Chương 22: Tự mình ảo tưởng

Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba Hương đi từ sau nhà mang vào một con gà tre nhỏ chắc thịt, ông cười khà khà bảo rằng: "Mần thịt con gà cho bé Hương với bé Dung ăn đi bà!"

Gà nghe thấy mình sắp sửa bị làm thịt nên cứ cục cục tác trong miệng, chẳng ai hiểu đang nói gì. Thấy Hương không có ở đây nên Dung mới đứng lên nhận con gà, nhận luôn trách nhiệm làm gà thay cho mẹ Hương. Mà mẹ Hương cũng thật bất ngờ, đó giờ con dâu của bà là đứa ngón tay cũng không đụng đến, hệt như tiểu thư chỉ có thể đi đi lại lại làm cảnh trong nhà bây giờ lại còn xung phong đi làm gà?

Đúng là rất lạ, bà còn chưa kịp nhận ra lạ là lạ ở đâu.

Mặc dù nhận làm gà nhưng Dung không biết làm, nàng ôm con gà ra sau nhà trong khi mẹ Hương đang nấu nước sôi. Nhìn con dao bên cạnh mà nàng lạnh sống lưng, đó giờ ngay cả con kiến nàng còn không nỡ gϊếŧ, làm sao dám gϊếŧ một sinh vật sống như con gà này?


Dung ngồi loay hoay cả buổi trời, hễ dao kề cổ gà nàng lại đọc kinh, lấy hết can đảm để xin tiếp thêm sức mạnh để cắt nhưng không cắt nổi. Ngồi tầm hai phút thì nghe tiếng bà Trân nói vọng ra: "Cắt cổ xong chưa Dung ơi?"

"Dạ mẹ... Con sắp cắt được rồi..."

Mắt nàng ngay phút chốc nóng hổi lên, vừa rối lại vừa không biết giải quyết như thế nào. Trong lúc đang muốn khóc thì thấy Hương xuất hiện, hệt như một vị cứu tinh, hệt như một thiên thần hạ giới xuống nơi này.

"Để em cắt cho" Hương vẫn còn vương nét cười trên miệng, cô nhận lấy con dao, cố định gà rồi bắt đầu cắt cổ gà, động tác vô cùng thuần thục. Máu trên cổ gà rơi xuống bát chẳng mấy chốc mà đầy bát, Dung nhìn Hương cắt cổ gà mà hâm mộ không thôi, tự nhủ rằng mai sau nàng nhất định phải làm được.


Bà Trân mang một nồi nước sôi ra đổ vào thau, Hương và Dung hợp sức vặt lông gà, Hương còn tỉ mỉ chỉ cho Dung cách vặt lông sao cho sạch. Vốn Hương nghĩ rằng khi mình dạy chị ấy chỉ nghe qua loa cho xong, không nghĩ chị ấy thật sự muốn nghe, chăm chú nhìn rồi thực hành lại, trông có chút ngơ ngẩn lại có chút chuyên chú, vừa đáng yêu lại vừa chuyên nghiệp.

Gà được vặt sạch, hai người mang con gà được sơ chế xong vào bếp để nấu cháo. Buổi trưa hôm đó Hương còn dạy Dung cách cắt gà, bà Trân càng nhìn càng thấy kì diệu, hệt như con dâu bà thay đổi thành một người hoàn toàn khác, thành một nàng dâu hiếu thuận ngoan ngoãn chứ không phải mặt lạnh như tiền, trông có vẻ khinh khỉnh nhà chồng như trước đây.

Buổi sáng sớm khi Dung tỉnh dậy đã không thấy Hương đâu nữa, nàng đi ra bếp phụ giúp mẹ chồng việc nhà sẵn tiện hỏi xem Hương đang ở đâu. Bà Trân cũng không có gì làm, cháo nấu hôm qua bốn người ăn vẫn còn thừa cho buổi sáng và trưa, vậy nên bà bảo Dung ăn sáng với cháo, chiều mới bắt đầu nấu món khác.


"Mẹ ơi, Hương đâu rồi mẹ?"

Bà Trân nghĩ một chút rồi nói: "Hình như nó xin đi lấy mật ong hay sao đó? Ở trong mé rừng đó con."

Dung chẳng biết rừng là rừng như thế nào, lấy chồng bao nhiêu lâu nay nhưng nàng chưa bao giờ khám phá vùng quê nơi đây, hôm nay nghe mới biết là nơi này có rừng. Nàng theo hướng của bà chỉ để đi vào rừng kiếm Hương, đi được một lúc nàng mới phát hiện ra mình không hề biết cách đi rừng, mặc dù rừng này cũng không tính là quá lớn. Nơi này lại không phải nơi du lịch nên không hề có bảng chỉ dẫn đường, Dung biết kì này mình nguy to rồi!

Nàng loay hoay tìm đường ra, sóng điện thoại thì không có, ngay cả hướng đi cũng không biết, chỉ đi lang thang như một kẻ vô định. Lúc nào trong giây phút nguy hiểm thế này Dung cũng nghĩ để Hương, chẳng biết từ bao giờ em ấy lại trở thành một tia hi vọng nhỏ nhoi của nàng, thành một nguồn sống.
Tiếng cười đùa rộn rã làm Dung như bừng tỉnh, nàng gọi lớn: "Có ai không?"

Tiếng cười đùa bỗng nhưng im bặt, thay vào đó là tiếng bước chân chạy vội, do lá bị thời tiết làm khô héo cho nên mỗi bước chân đều phát ra tiếng xột xoạt do chân giẫm phải. Nàng nghe tiếng chạy càng lúc càng nhanh, nàng gọi thêm một lần nữa: "Có ai không?"

Dung thấy một hồn ma chiến binh đang chạy lại phía mình, người ấy đầu đeo mũ cối có phủ một lớp vải mùng, người thì mặc áo xanh màu lính, tay chân đều bị bịt lại cẩn thận. Do nơi heo hút như vậy không biết là ma hay là người nên nàng hỏi một tiếng: "Là ma hay người vậy?"

Hương phì cười: "Là ma đây..."

"Còn chọc chị!" Dung thở phào nhẹ nhõm, lỡ lần này, lần sau nàng thề không bao giờ dám đơn thân độc mã bước vào rừng. Nàng còn tưởng mình sẽ chết ở nơi đây mà không ai phát hiện ra, sợ mình sẽ từ từ mà chìm vào cõi vĩnh hằng, cái chết thường không đáng sợ, sợ nhất đó chính là cảm giác trước khi chết.
"Nãy em nghe tiếng chị mà còn tưởng nghe nhầm, bạn em bảo coi chừng bị ma gọi nhưng em sợ nếu là chị... lỡ đâu em bỏ lỡ chị trong đây..." Hương cười, nhưng nụ cười lại khác hơn mọi ngày. Ban nãy bạn bè cô đều ngăn không cho cô đi theo tiếng gọi kia, nhưng Hương mặc kệ, nàng nghe tiếng chị ấy gọi mình, chị ấy cần mình, vậy nên nàng không thể không đến. Nếu mà nói sợ ma, cô chỉ sợ nếu mình bỏ qua lỡ đâu là chị ấy thật...

Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Dung nghe câu nói của Hương trong lòng cũng âm thầm cảm động. Yêu đơn phương chính là khi bản thân mình tự mình bị thuyết phục rằng người ấy quan tâm mình, tự cho đó là niềm vui, cũng tự ảo tưởng rằng người ta cần mình. Chút cảm xúc nhỏ nhoi cho Dung cảm giác mình được sống, mặc dù tình yêu đơn phương này của nàng là một thứ cảm xúc bị nguyền rủa, không nên tồn tại... Nàng không nên xác định tình cảm của mình dành cho Hương là yêu, nàng biết như thế, nhưng biết cũng đã sao? Nàng đã lỡ yêu mất rồi.
Tiếng lá xột xoạt dưới chân hòa lẫn vào tiếng côn trùng trong rừng tạo thành âm thanh riêng biệt, đây là loại âm thanh lần đầu Dung được nghe, đây cũng là loại cảm xúc lần đầu Dung được hưởng. Tất cả đều rất mới lạ với nàng.

"Sau lưng em là tổ ong à?"

"Em vừa mới bẻ tổ ong xong á, định bụng mang về thành phố để pha trà cho chị uống. Chị hay bị đau bao tử, một ít mật ong cũng dùng được."

Nàng hất nhẹ những phiến lá dưới chân mình, giả vờ như lơ đễnh hỏi: "Tại sao em tốt với chị quá vậy?"

Hương cười toe toét, nụ cười như thiêu đốt tâm can của Dung: "Chị là chị dâu của em cơ mà, người nhà đương nhiên phải đối xử tốt."

Tâm trạng ngọt ngào lâng lâng bay bổng của Dung trong phút chốc không còn nữa, thay vào đó là nỗi buồn như rơi tận vực sâu. Thì ra là như vậy, thì ra người ta chỉ vô tình đối tốt với nàng hệt như cách người ta đối xử với người nhà của mình, thì ra người ta một chút cũng chẳng quan tâm đến nàng.
Nếu nàng đã xác định mình chỉ yêu đơn phương, chỉ có quyền yêu đơn phương, vậy tại sao lại yêu cầu quyền lợi được xem như bạn tình? Dung tự đả đảo chính mình, tự dìm lại nội tâm nổi loạn.

Nàng phải biết được mình là ai, mình có được những gì và không thể làm những gì. Nếu nàng đã không thể yêu Hương, cũng không nhận được tình cảm của Hương. Vậy nàng buồn bã về đáp án mà nàng biết trước từ lâu để được gì?