Chương 63: Giành lại sự sống

Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Xe cấp cứu vừa tới nơi thì lập tức các bác sĩ ý tá đẩy anh đến phòng phẫu thuật. Cô chạy theo anh, tay cô vẫn nắm chặt tay anh. Cô rất sợ anh sẽ buông tay cô ra. Miệng cô liên hồi động viên anh


Trịnh Tuấn anh phải cố lên. Em không muốn sống một mình đâu ...huhuhu_ cô nói nước mắt cũng thuận theo đó mà chảy xuống ngày càng nhiều


Khi tới cánh cửa phòng phẫu thuật thì các y tá cản cô lại. Cô đành đứng ở ngoài.


Lâm Trung Nhân sau khi đến sở cảnh sát phỏng vấn xong thì liền vào bệnh viện. Thấy cô ngồi bệch xuống đất trước cửa phòng cấp cứu anh cũng chẳng biết phải làm thế nào. Chuyện này xảy ra anh cũng rất bất ngờ. Chính anh còn không chấp nhận được huống chi là cô. Anh chỉ biết tới gần để an ủi cô. Anh biết tuy Trịnh thiếu của mình đang ở trong đấu tranh với cái chết nhưng Trịnh thiếu sẽ vẫn hi vọng người phụ nữ của mình không được đau


Cô Trịnh cô hãy cố gắng vượt qua vì Trịnh thiếu nhất định sẽ không bỏ lại chúng ta. Nếu Trịnh thiếu biết thì cậu ấy sẽ rất buồn_ Lâm Trung Nhân nói xong liền cố gắng dìu cô lại ghế ngồi


Cô thất thần ngồi xuống ghế. Trong lòng nóng như núi lửa sắp tuôn trào. Nước mắt cô không thể kìm được. Cô càng cố gắng không khóc để anh thấy cô rất mạnh mẽ mà yên tâm giành lại sự sống nhưng không hiểu sao nước mắt cứ dạt dào chảy xuống


Cô Trịnh cô đừng khóc nữa Trịnh thiếu sẽ ổn thôi_ Lâm Trung Nhân an ủi cô


Trợ lý Lâm có phải tất cả là tại tôi không. Nếu tôi không đi theo hắn ta thì anh ấy đã không xảy ra chuyện như thế này. Tất cả là tại tôi, tôi đã hại anh ấy rồi. Nếu như anh ấy không may xảy ra chuyện thì tôi sẽ ân hận cả cuộc đời này. Tôi không muốn anh ấy bỏ tôi ở lại mà đi một mình đâu. Tôi đã cố gắng lạc quan nhưng hoàn cảnh trước mắt dường như nó không cho tôi cơ hội đó. Nỗi sợ mất đi anh ấy tôi thật sự không chịu nổi khi nghĩ đến_ Lương Thuần Mỹ như tìm được người để cô trút ra những gì mà bản thân cô đang kìm nén từ nãy đến giờ


Cô đừng quá bi quan. Hãy lạc quan để Trịnh thiếu còn lạc quan để sống. Cô có muốn ăn gì không tôi đi mua?_ Lâm Trung Nhân


Không cần! Tôi không muốn ăn gì cả. _ ngay lúc này cô nào có tâm trạng để ăn chứ


Lâm Trung Nhân biết cô sẽ không chịu ăn nên đành đợi kết quả cùng cô


3 tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng thì đèn phòng  phẫu thuật cũng tắt. Các bác sĩ vừa bước ra thì cô và Lâm Trung Nhân liền chạy tới hỏi thăm


Anh ấy sao rồi bác sĩ_ Lương Thuần Mỹ


Cô Trịnh cứ yên tâm.Trịnh tổng đã qua cơn nguy hiểm. Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời nên máu không mất quá nhiều vì máu của Trịnh tổng rất hiếm. Chúng tôi sẽ đưa Trịnh tổng lên phòng hồi sức đặt biệt. Cô Trịnh trong thời gian này chú ý chăm sóc cho Trịnh tổng nhớ cho cậu ấy bổ sung thức ăn bổ máu_ bác sĩ kĩ càng dặn dò cô


Cảm ơn bác sĩ_ cô nói


Không có gì. Nghĩa vụ của chúng tôi mà!_ nói xong thì các sĩ cũng đi khỏi


Các y tá bắt đầu đẩy anh lên phòng hồi sức đặc biệt. Cô cũng theo họ lên.


Lâm Trung Nhân biết được anh đã qua cơn nguy hiểm nên ra ngoài mua chút thức ăn cho cô và một số vật dụng cá nhân cho anh


Khi Lâm Trung Nhân quay lại thì cô  đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát giường bệnh của anh. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh. Cô không ngừng nhìn anh thật sâu. Lầm Trung Nhân khẽ ho một chút, cô nghe có tiếng động liền đỏ mặt  quay lại hỏi


Nãy giờ anh ra ngoài mua đồ sao? _ Lương Thuần Mỹ


Đúng vậy! Cô Trịnh ăn chút gì đi! _ Lâm Trung Nhân


Trợ lý Lâm cứ ăn đi tôi không đói_ tuy anh đã qua cơn nguy hiểm nhưng cô vẫn lo làm sao cô muốn ăn nữa chứ


Trịnh thiếu cần cô. Nếu cô không có sức khỏe làm sao chăm sóc cho Trịnh thiếu. Trịnh thiếu sẽ không vui nếu cô bỏ bữa _ Lâm Trung Nhân chỉ còn cách lấy anh ra làm kế. Dù gì khi anh tỉnh lại mà thấy cô ốm đi hay không được khỏe thì cái mạng nhỏ này của cậu sẽ khó mà yên


Cô suy nghĩ một lúc, thấy Lâm Trung Nhân nói cũng đúng nên mới đồng ý


Thôi được rồi tôi sẽ ăn! _ Lương
Thuần Mỹ 


Sau khi ăn uống xong thì cô vẫn ngồi trên ghế sát giường anh để chăm anh còn Lâm Trung Nhân thì dọn dẹp một chút rồi lại ghế sofa ngồi. Lâm Trung Nhân đã cố gắng khuyên cô đi lại giường giành cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi để ngủ một chút nhưng cô cố chấp không chịu nên anh đành ngồi canh cả anh và cô vậy.