Chương 27: Chương 45

Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.



45
Roy không chia sẻ những nghi ngờ của mình với Corrie. Anh cần xử lý theo cách riêng của anh. Suy cho cùng, những tấm thiệp được gửi cho anh và chỉ mình anh mà thôi, chỉ có giỏ hoa quả mới dành cho Corrie. Nhưng mọi hoạt động đó đã dừng lại sau ngày Lễ Tình nhân. Đã nhiều tuần nay không có chuyện gì xảy ra.
Anh biết là không có chuyện gì. Hơn nữa, con bé cũng biết anh hiểu rằng tại sao anh lại không nhận được thêm bất kỳ một tấm thiệp hay một thứ gì nữa.
Anh phát hiện ra rằng con bé đã được nhận nuôi và lớn lên ở California. Sau đó anh rơi vào ngõ cụt. Nhưng những hoạt động gần đây của con bé ở khu vực Puget Sound đã khiến nó bị lộ. Cơ hội đầu tiên của anh bắt đầu khi anh nói chuyện với người bán hoa đã nhận đơn đặt hàng của con bé, và từ đó trở đi, mọi thứ bắt đầu sáng tỏ.
“Roy?”. Corrie cắt ngang dòng suy nghĩ của anh lúc anh đang ngồi bên bàn ăn sáng thứ bảy. “Anh im lặng quá”.
Roy đặt tờ báo sớm sang một bên và với cốc cà phê khi Corrie đặt đĩa trứng trước mặt anh.
“Anh đang đọc báo”.
“Chúng mình lấy nhau đã lâu rồi, anh có nghiêm túc tin rằng em không biết khi nào có gì đó làm anh buồn phiền không?”.
Anh lắc đầu. Lúc nào chị cũng đọc được ra tâm trạng và suy nghĩ của anh. Corrie ngồi tỳ khuỷu tay lên bàn đối diện với anh. “Anh biết bao lâu rồi?”.
“Vừa mới biết”. Anh trở lại trạng thái bình thường.
“Vậy anh đang chờ đợi điều gì?”.
“Anh không biết. Anh không thích thú nhận, nhưng anh đang hơi căng thẳng. Em biết không, con bé đang nổi giận với anh”. Anh biết chắc chắn là như vậy. Và anh càng muốn nhận trách nhiệm, muốn nối lại mối quan hệ với đứa con gái anh chưa từng biết, anh càng gặp khó khăn khi phải chấp nhận những thay đổi sẽ tới trong cuộc đời anh. Cần phải nói với Linnette và Mack, và điều đó khiến anh lo lắng. Anh không muốn bọn trẻ nghĩ không tốt về anh hay mẹ của chúng.
“Anh đang cảm thấy có lỗi”, Corrie thì thầm, giọng chị hơi run. “Em cũng cảm thấy như vậy mặc dù về lý trí, em biết là em không nên. Cho đứa con này cho một gia đình yêu thương nó là lựa chọn tốt nhất mà em có thể làm. Em yêu nó, nhưng, đồng thời em cũng biết lúc đó một mình em không thể nuôi nấng nó được”.
Điều khiến Roy cảm thấy có lỗi không chỉ đơn giản là việc cho đứa con đi mà đó là thất bại của chính anh.
“Corrie...”.
Chị ngắt lời anh. “Em là người đã quyết định, là người đã ký các giấy tờ cho con đi. Em không biết tại sao con bé lại tìm ra anh. Con bé không có lý do gì để buồn vì anh”.
Roy giả vờ ăn và hành động như thể đây là một cuộc nói chuyện thông thường vào buổi sáng. “Trước khi tìm ra con bé, chúng mình phải nói chuyện với Linnette và Mack”.
Corrie lấy một dĩa trứng nhưng chẳng cắn miếng nào. Chị cúi đầu xuống. “Em đồng ý”. Rồi chị nhìn lên và mỉm cười. “Tuần trước em đã gọi cho Mack”. Chị ngẩng đầu lên để nhìn chiếc đồng hồ trong bếp. “Một tiếng nữa nó sẽ có mặt ở đây”.

Sau từng ấy năm, Roy chẳng nên ngạc nhiên trước bất kỳ việc gì vợ anh làm. Tuy nhiên, trong trường hợp này, khả năng định thời gian của Corrie thật là phi thường. “Linnette thì sao?”. Anh luôn gần gũi với con gái và thú nhận thất bại của anh trước Linnette, và Mack nữa, không hề dễ dàng chút nào.
“Em nghĩ nên nói chuyện với từng đứa một vào thời điểm riêng”. Chị nhìn vào mắt anh. “Anh có muốn thế không?”.
Anh gật đầu. Kể cho bọn trẻ nghe... việc này, có lẽ là khó khăn hơn tất cả. Mack đến vào lúc chín giờ. Roy không biết Corrie đã nói gì để thuyết phục thằng bé lái xe từ Seattle tới vịnh Cedar sớm như thế này. Thường thì Mack tránh chạm trán với bố. Và nghĩ lại vài năm vừa qua, Roy nhận trách nhiệm của mình về sự xa lánh này.
Anh hoàn toàn không biết chắc sự rạn nứt giữa hai bố con bắt đầu từ khi nào - có thể là khi Mack đang học trung học. Roy muốn con trai mình chơi bóng bầu dục, nhưng Mack lại chọn môn bóng đá. Vì thất vọng, anh không tham dự các trận đấu của Mack. Như thế là trẻ con, giờ anh rất hối hận. Từ đó trở đi, mối quan hệ của họ ngày càng xấu. Gần như Mack thường chọc tức bố mình. Điều đó làm Corrie đau lòng.
Mack đứng ì ra trong phòng khách đút tay vào túi. “Bố, mẹ”. Cậu ta chào từng người một bằng cách gật đầu. “Bố mẹ muốn nói chuyện với con?”.
Corrie gật đầu và chỉ chỗ cho cậu ngồi. Mack ngồi xuống mép chiếc ghế, có lẽ là đề phòng trường hợp cần chuồn nhanh. Roy thấy con trai mình trông rất đẹp trai và anh ngắm nghía con như nhìn một người xa lạ. Thằng bé cũng cao như Roy, tóc quăn và dài hơn so với độ dài mà Roy thích - anh biết rõ lý do vì sao Mack chọn kiểu đầu đó.
Roy nhìn Corrie và cô nhìn anh. Họ nên bàn với nhau để tìm ra cách tiếp cận chủ đề tốt nhất từ trước. Anh hiểu tại sao họ lại không làm việc đó. Nói chuyện về đứa con đầu tiên là một việc quá đau đớn.
“Bố và mẹ có việc muốn nói với con”, Roy thông báo và anh ngồi cạnh Corrie trên chiếc ghế sô-pha.
Chị với một tờ giấy ăn và vo chặt lại.
Mack ngồi chết gí. Cậu ta nhíu mày. “Bố mẹ, hai người... chia tay à?”. Roy lắc đầu. “Không bao giờ”, anh cầm tay Corrie và đáp lại.
“Mẹ con gắn bó với bố trong suốt cuộc đời này”. Câu nói đó khiến cậu con trai trấn tĩnh trở lại và mỉm cười.
“Trước khi giải thích với con lý do vì sao sáng nay lại gọi con về, bố có việc cần nói với con trước”. Roy hắng giọng. Có vẻ hôm nay là ngày toàn những cuộc nói chuyện khó khăn.
“Bố rất yêu vợ và các con”. Mack nhún vai có vẻ thờ ơ.
“Mack, những gì bố đang cố gắng để nói với con là bố rất yêu con. Con là con trai của bố. Con trai duy nhất của bố. Bố biết những năm qua bố con mình có nhiều điểm khác nhau và bố nhận trách nhiệm về điều đó. Từ khi con còn là một cậu thiếu niên, bố đã để lại ấn tượng rằng con làm bố thất vọng. Nhưng con không hề. Và con không hề làm bố thất vọng. Bố đã hy vọng rằng con sống được như những gì bố cảm thấy về khả năng của con, chứ không phải bố có quyền quyết định con nên sống như thế nào. Nhưng mặc dù xảy ra rất nhiều chuyện như thế, con vẫn đi theo con đường của chính con. Nó đã hình thành nên tính cách của con”. Anh ngừng lại và nhìn ra xa xăm. “Bố tự hào gọi con là con trai của bố”.
Mack nhìn xoáy vào anh như thế cậu chẳng biết nói gì. Roy đứng dậy, chìa tay ra. Mack cũng giơ tay ra nửa chừng nhưng rồi họ không bắt tay mà ôm chầm lấy nhau. Đến lúc Roy ngồi xuống cạnh Corrie, mắt anh ươn ướt và anh nhìn thấy Mack cũng như vậy.
Corrie thì không giấu những giọt nước mắt của mình mà cứ mặc kệ cho chúng chảy dài trên mặt. “Còn... nữa”, một lát sau chị mới thốt lên được.
“Còn nữa à?”. Mack nhìn Roy và anh gật đầu.
“Còn một chuyện nữa con cần biết”, Roy nhìn xuống tay và trả lời. “Khó mà nói ra chuyện này”.
Mack nhảy dựng lên. “Bố bị ung thư à”.

Khi Roy lắc đầu, Mack rơi xuống một bên ghế nhưng trông vẫn rất hùng hổ. “Ý bố là tình cảm bố con chúng ta không liên quan gì tới... vậy tại sao bố bảo con về sáng nay làm gì?”. Cậu hỏi.
“Không, nhưng những gì bố sắp nói với con sẽ hiến con bị số mất”. Và anh bắt đầu kể toàn bộ câu chuyện.
Cái tin này khlến Mack sửng sốt. Cậu giơ tay lên và ngắt lời Roy giữa chừng. “Ý bố là bố đã khiến mẹ có thai lúc bố đang đi học?”.
Roy gật đầu.
“Bố, con không biết”, Corrie vội vã giải thích. Mẹ chưa bao giờ kể cho bố con biết”.
“Mẹ con không thể”. Roy không muốn để Corrie gánh toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này. “Và đó là lỗi của bố. Nhưng giờ thì không vấn đề gì. Bố mẹ muốn con biết rằng con có một người chị đã được cho làm con nuôi”.
“Khoan đã”, Mack lại đứng dậy. Hai tay cậu ôm đầu như thế muốn ôm lấy toàn bộ những suy nghĩ trong đó.
“Chính chị con là người đã gửi thiệp cho bố mẹ phải không?”.
“Bố mẹ tin là như vậy”, Corrie nói nhỏ.
“Một người chị nữa?”.
“Đúng”.
“Con có hai người chị”, cậu thì thầm và rõ ràng là cậu cảm thấy khó tin. “Linnette có biết không ạ?”
“Chị con vẫn chưa biết”.
Mack tiếp tục nhìn họ một cách kinh ngạc. “Bố mẹ định khi nào sẽ nói cho chị ấy biết?”.
Roy nhẹ cả người vì đã bộc lộ được những trăn trở của mình về chuyện quá khứ và anh muốn kết thúc những gì họ đã khơi ra. “Bố mẹ sẽ làm việc đó bây giờ”, anh gợi ý.
“Em sẽ gọi cho Linnette”, Corrie bảo anh. Trong lúc chị vào bếp, Roy và
Mack ngồi ở phòng khách, hai người vẫn còn một chút lúng túng.
“Con tham gia vào cuộc đi bộ đường dài trong rừng mưa Olympic”, Mack kể.
“Bản thân bố cũng rất thích đi bộ đường dài”, Roy nói và rồi anh hào hứng tiếp tục. “Có lẽ một cuối tuần nào đó hai bố con ta có thể dành một ngày đi bộ đường dài. Có một số con đường rất tuyệt trong khu vực này”.

Mack cười nhăn nhở. “Con sẽ rất thích bố ạ”.
Corrie từ bếp quay ra. “Sáng nay Linnette có hẹn với bạn. Nhưng nếu chúng ta tới ngay bây giờ thì nó có nửa tiếng đồng hồ để nói chuyện”.
Họ cùng vào chiếc xe của Roy và anh lái tới khu căn hộ trên cảng vịnh Cedar. Con gái họ ra đón ở cửa trước.
Ngay lập tức Linnette để ý thấy sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Roy và Mack. “Này, những người đàn ông”, cô bảo lúc cả ba đã tụ tập trong phòng khách. “Có chuyện gì thế?”.
“Chuẩn bị ngạc nhiên”, Mack vừa nói vừa cười với Roy. “Chị nên ngồi xuống đi”.
“Hẳn phải là một tin tốt lành đây”, cô vừa nói vừa bối rối nhìn hết người này sang người khác.
“Đó là một tin tuyệt vời”, Mack bảo.
Linnette giang tay ra. “Vậy hãy cho con biết đi?”.
“Chúng ta có một người chị”, Mack hét lên.
Linnette phản ứng hệt như em mình. Cô đứng phắt dậy. “Gì cơ?”.
Cả Corrie và Roy đều chầm chậm kể lại câu chuyện lúc sáng. Linnette ngồi lặng người, gần như không thể hỏi được gì.
“Con có một người chị?”, cô hỏi lại. “Chúng con có một người chị?”.
“Mẹ muốn kể cho con nghe”, Corrie nói. “Mẹ đã cố, ít nhất là hàng chục lần. Nhưng dường như con luôn có chuyện và mẹ không muốn để con phải chịu thêm bất kỳ một gánh nặng nào”.
“Ôi, mẹ, con không thể hình dung nổi mẹ lại trải qua chuyện này một mình. Lúc đó mẹ còn quá trẻ...”
Như thế càng làm tăng thêm tội của Roy. Khi Corrie trả lời câu hỏi của con gái, chị không đổ lỗi cho anh, cũng không nói giảm những đau khổ mà mình đã phải chịu trong thời gian đó”.
“Mẹ rất may vì đã có bố mẹ hỗ trợ”, chị giải thích. Ông bà không bao giờ gây áp lực thế này thế kia cho mẹ khi mẹ quyết định tương lai của đứa con mình. Ông bà đã ủng hộ mẹ một trăm phần trăm”.
Có tiếng chuông cửa. “Gloria đó. Bọn con định đi mua sắm”.
“Để bố”. Roy bảo. Anh gần với cửa trước nhất.
Gloria tròn mắt khi Roy mời cô vào trong căn hộ.
“Chú nghĩ chúng ta đã gặp nhau”, anh vừa nói vừa chìa tay ra. “Chú là bố của Linnette - và của con”. Anh nghe thấy những tiếng thở mạnh phía sau khi cả nhà chứng kiến những gì anh vừa nói.
Gloria từ từ nở nụ cười với anh. “Con ngạc nhiên không hiểu sao bố lại phát hiện ra”.

Roy ôm lấy cô, nghẹn ngào vì xúc động. Rồi anh quay mặt lại phía cả gia đình, một tay vòng ôm Gloria. “Corrie, đây là con gái chúng ta”.
Corrie lao về phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt chị và chị ôm chặt lấy Gloria. “Ôi, con yêu”, chị thì thầm.
“Con của mẹ”.
“Gloria”, Linnette choáng váng. “Chị? Là chị à?”. Gloria vừa khóc vừa gật đầu. “Em có biết chị vui sướng đến thế nào không khi phát hiện ra rằng em là hàng xóm mới của chị. Dường như số phận đã sắp đặt để em chuyển đến sống bên cạnh chị”.
“Ngay từ đầu em đã cảm thấy có một sợi dây gắn kết với chị”, Linnette bảo cô. Gloria lau những giọt nước mắt trên má. “Giờ thì em đã biết tại sao rồi”.
“Làm sao con tìm ra bố mẹ được?”, Corrie hỏi.
“Nhờ bà - mẹ đẻ của mẹ nuôi con. Rõ ràng là bà biết bà ngoại và khi bà nghe tin mẹ Corrie có thai, bà đã đến gặp bà ngoại thay mặt cho con gái và con rể mình. Đó là một cuộc nhận con nuôi kín đáo”.
“Đáng ra mẹ phải biết chứ nhỉ”, Corrie thì thầm, “nhưng lúc đó mẹ quá đau đớn nên không để ý được gì nhiều”.
Roy với tìm tay chị và xiết chặt.
“Mẹ nuôi con không bao giờ nói dù chỉ một lời”, Corrie nhíu mày nói. “Thậm chí cả trong nhật ký cũng không viết. Có lẽ mẹ sợ một ngày nào đó con sẽ đọc - và con đã đọc thật”.
“Sao chị lại đến tìm cả nhà?”, Mack muốn biết nguyên nhân nên hỏi chị. Gloria nhìn cậu rồi nhìn đăm đăm vô định ra cửa sổ.
“Bố mẹ nuôi con qua đời cách đây năm năm trong một tai nạn máy bay nhỏ. Bố thích lái máy bay và cả ba người định đi tới Fresno, nơi bố muốn mua một lô đất. Đến phút chót thì con không đi được và con không biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được gặp lại gia đình”. Mắt cô lại nhòa lệ. “Bà con, người thân duy nhất còn sống đã giúp con chôn cất họ”. Cô nghẹn ngào và phải im lặng một lúc mới tiếp tục được câu chuyện. “Bà suy sụp vì mất đi đứa con gái thân yêu. Lúc biết mình sắp chết, bà đã kể cho con nghe rằng con còn một gia đình nữa và con nên tìm kiếm mọi người. Bà không thể chịu đựng được nếu để con đơn độc trên cõi đời này”. Cô ngừng lại. “Bà mất một tuần sau đó”.
“Vậy là con có thể dễ dàng lần ra bố mẹ. Nhưng sao con lại gửi cho bố những tấm thiệp?”, Roy hỏi.
Gloria nhìn xuống. “Con bị tổn thương và giận dữ. Con nhìn giấy chứng sinh và nhận ra rằng bố không ký giấy tờ cho con đi. Bà nói rằng bố không có trong tấm ảnh. Con có cảm giác bố đã bỏ rơi mẹ con và con muốn bố phải suy nghĩ - và lo lắng”. Cô xúc động ngừng lại. “Giờ thì con không cảm thấy thế nữa”. Cô nhìn xoáy vào Corrie. “Bố yêu mẹ - và các con. Giờ con có thể hiểu được. Con biết chúng ta có thể giải quyết chuyện này theo một cách khác. Nhưng khi con bắt đầu gửi nhũng tấm thiệp và mọi thứ, con cảm thấy mình không thể dừng lại chừng nào bố chưa tìm ra con. Bố có hiểu ý con không?” Roy im lặng gật đầu và cô tiếp tục. “Con đã sai, và con xin lỗi vì điều đó”.
Linnette đứng dậy và bước về phía Gloria, vòng hai tay ôm chặt chị mình. “Đúng hay sai không quan trọng, em rất mừng là chị đã tìm ra cả nhà”, cô thở phào. “Chị có biết em mong muốn có một người chị đến thế nào không? Mẹ có nhớ không mẹ?”.
“Có chứ”, Corrie thì thầm, chị vẫn đang cố kiềm chế xúc động.
“Ban đầu con không định làm thế, Gloria quay sang Corrie. “Con phát hiện ra rằng mẹ không muốn có con, vì thế con không muốn có mẹ - nhưng không phải như vậy. Rồi con nhận ra rằng mẹ đã lấy bố con và con có hai đứa em”.
“Phải mất một thời gian bố mới biết”, Roy bảo. “Nhưng bố vẫn...”.
“Chờ một chút”, Mack ngắt lời. “Chị có làm trong ngành cảnh sát giống bố trước đây không?”.
Gloria gật đầu.
“Bố, cuối cùng bố toại nguyện rồi nhé. Một trong số bọn con đã theo dấu chân của bố”. Mack tuyên bố.
Roy mỉm cười. Anh đã có gia đình, một gia đình đầy đủ.