Chương 35: Thói Quen

Có Em Chung Đường

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Lúc Kỷ Tiểu Dao về, Quan Đồng và Lý Quyên Quyên đều hốt hoảng, cô ôm cánh tay trở về, nhìn thấy rõ vệt máu đỏ thẫm nổi bật trên lớp vải màu vàng.
Kỷ Tiểu Dao cũng không giấu giếm các bạn về vết thương của mình, cô bị Triển Phi đẩy ngã xuống đất, lúc ấy cảm thấy bên cánh tay đau rát. Nhìn thấy tay mình bị những mảnh vỡ nhỏ đâm vào, còn có máu đỏ tươi chảy xuống dưới, lúc đó cô nghĩ phiền phức rồi, không biết vết thương như thế nào đây. Khéo léo từ chối ý tốt của ông chủ muốn đưa cô đi khám, bồi thường tiền xong lập tức chạy về, vết thương chắc chắn phải nhờ người khác trợ giúp xử lý. Đây là kiến thức thông thường.
Cẩn thận cởi áo khoác ra, bên trong còn mặc một chiếc sơ mi. Nhờ hai người bạn kéo tay áo lên, nhìn thấy thật khủng khiếp: máu chảy đầy cánh tay, đỏ au nhìn thấy ghê người, Quan Đồng vừa thấy thì căng thẳng, vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Minh Diệu.
Kỷ Tiểu Dao ngăn không kịp, thầm nghĩ: xong rồi, định không nói cho anh biết mà.
Bên kia, Kỷ Minh Diệu hôm nay tâm trạng bình thường, khi thảo luận kế hoạch dự án cùng cấp dưới rõ ràng đã ‘dịu dàng’ hơn rất nhiều, lời nói cũng không sắc bén như trước. Ai ngờ nhận một cuộc điện thoại xong, lập tức quăng phịch tài liệu trong tay lên trên bàn, khiến cho vài nhân viên cấp dưới hoảng sợ. Kỷ Minh Diệu không giải thích cái gì, đứng lên vội vàng nói một câu “Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục”, rồi sải bước rời đi.
Dọc theo đường đi xe lao vun vút vào trong trường, Quan Đồng đã chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy xe của anh tới liền dẫn anh vào phòng y tế trường.
Bên trong, bác sĩ đang ở giúp Kỷ Tiểu Dao gắp mảnh vụn ở trên tay và rửa vết thương, tẩy máu đông trên tay, lộ ra một hàng những vết trầy xước, chừng 6-7 cm, vết dài nhất tới tầm 8cm, máu chảy ra ngoài.
Kỷ Minh Diệu liếc qua chậu máu loãng bên cạnh, lại nhìn cô gái mặt tái nhợt đang hịu đựng đau đớn thì càng tức giận hơn.
Kỷ Tiểu Dao vừa thấy Kỷ Minh Diệu như vậy trong lòng liền lo lắng, nghĩ anh rất tức giận. Cô không dám phát ra tiếng kêu đau.
Bác sĩ không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai anh em, đối với nữ sinh lanh lợi này chỉ cảm thấy hơi lạ, hỏi: “Vết thương này do cái gì gây ra đây, không giống như bị ngã. Không phải là đánh nhau với bạn đấy chứ?”

Kỷ Tiểu Dao sợ hãi Kỷ Minh Diệu đứng trước mặt, nào dám nói thật, chỉ có thể ấp úng trả lời: “Cháu đánh rơi phích thật mà, lại không cẩn thận ngã xuống bị mảnh vỡ đâm vào”. Lý do này lúc tới đã nói nhưng ông bác sĩ không tin.
Bác sĩ khử trùng vết thương cho Kỷ Tiểu Dao, nhìn qua không giống với vết thương do phích vỡ đâm phải.
Đang định tiếp tục truy vấn thì bị người đàn ông nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cắt ngang: “Vết thương thế nào rồi ạ?”
Vừa hỏi đã đúng trọng điểm, bác sĩ không dám qua loa, đẩy kính lên rồi đưa đơn thuốc: “Cậu là anh trai của em học sinh này hả? Đây, cậu nhìn xem, đầu tiên tôi sẽ khử trùng rồi băng bó vết thương cho em ấy, sau dựa theo đơn thuốc này thoa thuốc là ổn. Về nhà đừng để vết thương bị dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
Kỷ Tiểu Dao nghe ông bác sĩ nói tới hai chữ ‘anh trai’ thì hoảng hồn, nhanh chóng đảo mắt nhìn về hai cô bạn bên cạnh. Hình như hai người cũng không chú ý, chỉ nghe Quan Đồng nghi hoặc hỏi: “Thế thì không thể tắm rửa ư?”
Bác sĩ liếc nhìn, nói: “Đương nhiên! Cô bé xinh đẹp này nếu mà tắm rửa thì coi như không cần cái tay này nữa nhé! Nếu các là bạn của em này thì nên giúp đỡ bạn. Buổi tối lúc bạn ấy tắm thì cầm tay giúp, cũng không quá khó khăn.”
Hai người liên tục gật đầu đáp ứng. Kỷ Tiểu Dao cảm thấy vô cùng may mắn vì các cô ấy không chú ý tới hai từ kia, đồng thời cũng cúi đầu không ngừng kêu khổ. Tình cảnh bây giờ của cô không khác gì người tàn phế.
Cánh tay cuối cùng cũng được băng bó xong, Kỷ Tiểu Dao cẩn thận ngắm nghía một chút, may là không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, ngoài vết thương cũng chỉ có một tầng băng gạc, hoạt động vẫn không có gì trở ngại. Song, cô cũng không dám động mạnh, sợ vết thương nứt ra sẽ đau.
Ông bác sĩ tận tụy còn căn dặn thêm một số vấn đề cần lưu ý, mới thả người đi. Ngoại trừ lúc Kỷ Minh Diệu tiến vào có hỏi mấy câu thì về sau đều im lặng, sau khi nghe bác sĩ dặn dò xong, mặc áo khoác cho Kỷ Tiểu Dao rồi nói với mấy người Quan Đồng: “Hôm nay cảm ơn các em đã giúp đỡ. Chiều nay, nhờ các em xin nghỉ cho Dao Dao.”

“Xin phép?” Kỷ Tiểu Dao hơi bất ngờ. Không nghiêm trọng như vậy chứ? Thấy Kỷ Minh Diệu không thìm nhìn, cô đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hai người Quan Đồng nhìn nhau cười, tất nhiên là đồng ý: “Không thành vấn đề, cứ giao cho bọn em, buổi tối không về cũng không sao đâu ạ”. Nói xong liền chạy đi, không còn vẻ khẩn trương lo lắng như lúc nãy.
“…”
Thậm chí Kỷ Tiểu Dao có cảm giác hai người bọn họ như trút được gánh nặng.
Mấy cô nàng thì thoải mái rồi, còn cô sắp thảm rồi đây. Kỷ Minh Diệu vẫn không tỏ thái độ gì, không biết định dạy dỗ cô như thế nào đây.
Ngoan ngoãn bị anh dắt về, đóng cửa phòng lại, Kỷ Minh Diệu bắt đầu: “Cởi ra!”
Kỷ Tiểu Dao nháy mắt hoảng hốt, nhanh chóng giữ chặt khóa kéo áo khoác của mình: “Cởi, cởi cái gì?” Cô đang bị thương, cầm thú này còn không buông tha cô, đúng là không bằng cầm thú.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày: “Em nói xem nên cởi cái gì! Trên người toàn mùi khói thuốc!”

Những chỗ khác không có mùi gì, nghiêng đầu ngửi ngửi tóc trên vai, đúng là có mùi khói thuốc! Kỷ Tiểu Dao dùng tay phải bị thương đẩy anh: “Anh đi ra ngoài, em tự làm được!”
Kỷ Minh Diệu sợ làm cô bị thương, quả nhiên không dám động, lấy ưu thế chiều cao ngạo mạn cúi đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Em làm được sao?”
Kỷ Tiểu Dao bĩu môi, đây rõ ràng là khinh thường người ta. Có phải cô bị cụt tay đâu! Tự mình bắt đầu hành động. Áo khoác rộng thùng thình cởi ra rất đơn giản, quần áo bên trong thì hơi phiền, cũng may chỉ cần cởi cái tay áo ra thôi. Đang chuẩn bị cởi, chợt nghĩ đến một chuyện, sao cô lại có thể quên mất cái người đang đứng lù lù trước mặt này chứ!
“Anh đứng ở đây thì em cởi kiểu gì?”
Kỷ Minh Diệu trưng ra khuôn mặt như núi băng: “Có cái gì trên người em mà anh chưa thấy qua không?” Nói xong, có chút không kiên nhẫn, đi tới cởi quần áo của cô, động tác nhanh gọn làm cho người khác không kịp phản ứng.
Mắt Kỷ Tiểu Dao ngấn lệ, ôm ngực ở trong không khí lạnh run, không biết là do lạnh hay do xấu hổ.
Kỷ Minh Diệu làm như không thấy phản ứng của cô, túm chăn trên giường ném cho cô, rồi đi vào nhà tắm. Sau đó là tiếng nước, trong chốc lát liền đi ra, thấy cô gái đem chăn quây kín quanh người chỉ lộ ra cái đầu cảnh giác nhìn mình, trông rất giống con thú nhỏ đang sợ hãi. Anh cảm thấy đáng yêu, muốn cười nhưng lại không cười ra được, biết là tối hôm qua mình đã quá nóng vội nên dọa cô sợ, thở dài: “Cô nhóc ngốc, nếu anh muốn thì đã sớm muốn em rồi”. Nói xong, đi qua ôm lấy cô, thấy cô giãy dụa, lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, anh sẽ chờ đến khi em đồng ý”.
Trong phòng vệ sinh mở nước rất ấm, Kỷ Tiểu Dao ngồi trên băng ghế cạnh bồn tắm lớn, cuối cùng vẫn kiên trì mặc nội y, chỉ cho phép đối phương kỳ lưng cho mình thôi.
Tay Kỷ Minh Diệu nhẹ nhàng, theo phương hướng nhất định chà qua chà lại vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức Kỷ Tiểu Dao muốn hừ ra tiếng.
Đang lúc hưởng thụ, chợt thấy áo ngực lỏng ra, cô choáng váng. Cho nên nói rằng thà tin tưởng heo mẹ có thể leo cây, cũng không nên tin tưởng Kỷ Minh Diệu sẽ bỏ qua cơ hội đùa giỡn lưu manh.
Kỷ Tiểu Dao lập tức che ngực quay đầu trợn mắt nhìn anh, nhưng mà người ta không thèm để ý, tiếp tục chà lau, vẻ mặt chính nghĩa giống như mình không làm gì cả, còn mở miệng hổi tưởng: “Anh nhớ rõ lúc em còn nhỏ, cô cũng đặt em ngồi trên ghế như thế này trong sân tắm cho em. Thật sự lúc ấy anh rất muốn véo em!” Tranh thủ giương mắt lên, thấy đôi mắt cô gái đang trừng mình sắp phun ra lửa, tiếp theo lại giải thích một câu, tỏ ý lúc đó mình chưa đến trình độ đáng khinh đùa giỡn bé gái: “Cái loại cảm giác đó giống như nhìn thấy món đồ chơi thú vị, muốn tiến lên thử xem chơi có vui không, nhưng lúc đó em không quá thân thiện với anh. Điều đó khiến anh thấy rất khó hiểu, là trách anh lúc trước rất lạnh lùng với em sao?”

Kỷ Tiểu Dao nghe lại chuyện cũ, trái tim hoảng hốt, sao có thể nói nguyên nhân thật sự được chứ, nói cho anh biết mình sống lại trong thân thể này, nên khi đó cảm thấy anh rất lưu manh? Đương nhiên không thể nói như vậy, trừ phi cô muốn đến phòng thí nghiệm bị người khác nghiên cứu giải phẫu. Nghĩ ngợi một hồi, quyết định không nói; đối với sự nhạy bén của anh thì nói nhiều sai càng nhiều.
Im lặng như vậy trong mắt người khác chính là cam chịu, Kỷ Minh Diệu mím môi: “Anh thấy thái độ của em đối với anh không tốt, trong lòng khó chịu, rất muốn làm gì đế để em cười với anh, muốn em thân thiết với anh hơn, cho nên anh quan tâm đến em nhiều hơn, mãi cho đến bây giờ dường như đã trở thành thói quen”.
Anh giống như đang tự nói với chính mình, không dừng lại, cũng không mong người khác trả lời, nghĩ đến đâu nói đến đấy, không giống như kiểu nói chuyện đầy ẩn ý thường ngày. Kỷ Tiểu Dao nghe, trong lòng cũng xúc động. Một người đàn ông như vậy, ban ngày không đi xử lý công việc mà lại chạy về lo lắng cho cô, còn lau người cho cô, chỉ sợ trên đời này khó tìm được người thứ hai như thế.
Phòng tuyến cũng dần dần biến mất, cô nhỏ giọng gọi: “Anh!”
“Ừm, bé con của anh”. Môi Kỷ Minh Diệu dán vào lưng cô, giọng thành kính mà dịu dàng.
Trong phòng tắm, hơi nước ấm áp bốc lên tứ phía, tạo nên màn sương mù dày đặc, khiến cơ thể dần dần toát ra mồ hôi. Tim Kỷ Tiểu Dao đập nhanh hơn, cẩn thận cảm nhận phía sau, rốt cuộc đợi tới khi môi của người đàn ông chậm rãi rời khỏi lưng cô, nghe giọng nói khàn khàn mờ ám của anh: “Còn lại thì em tự tắm đi, tắm xong rồi thì ra ngoài nói cho anh biết hôm nay xảy ra chuyện gì!”
Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Kỷ Tiểu Dao thở hắt ra một hơi, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô thiếu chút nữa nghĩ Kỷ Minh Diệu sẽ làm gì đó với mình, mà chỉ sợ cô cũng sẽ không phản kháng…
Nhưng lại không có gì xảy ra cả, trong lòng phức tạp không thể nói rõ là cảm giác thất vọng hay xúc động nữa.
Cho dù hôm nay không có, thì chắc ngày đó cũng không xa nữa, cô nghĩ như vậy.