Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Dật Nhĩ từ chỗ bảo vệ lấy được xe đạp.
Xe đạp màu xanh bạc hà rất bắt mắt, cùng màu với cái áo bông hôm nay cô mặc, nhìn qua cực kỳ tông xoẹt tông.
Cô dắt xe đạp ra, gió lạnh thấu xương thổi đến khiến cô đột nhiên co rúm lại một chút.
Tư Dật còn chưa đến.
Cô hà hơi thổi ấm tay, nếu Tư Dật còn không đến thì để cô đi tìm cậu.
Cố Dật Nhĩ ngựa quen đường cũ dắt xe đạp đến nhà Tư Dật.
Những lùm cây xung quanh đã biến thành màu xanh thẫm, gạch đá dưới chân hiện ra màu xám nặng nề, cô giương mắt nhìn lên, cùng một màu u ám với bầu trời.
Thời tiết này, đến ánh mặt trời cũng không muốn xuất hiện.
Một căn biệt thự bằng đá cẩm thạch trắng sứ và mái ngói đỏ thẫm, lan can hai bên hơi xanh lam, phía trên có một chút sương trắng treo lơ lửng, mang nét trầm mặc và thăng trầm của Trung Quốc.
Cố Dật Nhĩ vừa định bước lên cầu thang nhỏ thì cánh cửa đã được mở ra.
Tư Dật có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Cố Dật Nhĩ phun ra một làn hơi trắng: “Chờ cậu lâu quá.”
“Cổ cậu không lạnh à?” Cậu đến gần vài bước, nhìn cổ cô bị lộ ra bên ngoài, lại sờ vào tai cô, “Tai cậu bị lạnh đến đỏ hết lên rồi.”
Cố Dật Nhĩ theo bản năng sờ sờ lỗ tai: “Tớ không cảm thấy gì.”
Tư Dật duỗi tay chạm vào mu bàn tay cô, quả nhiên cũng là lạnh lẽo.
“Cậu mới từ trong tủ lạnh ra à?”
Cố Dật Nhĩ bất đắc dĩ: “Trong tủ lạnh cũng không lạnh như thời tiết bây giờ, đi vài bước thì hơi ấm trên người cũng tan hết.”
Cậu nhíu mày: “Vậy không được, đợi lát nữa đạp xe gió thổi qua, cậu sẽ bị nứt hết da đấy, nhất là hai bàn tay.”
“Để tớ về lấy khăn quàng cổ với găng tay rồi qua đây.”
“Không cần, cậu vào nhà đi, tớ lấy cho cậu.” Tư Dật nhìn xe đạp mới của cô, “Đưa xe đạp cho tớ, tớ giúp cậu mang vào.”
“Sẽ làm bẩn sàn nhà cậu mất.” Cô có chút do dự.
Tư Dật suy nghĩ rồi gật gật đầu, nói: “Thế thì để ở đây đi, vài phút thôi người ta cũng không trộm mất đâu, cậu đi vào nhà cùng tớ.”
Cố Dật Nhĩ theo bản năng tìm cớ: “Tớ cũng sẽ làm dơ sàn nhà cậu.”
“Cậu đổi giày là được.” Tư Dật thực không hiểu.
Cố Dật Nhĩ không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tư Dật thấy cô không nói được hay không thì đoán được nguyên do: “Đừng xấu hổ, coi như tớ báo đáp lần trước cậu mời tớ lên nhà uống nước ấm.”
Vừa vào nhà, cả người quả nhiên lập tức ấm áp lên, nhà Tư Dật mở máy sưởi rất ấm.
Cậu đưa đôi dép lê cho cô thay còn mình thì chạy lên lầu.
Cố Dật Nhĩ đánh giá nhà cậu, phát hiện nhà cậu không có tráng lệ huy hoàng như cô tưởng tượng, ví dụ như đèn trần pha lê mấy mét hay các bức tranh lớn theo phong cách châu Ân, nhưng cũng không quá mức khiêm tốn, phong cách trang trí nội thất rất trang nhã và uy nghiêm.
Động tác của Tư Dật rất nhanh, chỉ một lát sau đã cầm mũ và khăn quàng cổ của mình chạy xuống đưa cho cô.
Đều là màu xám, kiểu dáng cũng rất đơn giản.
“Găng tay của tớ chắc cậu mang sẽ hơi rộng, cậu đeo thử xem.”
Cô đeo lên, quả nhiên là thừa ra một đoạn, nhưng bên trong găng tay lại rất ấm áp dễ chịu.
“Găng tay này ấm quá.”
“À, tớ đặt ở trên lò sưởi đấy.” Tư Dật vừa lòng nhìn cô võ trang toàn bộ, “Đi thôi, nhất định là không thành vấn đề.”
Hai người đang muốn ra cửa thì phía sau lại truyền đến một giọng nói.
“Tư Dật, con có bạn tới à?”
Cố Dật Nhĩ quay người lại, nhìn người phụ nữ khoác áo choàng đoan trang cao quý, cười nói: “Cháu chào dì, cháu là Cố Dật Nhĩ.”
Mẹ Tư dường như rất kinh hỉ, vẻ mặt lập tức nhu hòa: “Chào cháu, tới tìm Tư Dật chơi à?”
“Dạ.” Cố Dật Nhĩ ngoan ngoãn trả lời, “Cháu nhờ cậu ấy dạy cháu đi xe đạp.”
Mẹ Tư có chút kinh ngạc: “Trời lạnh thế này hai đứa còn ra ngoài đạp xe đạp?”
“Cháu mới mua xe đạp, hơn nữa có trang bị mà Tư Dật cho cháu mượn rồi ạ.” Cố Dật Nhĩ giơ tay lên, “Nhất định sẽ không lạnh.”
Mẹ Tư nhướng mày, cười cực kỳ có thâm ý.
Một cô gái nhỏ ăn mặc tươi sáng vui mắt thế kia, lại mang cái đồ giữ ấm như ông cụ non của Tư Dật, quả thực chính là vẽ rắn thêm chân.
“Quá xấu, dùng của dì đi.” Mẹ Tư xoay người về phòng, “Màu của dì đẹp hơn của Tư Dật nhiều.”
Cố Dật Nhĩ thoáng sửng sốt, không biết làm sao nhìn Tư Dật.
Tư Dật lại không có chút tức giận nào, cũng không để ý chuyện này, ngược lại còn cười cười nhìn cô: “Nhĩ Đóa, tớ biết cậu khiến người lớn yêu thích, nhưng không nghĩ tới đến mẹ tớ cũng thích cậu như vậy.”
Mẹ Tư lấy khăn quàng cổ và găng tay của mình.
“Dì không có mũ len, chỉ có mấy cái để trang trí chứ không có tác dụng giữ ấm gì, cháu dùng khăn với găng tay của dì đi, đẹp hơn của Tư Dật nhiều đúng không?”
Khăn quàng cổ lông dê màu vàng nghệ và găng tay da màu trắng, Cố Dật Nhĩ nhìn thấy logo “Hermes” trên đó.
Mẹ cô cũng thích mua hàng xa xỉ nên cho dù Cố Dật Nhĩ ở tuổi này còn chưa tiếp xúc đến các nhãn hiệu cao cấp, nhưng cũng biết đồ của hãng này có giá trị xa xỉ.
Cố Dật Nhĩ sợ làm hỏng nó, vội vàng thoái thác: “Dì ơi, cái này quá quý, không được đâu.”
“Không có gì quý hay không quý, màu này vốn dĩ là dì mua nhầm, dì dùng không hợp, quá là khoa trương.” Mẹ Tư cười tủm tỉm, “Đừng để bị lạnh, dù sao khăn quàng cổ với găng tay không phải là dùng để chống rét sao?”
“Nhưng mà nếu làm hỏng…”
Ánh mắt mẹ Tư mang ý cười: “Có phải cháu đi leo núi đâu, nếu dì không yên tâm thì đã không cho cháu mượn.”
“Cháu cảm ơn.”
Mẹ Tư nắm tay Cố Dật Nhĩ, thật sự vui mừng nói: “Tay cháu nhỏ quá.”
Lúc này một bàn tay mạnh mẽ rút tay cô từ tay mẹ Tư ra.
“Bọn con còn muốn đi đạp xe.”
Mẹ Tư cũng không tức giận: “Ừ, đi đi, đi đi.”
Mẹ cậu hôm nay thật sự có chút nhiệt tình đến không bình thường.
Cố Dật Nhĩ ra cửa trước một bước, Tư Dật tiến đến bên tai mẹ nói nhỏ: “Mẹ, cách một lớp quần dày như vậy mẹ cũng nhìn được à?”
Vẻ mặt của mẹ Tư khó hiểu: “Cái gì?”
“Chắc là mẹ đoán nhầm rồi.” Tư Dật cong cong môi, “Nhĩ Đóa có thể sinh, mẹ không cần nhọc lòng.”
Bỗng nhiên gáy cậu bị vỗ một cái rõ mạnh.
“Con mới có mấy tuổi! Lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn gì! Sắp đuổi kịp bộ dạng không đứng đắn của ba con rồi đấy.” Mẹ Tư ngữ khí nghiêm túc, “Người ta là cô gái nhỏ da mặt mỏng, không được bắt nạt, nghe thấy không?”
Tư Dật thực ủy khuất, vuốt cái gáy vẻ mặt mộng bức: “Không phải là mẹ nói trước sao? Hơn nữa rõ ràng chính cô ấy mới thường xuyên bắt nạt con.”
Mẹ Tư vẻ mặt không tin: “Ít nói bừa thôi, cô bé kia chỉ đến bả vai con mà có thể bắt nạt con? Mẹ với ba ba cô bé đó cũng có quen biết, cứ gặp người ta là lại khen con gái mình ngoan ngoãn yên tĩnh, chẳng lẽ con còn hiểu rõ hơn cha con họ?”
Tư Dật nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật đúng là như vậy mà.”
“Ai nha, mau đi mau đi, đừng để người ta chờ con.” Mẹ Tư thúc giục cậu.
Cố Dật Nhĩ đứng dưới bậc thang, cô đứng ở chỗ đó đôi tay chắp sau người, cằm vùi vào khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt như hồ nước mùa thu, ngoan ngoãn cực kỳ.
Mẹ cậu tiếp xúc với Cố Dật Nhĩ thời gian không dài nên nhất định là không nhìn ra bên trong nha đầu này cắt ra toàn là đen sì.
Chỉ có cậu mới hiểu.
Tư Dật quay đầu lại đang muốn nói tạm biệt với mẹ, lại thấy mẹ không biết từ khi nào đã cầm điện thoại nghe.
Bộ dáng vui vẻ thân thiết lúc nãy đã hoàn toàn không thấy, lông mày mẹ nhíu chặt, đôi môi mím lại, sắc mặt không tốt.
Mẹ Tư bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Tiểu thư, cô tìm lầm người rồi.”
Là đối thủ cạnh tranh trong công việc sao?
“Ngươi cô muốn tìm không ở đây, cho dù cô có gọi cho tôi 100 lần cũng không gọi được ông ta đâu.” Nói xong câu này, mẹ Tư dường như cảm nhận được con trai đang nhìn mình, bà nở một nụ cười, ý bảo cậu nhanh rời đi.
Tư Dật xuống cầu thang mà trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng hỏi: “Dì làm sao vậy?”
“Chắc là ai gọi điện đến quấy rầy bà ấy.” Tư Dật cũng chỉ có thể suy đoán, “Dạo này dự án của công ty mẹ tớ vẫn luôn bị trì hoãn, hình như có người ở sau lưng lan truyền là mẹ tớ dựa vào ba tớ mới trúng thầu, mẹ vì chuyện này mà thường xuyên tăng ca.”
Cố Dật Nhĩ không tiếp tục hỏi nữa.
“Đi thôi, mau làm chuyện của chúng ta.”
Hai đứa trẻ lại không nghĩ đến chuyện của người lớn nữa.
Bọn họ luyện tập ở một mảnh đất trống trước cửa nhà, Cố Dật Nhĩ vẫn là bộ dạng cũ, luôn lo lắng Tư Dật sẽ buông tay, lúc lái xe không chịu thành thật nhìn đường phía trước nắm chắc tay lái, thi thoảng quay đầu lại xem cậu có còn ở đây không.
Tư Dật bất đắc dĩ: “Không phải tớ đã bảo đảm với cậu sao? Chỉ cần cậu quay đầu lại, tớ nhất định sẽ ở phía sau cậu.”
“Chỉ ở phía sau cũng vô dụng, còn không được buông tay nữa.”
Tư Dật dở khóc dở cười: “Tớ bảo đảm không buông tay.”
“Cho dù tớ đi được cậu cũng đừng buông tay, lỡ tớ bị ngã thì sao?”
Tư Dật cảm thấy lý do này có chút gượng ép: “Làm sao tớ biết được cậu có đi được hay không.”
“Biết đi cũng được mà không biết đi cũng được.” Cố Dật Nhĩ vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Không quan trọng.”
Tai cậu rất tốt nên nghe thấy được, cười nhẹ một tiếng: “Thế cái gì mới quan trọng?”
Cố Dật Nhĩ quay đầu lại nhìn cậu một cái, ngay sau đó kiêu ngạo hất đầu: “Tớ không nói cho cậu.”
“Thế à?” Tư Dật nhướng mày, đôi tay vẫn giữ chặt phía sau xe nhưng ngoài miệng lại ai một tiếng, “Vậy tớ buông tay.”
“Á! Đừng!” Cố Dật Nhĩ hét lên một tiếng, lập tức nhảy từ trên xe xuống.
Tư Dật cười ngã trước ngã sau, ai da một tiếng ngồi xổm xuống ôm bụng: “Đau bụng quá.”
Cố Dật Nhĩ buồn bực đi đến hung hăng kéo mũ trên áo che đi gương mặt gợi đòn của cậu.
Tư Dật rầu rĩ cười, bỗng nhiên bắt được cánh tay, kéo cô ngồi xuống.
Cô cũng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.
Tư Dật bỏ mũ ra nắm lấy mặt cô, híp mắt nói: “Đồ ngốc, lúc nãy là tớ gạt cậu thôi.”
Sự hài hước trong mặt Tư Dật làm Cố Dật Nhĩ càng thêm tức giận.
“Vừa nãy tớ thật sự rất sợ cậu sẽ buông tay ra!”
Bị cậu nhéo mặt, Cố Dật Nhĩ nói chuyện ú ớ không rõ ràng.
Tư Dật cười nhẹ, nụ cười trên khóe môi cậu đong đầy sủng nịnh cưng chiều, trong ánh mắt cũng tràn đầy hình bóng của cô.
“Ai da, sẽ không đâu, tớ bảo đảm.” Một tiếng ai da này, vừa bất đắc dĩ lại vui vẻ.
“Hai đứa ngồi xổm chỗ này làm gì?” Một giọng nói trầm ấm mang ý cười đột ngột vang lên.
Hai người giật nảy như sấm sét đứng lên, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ba Tư mặc áo khoác màu đen đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt ôn hòa nhìn hai người bọn họ.
Ánh mắt Tư Dật dao động: “Bọn con xem con kiến chuyển nhà.”
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Bài tập môn sinh học ạ.”
“Ba nhớ rõ bài tập này hồi Tư Dật học lớp 6 thầy giáo đã giao rồi mà nhỉ, không ngờ là lên cấp 3 rồi vẫn còn giao lại.”
“……”
“……”
Ba Tư đi về phía bọn họ, bàn tay đeo găng tay của ông ấn lên đầu Tư Dật: “Mẹ con có nhà không?”
“Có ạ.”
“Hai đứa tiếp tục chơi đi, lạnh thì về nhà ngồi máy sưởi.”
Ba Tư xoay người đi nhanh về phía nhà mình.
Hai người không tiện tiếp tục nên hẹn lần sau lại chơi rồi ai về nhà nấy.
Cố Dật Nhĩ không cần phiền Cao Tự Án mang xe đạp lên cho cô, dù sao có thang máy, một mình cô cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Vừa mới mở cửa đang định đi vào thì lại nghe thấy phòng khách truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Cao Tự Án.
“Chử tiểu thư, xin hỏi lần trước màu son môi của cô là màu trảm nam sao?”
(Màu trảm nam hay còn gọi là màu trai thẳng, là màu son huyền thoại được hàng nghìn cô gái yêu thích, nghe nói chỉ cần dùng màu son này là có thể làm siêu lòng mọi chàng trai) Nhưng tui vẫn chưa biết là màu gì, ai biết chia sẻ với nhà tui nha)
“Khó trách.”
Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, anh trai cô hình như từ lúc thông đồng được với đại mỹ nhân kia thì càng ngày càng trở nên mất nết rồi.
Tình yêu khiến người ta điên cuồng, còn khiến người trở nên dâm đãng.
Đợi lát nữa rồi vào vậy, để anh ấy lẳng lơ xong đã.
***
Họp phụ huynh cuối cùng cũng tới rồi.
Vì nghênh đón họp phụ huynh lần đầu tiên của học kỳ mới, lớp học còn đặc biệt trang trí dải lụa rực rỡ và bong bóng sắc màu, trên bảng đen còn có những dòng chữ xinh đẹp.
Vốn dĩ mỗi học sinh chỉ cần một phụ huynh tham gia là được, nhưng cũng có không ít nhà có cả cha mẹ đều đến.
Lần thi giữa kỳ này có ba học sinh mới chuyển tới lớp 1, cha mẹ của bọn họ đều đến.
Cố Dật Nhĩ rốt cuộc gặp được cặp vợ chồng Nhĩ thị cực kỳ biết đặt tên cho con trai con gái.
Hai vợ chồng này hoàn toàn không giống Nhị Canh, nhìn bọ họ khá trầm ổn, so sánh Nhị Canh với bọn họ thì rất có cảm giác cậu được nhặt từ bãi rác về.
Lần này ngoại trừ Nhị Canh chuyển tới, còn có Tôn Yểu và Nhạc Trạch Mính.
Cô biết Tôn Yểu, còn cái tên Nhạc Trạch Mính này, Cố Dật Nhĩ có điểm ấn tượng, cho đến hôm nay cha mẹ cậu ấy đến đây, cô mới nhớ tới cậu chính là nam sinh mà bọn họ gặp ở nhà ăn hôm kỷ niệm ngày thành lập trường.
Ba ba của Lâm Vĩ Nguyệt không xin nghỉ được cho nên không tới, Cố Dật Nhĩ biết, cho dù Lâm Vĩ Nguyệt mặt ngoài giúp đỡ thầy Mộ bận lên bận xuống, dáng vẻ không để ý gì, nhưng trên thực tế cô ấy đang dùng sự bận rộn đó để che giấu đi sự cô đơn khi ngày họp phụ huynh không có ai tham gia cho cô.
Cố Dật Nhĩ đi đến bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt, lặng lẽ cầm tay cô ấy: “Tớ giúp cậu, một mình cậu vất vả quá.”
Lâm Vĩ Nguyệt lắc lắc đầu: “Cậu đến nói chuyện với cha mẹ cậu đi, chỗ này có tớ giúp thầy Mộ là được rồi.”
“Đợi lát nữa họp phụ huynh kết thúc, tớ mời cậu ăn bánh kem được không?” Cố Dật Nhĩ không kiên trì mà ngược lại nói sang chủ đề khác.
Ánh mắt của Lâm Vĩ Nguyệt lập loè một chút, sau đó gật đầu: “Cảm ơn, lần sau tớ lại mời cậu.”
“Đừng, chỉ cần cậu đừng mách với thầy Mộ tớ lười biếng là được.”
“Ok, tớ nhất định sẽ không nói.”
Các phụ huynh đã tới đông đủ, bởi vì có bạn học có cả cha mẹ tới nên chỗ ngồi không đủ, mọi người đến nhà kho chứa đồ mang vài cái ghế lại đây, sau khi sắp xếp xong thì buổi họp cũng có thể bắt đầu được rồi.
Tiếp theo là thời gian của thầy Mộ và các bậc cha mẹ, đám học sinh có thể tự do hoạt động.
Mọi người lưu luyến không rời ra khỏi phòng học, trước khi đi còn khẩn cầu thầy Mộ: “Thầy, đừng nói xấu bọn em nha! Khen bọn em vài câu nhé!”
Thầy Mộ dở khóc dở cười: “Các em tin tưởng thầy một chút được không?”
Cửa sổ phòng học bị đóng lại, mọi người không nghe thấy bên trong nói gì, chỉ có thể xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy thầy Mộ bật máy chiếu lên, click mở folder trong máy tính.
Mở ra file video tên là 【 Video lớp 10-1 biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》.avi.
“……”
“……”
“……”
Mọi người dường như nghe được tiếng cười của các phụ huynh truyền ra.
“Thầy sư tử quá độc ác!”
“Tôi còn mặt mũi nào mà gặp người nữa!”
Gào lợi hại nhất chính là Lục Gia, bởi vì cậu đóng vai Thượng Quan Ngọc cực kỳ đau mắt.
Sắc mặt còn kém hơn cậu nhưng không gào chính là Tư Dật, Vương Tiểu Thúy đau mắt số 2.
Những người còn lại có sự so sánh, trong lòng rốt cuộc được dễ chịu một chút.
Cố Dật Nhĩ theo bản năng nhìn Phó Thanh Từ, lại phát hiện cậu hình như chẳng hề để ý chút nào, biểu tình không hề gợn sóng.
Lâm Vĩ Nguyệt dường như càng tò mò hơn cô, hỏi trước một bước: “Sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?”
Ngữ khí của Phó Thanh Từ nhạt nhẽo: “Cần phản ứng thế nào?”
“Anh!”
Một giọng nói thanh thúy truyền tới, mọi người nhìn về phía thanh âm đó, là một cô gái nhỏ mặc váy công chúa, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đỏ bừng.
Còn chưa chờ mọi người phản ứng lại, cô gái kia đã giống như con bươm bướm nhào về phía này.
Lao vào vòng tay Phó Thanh Từ.
Mọi người kinh hãi.
Khối băng Phó Thanh Từ này vậy mà lại còn có cái một cô em gái đáng yêu như vậy!
Tư Dật kinh ngạc nhất, oán trách Phó Thanh Từ thật không đủ ý tứ: “Hai ta ngồi cùng lâu như vậy mà cậu cũng không nói là cậu có em gái, quá không nghĩa khí.”
“Không có gì mà kể.”
Phó Thanh Từ đẩy cô gái kia ra, vẻ mặt không vui: “Sao cô lại tới đây?”