Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc Hương đang ngồi ở nhà đọc truyện thì nghe có tiếng gọi mình ngoài cửa nhà, cô ngó đầu ra nhìn thì thấy chị Hạnh nhà bên đang bế con đứng trước cửa.
Thấy cô, chị Hạnh bèn nhờ: "Hương, em rảnh không? Chị muốn đi mua đồ nhưng mẹ chồng chị đi công chuyện mất tiêu rồi, em bế bé Hà dùm chị một chút nha?"
"Dạ, em cũng đang rảnh, để em bế cho."
Hương nhận đứa nhỏ từ tay chị Hạnh, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau nên Hương cũng không suy nghĩ nhiều chuyện giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ cô nói bán họ hàng xa mua láng giềng gần, khi dọn về bất cứ đâu đều phải xem hàng xóm của mình là ai.
Khi chị Dung nhìn thấy cô bế đứa nhỏ, cô có thể thấy ánh mắt của chị ấy dịu dàng hơn mấy phần. Có vẻ như bên trong phụ nữ luôn tiềm ẩn bản năng người mẹ, cho dù chị ấy có là người lạnh lùng kiệm lời, chị ấy vẫn thích có trẻ em trong nhà. Cô còn nghĩ rằng chị ấy là người ghét trẻ con, nhưng hiện thực cho thấy chị ấy không chán ghét, nếu chán ghét làm sao có thể làm giáo viên?
"Alo, em nghe ạ?"
Bà chủ giọng hơi nặng nề, Hương nghĩ chị ấy uống không ít.
"Em đến đón chị được không?"
"Đ...đón ạ? Em không biết đi xe máy..."
"Quán bia ở đường ...., chị đợi em."
Nói rồi lạnh lùng cúp máy.
Chậc lưỡi, Hương vơ cái áo khoác móc trên giá xuống mặc vào, chạy vội ra phòng khách. Đi đến gần bàn làm việc đặt ở góc nhà của chị giáo thì nghe tiếng anh chị đang nói chuyện với nhau, cô ngừng bước chân lại, sợ làm phiền hai người họ nên không dám chạy xộc ra nữa.
Chị Dung thả mắt kính trên mắt xuống, nhỏ nhẹ nói với anh hai cô: "Hay là mình sinh con đi, được không? Anh đi đâu cũng được, em ở nhà với con cũng đỡ buồn."
"Bây giờ chưa phải lúc đâu, anh không muốn có con lúc này."
Đứng ở góc độ này Hương có thể thấy hai bàn tay của chị vô thức đan vào nhau, bình thường khi chị suy nghĩ đều làm như thế, cô thường ngồi dưới chỗ mình nhìn lên bàn giáo viên, mỗi lần chị lơ đễnh đều là dáng vẻ đan tay vào nhau như vầy.
"Vậy chừng nào mới phải lúc ạ anh?"
Anh hai cô giống như cuối cùng cũng đem hết lời trong lòng của mình ra mà nói, lời nói có vẻ như đã chất sâu trong lòng từ biết bao nhiêu năm.
"Anh có thể tắt đèn đi."
"Cảm giác! Em có biết có thứ gọi là cảm giác không? Đĩ còn dễ nuốt hơn em."
Dung nghe như một bạt tay vào má mình nóng hổi, giống như ai đó đem tự tôn của nàng đánh đi, đánh cho chẳng còn chút gì xót lại. Làm sao hắn ta có thể so sánh nàng với dạng gái như thế?
"Từ ngày cưới nhau đến giờ anh còn không đụng vào em, vì em so với hạng kia còn tệ hơn?"
"Ừ"
Dung cười buồn: "Em hiểu rồi."
"Em đừng đặt nặng vấn đề tìиɦ ɖu͙ƈ quá, không thì chả giống con nhà gia giáo tí nào."
Nói rồi anh hai cô đi ngược về hướng cô, Hương vội vã chạy ngược về phòng mình để tránh. Nếu cho cô ba phút, cô nhất định ở trong phòng ba phút còn hơn nghe được đoạn hội thoại này. Anh hai cô làm sao có thể tàn nhẫn đến như vậy, từng lời nói đều như dao đâm vào tim người nghe, có thật là anh cưới chị vì yêu chị không?
Đợi một lúc cho yên chuyện Hương mới đi ngang qua phòng khách lại lần nữa, cô ngập ngừng một lúc rồi nói: "Em đi nhé chị?"
"Ừm."
Chị nói cộc lốc, chẳng phản đối cũng chẳng tán thành.
Khi cửa đóng lại rồi Dung mới đeo mắt kính lại, tiếp tục chấm bài. Không ai có thể thấy đôi mắt đỏ hồng của nàng, cũng không ai nghe tiếng lòng của nàng đang thổn thức. Nàng tự nhủ rằng ba mẹ dạy lấy chồng phải ngoan ngoãn, nhà cửa yên ấm là được, không ly hôn là được. Nàng tự nhủ rằng có danh có phận làm vợ của người ta đã là đủ một kiếp, nhưng nàng lại che giấu sự thèm khát nhiều hơn thế. Nàng nghĩ nàng cần thứ gọi là tình yêu, thèm được như bất kì gia đình bình thường khác. Nhưng nàng quá tệ, tệ đến mức ngay cả chồng nàng còn chán nàng. Nàng không biết phải thay đổi ra sao, cũng không biết mình nên làm gì, tổn thương hết lần này đến lần khác.
Khi Hương đạp xe đạp đi đón bà chủ, cô có bâng quơ nghĩ về chị dâu. Nghe hàng xóm bảo cô rằng chị sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm giáo viên, ba chị là hiệu trưởng trường cấp ba còn mẹ chị thì là hiệu trưởng một trường cấp một. Chị sinh ra đã định sẵn chỉ được làm giáo viên, không được phép lựa chọn.
Có người nói chị tuy giàu mà khổ, trẻ con thay vì được chơi thì chị phải học bài để có điểm cao. Trong một ngôi trường mà ba mẹ mình làm hiệu trưởng, làm sao chị có thể như những học sinh khác? Chị học hành ngoan ngoãn ở trường, về đến nhà tivi còn không được coi, truyện tranh cũng là dạng truyện tranh ba mẹ chị đọc qua thấy ổn mới đến tay chị. Chị không có thú vui, thậm chí ngay cả đan len mẹ chị còn bảo đó là vô bổ, mất thời gian, được phép đan len đó chính là sự đấu tranh duy nhất của chị.
Có lẽ khi cô nói với gia đình cô rằng anh mình đối xử với chị tệ bạc, gia đình cô sẽ thấy đó là điều xứng đáng chị được nhận. Chẳng ai trong nhà cô hiểu chị, ngay cả cô trước khi gặp chị còn nghĩ chị là một người khó gần, chẳng ai sống cạnh chị nổi. Nhưng đến khi hiểu chị rồi cô mới thấy chị cũng không khác gì người khác, thậm chí chị còn dịu dàng hơn, lương thiện hơn những người hay tỏ vẻ thân thiện nhiều.
Cô thấy thương chị, thấy ghét anh. Chẳng hiểu sao anh lại lấy chị trong khi bỏ mặc chị như vậy, cả tháng mới về nhà một lần đã quá đáng, nhưng anh còn chẳng ngủ cùng chị, bảo chị còn tệ hơn gái bóc bánh trả tiền. Chẳng một người đàn ông đàng hoàng nào lại nói như thế với vợ mình, nếu không hợp nhau hai người có thể cùng nhau tìm cách giải quyết, anh lại bỏ mặc chị bao nhiêu năm nay như vậy...
Chẳng hiểu sao Hương lại ghét anh mình như thế, cô thật ghét dạng người đàn ông tệ bạc!
Nếu lấy phải dạng chồng như vậy Hương thà cả đời không lấy chồng còn hơn.