rồi còn đuổi anh về sao?. Em không lưu luyến chút gì với anh à?_ Trịnh Tuấn
-Anh lại không đúng đắn rồi!!!. Em chỉ lo cho anh, sợ anh mệt thôi. Đúng là làm ơn mắc oán_ Lương Thuần Mỹ hừ hừ nói
-Không nói nữa. Tối nay anh ở lại đây với em!!!_ Trịnh Tuấn
-Nhưng mà...._ Lương Thuần Mỹ
-Anh không thay đổi ý định đâu_ Trịnh Tuấn
-Em cảm ơn anh đã coi mẹ em như mẹ của mình. Cảm ơn anh đã cùng em vượt qua những biến cố_ Lương Thuần Mỹ
-Chúng ta là vợ chồng của nhau cho nên anh cấm em từ nay về sau không được nói những điều này nữa _ anh nghiêm nghị nói
-Được!!!_ cô vui vẻ nở nụ cười.