Đăng vào: 12 tháng trước
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Mỹ Vân tới nhà họ Kỷ, gần như mỗi tháng đến đây một lần. Cô ta thông minh ở chỗ, mỗi lần đến chơi đều mang quà tặng cho Kỷ Tiểu Dao, ví dụ như mấy món đồ nhỏ mà con gái đều thích, hoặc là truyện tranh mới hay đồ ăn ngon mới được đưa ra trên thị trường.
Đương nhiên Kỷ Tiểu Dao sẽ không tự kỷ đến mức nghĩ rằng đối phương đến chơi với mình, mục đích là gì trong lòng mọi người đều rõ, không ai ngăn cản cũng ngầm thừa nhận.
Kỷ Tiểu Dao cũng phối hợp với đối phương vui mừng nhận quà: một đôi cặp tóc thạch anh màu phấn xinh đẹp, không cần phải đắt quá nhưng cũng không phải món đồ mua ở hàng quán vỉa hè hai đồng một đôi. Chưa quên mình là tốt rồi, về sau dù cho thành chị dâu của mình chắc cũng sẽ không đối xử không tốt với mình. Chuẩn bị đuổi cặp đôi này tới thế giới hai người họ.
“Cho em này!” Kỷ Minh Diệu bỗng nhiên đưa tay ra, chìa túi đồ in kí hiệu KFC.
Kỷ Tiểu Dao ngạc nhiên. Cô nhớ lúc ngồi trên xe về nhà, đi ngang qua cửa hàng KFC nói muốn ăn, không ngờ Kỷ Minh Diệu vẫn nhớ, còn mua mang về cho cô. Người anh này, tốt với cô không cần phải nói.
“Lát nữa là đến bữa rồi, ăn ít thôi nhé.”
Đang cảm động, chuẩn bị nói lời cảm động thì nghe thêm câu tiếp theo của anh, cô chưng hửng. Hóa ra…Mua cũng đã mua rồi, còn không cho cô ăn cho ghiền nữa.
Kỷ Minh Diệu ngồi xuống sô pha nhìn cô ăn, Kỷ Tiểu Dao cũng không gây khó dễ, không đuổi bọn họ đi, ngồi trên bàn học đưa lưng về phía bọn họ ăn một cách tự nhiên. Phòng ngủ lớn như thế nên chỉ nghe thấy tiếng nhai của Kỷ Tiểu Dao.
Ăn gần hai cánh gà còn nửa cốc dâu tây chưa uống hết, Kỷ Minh Diệu lên tiếng: “Được rồi, đi xuống ăn cơm đi!”
Kỷ Tiểu Dao theo bản năng dịch về phía cái bàn hơn một chút, thầm nghĩ: mình đã che đi rồi mà anh còn nhìn thấy, sao lại như người tu hành đắc đạo vậy! Cuối cùng không cam lòng nhét một miếng thật lớn vào miệng rồi ngừng lại, dù sao cũng phải vì lợi ích lâu dài của mình thôi!
Ngoan ngoãn thu dọn cái bàn sạch sẽ rồi xoay người lại, Kỷ Tiểu Dao hơi choáng váng nhìn tình cảnh trước mắt, một người ngồi một người đứng, nhưng hình như vị trí bị đảo lộn rồi. Không phải là mỹ nữ nên ngồi, nam sĩ nên đứng sao? Mà giờ phút này, tình hình có chút quái lạ.
Người đẹp Giang hơi mất tự nhiên đứng ở bên cạnh, đại gia Kỷ nhàn nhã ngồi trên cái sô pha duy nhất trong phòng, tay cầm sách giáo khoa của Kỷ Tiểu Dao. Dường như không hề phát giác ra có mỹ nữ đứng bên cạnh mình
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy hơi xấu hổ vì anh mình không có chút phong phạm thân sĩ nào, mặt không biến sắc, liên tục xin lỗi người đẹp Giang: “Chị xem em đúng là đầu óc hồ đồ rồi, thế mà lại quên không lấy ghế cho chị ngồi”. Tiến lên giữ chặt tay cô ấy, lắc lắc làm nũng: “Chị Mỹ Vân, chị đừng giận em!”
“Không sao”. Kỷ Tiểu Dao nói như vậy coi như là hạ cho cô ta cái bậc thang để đi xuống, trên mặt Giang Mỹ Vân khôi phục thái độ đoan trang hào phóng bình thường như mọi lần, nhìn Kỷ Minh Diệu đứng lên, giống như đang chờ mong cái gì đó.
“Đi xuống ăn cơm đi.”
Kỷ Minh Diệu nói một câu như vậy rồi đi ra khỏi phòng, dĩ nhiên không quên cầm theo túi KFC mà Kỷ Tiểu Dao đang ăn dở.
“Quỷ hẹp hòi!” Kỷ Tiểu Dao lại thầm mắng một câu trong lòng, nhiệt tình giữ lấy người đẹp Giang: “Tối nay hai bác không có nhà, chị ở lại cùng ăn cơm đi.”
Đây đúng là giống như sự chờ mong của Giang Mỹ Vân, cơ hội hiếm có được. Nếu Kỷ Tiểu Dao đề xuất, cô đương nhiên phải hào phóng đồng ý, hai người tay trong tay cùng nhau đi xuống lầu.
Bữa tối Kỷ Minh Diệu đơm cơm cho Kỷ Tiểu Dao, một ít cơm trắng đựng trong bát sứ kiểu Thanh Hoa, không nhiều không ít, hạt gạo vừa chín tới vừa dẻo, là lượng cơm cố định trong mỗi bữa ăn của cô.
*Đồ sứ Thanh Hoa: tên một loại sứ nổi tiếng của Trung Quốc từ thời cổ đạị. Đồ sứ thanh hoa thời nhà Nguyên đã mở ra một giai đoạn mới chuyển từ thời kỳ đồ sành sang đồ sứ màu. Nó được xem là một trong những bông hoa độc đáo trong lịch sử gốm sứ Trung Quốc và khiến cho Cảnh Đức Trấn trở nên nổi tiếng trên thế giới về nghề sản xuất đồ gốm sứ.
Chỉ có ba người ngồi trong một bàn ăn lớn nên có vẻ hơi quạnh quẽ, chỉ có tiếng vang do bát đũa va chạm vào nhau. Thỉnh thoảng, Kỷ Minh Diệu vài món ăn cho Kỷ Tiểu Dao, thấp giọng nhắc nhở cô không được kiêng ăn, phải ăn nhiều rau. Những biểu hiện đó Giang Mỹ Vân đều thấy. Đối với sự hờ hững dành cho mình của người con trai mình thích, ánh mắt cô ta cũng dần ảm đạm.
Kỷ Tiểu Dao là người cuối cùng đặt đũa xuống, đưa nửa bát cơm chưa ăn hết cho Kỷ Minh Diệu. Sợ anh lại dạy dỗ mình nên cô nhanh chóng đẩy ghế ra một cái ‘rầm’, bỏ lại một câu: “Em ăn no rồi!” rồi chạy lên lầu.
Ánh mắt Giang Mỹ Vân vẫn theo dõi hai anh em này. Không có gì bất ngờ khi nhìn thấy sự không hài lòng trên mặt Kỷ Minh Diệu. Anh không nói gì, bưng bát cơm của Kỷ Tiểu Dao lên ăn tiếp. Điều này khiến Giang Mỹ Vân vô cùng kinh ngạ. Đầu tiên không nói Kỷ Minh Diệu bình thường lúc kết bạn với người khác vẫn luôn duy trì một khoảng cách, ngay cả khoác vai bá cổ với nam sinh khác cũng hiếm khi nhìn thấy, vả lại nhà họ Kỷ cũng là một gia đình giàu có, hoàn toàn không cần thiết ăn đồ thừa của ai đó, cho dù người nọ có quan hệ huyết thống thân cận với mình. Trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác kỳ quái.
Trên mặt không biểu lộ gì, yên lặng chờ đợi Kỷ Minh Diệu ăn xong, nhìn anh cũng không có ý tứ giữ mình lại, Giang Mỹ Vân thấy không tiện khi tiếp tục ở lại nên lên lầu chào tạm biệt Kỷ Tiểu Dao rồi đi.
Trong phòng ngủ, Kỷ Tiểu Dao giống như một con mèo nằm trên giường thỏa mãn vuốt ve cái bụng mình, thấy Giang Mỹ Vân bước vào, miễn cưỡng ngồi dậy, ngồi ở mép giường: “Chị Mỹ Vân, ăn xong rồi sao?”
“Ừ.” Giang Mỹ Vân ngồi trên ghế sofa đối diện cô, rốt cuộc không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, làm bộ như vô tình nói: “Bình thường khẩu vị của anh trai em cũng thật thanh đạm, nhưng mà cơm ăn vào cũng không ít nhỉ”.
Kỷ Tiểu Dao hiểu được điều Giang Mỹ Vân muốn nói, bởi vì tương lai đối phương rất có thể là nửa kia của anh họ nên vẫn giải thích: “À, bình thường vẫn vậy mà, anh ấy ăn hai bát cơm là đủ rồi, em chỉ thỉnh thoảng để thừa một chút thôi. Ngày trước, lúc còn sống ở thị trấn với bà ngoại, bà vốn hay tiết kiệm, không cho lãng phí. Đôi khi ăn không hết cơm, sợ bị bà ngoại phát hiện nên đều vụng trộm bắt anh ấy ăn hộ em, lâu rồi thành thói quen. Đây là do em, anh ấy vẫn hào phóng, nhất là đối với người mình thích, anh ấy nhất định sẽ rất tốt với người đó.” Phần sau là sợ người đẹp Giang hiểu lầm Kỷ Minh Diệu keo kiệt nên cô mới nói như vậy.
Tuy nhiên, đứng ở lập trường của Giang Mỹ Vân nghe được lời nói của cô lại có cảm nhận khác, đặc biệt một câu cuối cùng của Kỷ Tiểu Dao: “Nhất là đối với người mình thích, anh ấy nhất định sẽ rất tốt với người ta.” Bỗng nhiên trong lòng khẽ rung động, một ý nghĩ không thể tưởng tượng ra, khiến mặt cô trắng bệch, tim đập mạnh hai cái.
Kỷ Tiểu Dao nhìn sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, lập tức lay lay: “Chị làm sao vậy?”
Giang Mỹ Vân bị cô lay tỉnh, thấy vẻ mặt lo lắng của Kỷ Tiểu Dao thì tuyệt đối không phải giả vờ, ánh mắt lóe lên, trong lòng phức tạp vô cùng. Cô ta cố tìm cách bình phục tâm tình một chút, mặc kệ ý tưởng của mình có phải thật hay không, cần phải làm một điều gì đó ngay lập tức.
Cô kéo Kỷ Tiểu Dao ngồi xuống bên cạnh mình, hai cô gái nhỏ gầy ngồi chung một chiếc sô pha nên cũng không sợ chật, ngược lại thân thiết hơn rất nhiều.
“Không có gì, chị đến ngày nên bụng không thoải mái. Em biết mà.”
Kỷ Tiểu Dao nghe thấy thế mới thở phào: “Làm em sợ muốn chết, em đã định gọi người rồi”.
“Ha ha, nhìn em lo lắng này”. Giang Mỹ Vân cười nói một câu như vậy, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Kể ra thì, tình cảm của em với anh em cũng thật tốt, chị chưa thấy nhà ai có tình cảm được tốt như vậy. Nếu người khác không nói, chị còn tưởng rằng…” Cô cố ý chỉ nói một nửa, làm như xấu hổ vì ý tưởng trơ trẽn của mình.
Trước kia cũng không ít người nói qua anh em bọn họ tình cảm tốt vân vân, nhưng chưa từng có người nào giáp mặt lại nói đến phương diện này. Hôm nay Giang Mỹ Vân vừa nói vậy, trong lòng Kỷ Tiểu Dao nhảy dựng lên, hồi tưởng lại. Kỷ Minh Diệu quả thật đối với chính cô quá tốt, từ những việc lớn ở trong trường học cho đến những việc nhỏ như ăn cơm mặc quần áo; phương diện nào anh cũng làm hoàn hảo, quan tâm đến mọi thứ.
Trước đây mình chỉ quen hưởng thụ, chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó, không ngờ trong mắt người khác lại thành như vậy…
Giang Mỹ Vân thấy sắc mặt cô có vẻ bất an, mặc dù không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì nhưng biết mục đích của mình đã đạt được; đối phương là một cô gái thông minh, chỉ cần chỉ điểm một chút là được.
Vì thế liền đứng lên, nói lời tạm biệt với cô rồi rời đi.