Đăng vào: 12 tháng trước
"Chị Chu, chị có hay bị mất ngủ không?"
"Thỉnh thoảng."
"Có thường xuyên gặp ác mộng hay giật mình thức dậy lúc giữa đêm không?"
"Đôi khi."
"Chị vẫn luôn dùng thuốc an thần à?"
"Rất ít."
"Trừ thuốc an thần ra, chị có sử dụng thêm loại thuốc nào khác nữa hay không?"
Trầm mặc kéo dài, các ngón tay Chu Tử Tri đặt trên đầu gối bất giác siết chặt lại rõ ràng.
Đàm Âm đóng Notebook lại, nói "Chị Chu, nếu chị không muốn phối hợp, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa."
Cửa phòng mở ra, Úc Trạch ngồi trên sô pha thấy chỉ có Đàm Âm đi ra, anh nhăn mày lại,"Sao thế?"
Đàm Âm ngồi xuống bên cạnh anh, nói "Mình nghi ngờ tinh thần của chị ấy đã phải chịu sự đả kích rất lớn."
"Nghi ngờ?" Úc Trạch lạnh lùng ngờ vực nhìn cô,"Mình không hi vọng nghe thấy hai chữ nghi ngờ không có căn cứ từ miệng cậu đâu nhé."
Đàm Âm căng mặt một chút, khó phán xét,"Trên góc tủ đầu giường có rất nhiều lọ thuốc an thần, nhìn ngày sản xuất có thể phán đoán được số lượng sử dụng.
Rõ ràng chị ấy thường xuyên dùng thuốc an thần, hơn nữa từ sọt rác trong phòng mình còn nhìn thấy một lọ thuốc ức chế cảm xúc, mình gợi ý để chị ấy có thể thẳng thắn, chủ động nói ra nhưng chị ấy không chịu tiết lộ."
Úc Trạch im lặng không lên tiếng, đường cong gương mặt lãnh ngạnh.
Đàm Âm cũng không quấy rầy, cô ngẩng đầu đánh giá phòng khách, từ chỗ hành lang gần cửa ra vào lần lượt là cái đệm, bàn trà, sofa, bàn ghế, đến vài bức tranh trang trí trên tường, mọi thứ đều đơn giản mà không thiếu ý vị, không chút tì vết, chủ nhân ngôi nhà cẩn thận, kỹ lưỡng, sạch sẽ đến mức ám ảnh.
Úc Trạch đứng dậy, đến trước cửa phòng gõ cửa, hành động này đã rơi vào mắt Đàn Âm, trước khi đến gặp Chu Tử Tri cô tưởng rằng đối phương là bạn gái Úc Trạch, không thì sao Úc Trạch lại tìm cô chứ.
Đến đây mới biết không phải, ít nhất hiện tại vẫn chưa phải.
Úc Trạch đẩy cửa phòng đi vào, ánh mắt khóa chặt thân ảnh gầy gò đứng trước cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Úc Trạch mới cất bước đến gần, hương chanh thản nhiên vòng qua hơi thở, anh thấp giọng nói,"Đàm Âm có thể giúp em."
Chu Tử Tri không quay đầu,"Hai năm trước tỉnh lại tại bệnh viện, tôi chỉ cảm thấy mình mới ngủ một giấc thôi, nhưng bác sĩ nói tôi biết đã qua bốn năm rồi.
Tôi rất cố gắng phối hợp phục hồi chức năng, thuyết phục bản thân thích ứng với những biến đổi trong bốn năm đó, cho rằng chỉ cần liều mạng cố gắng, tất cả vẫn có thể tiếp tục, thế nhưng tôi lại quên mất, thế giới này luôn thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi."