Chương 12: Chương 19

Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.



19
Linnette đã chấp nhận lần hẹn hò thứ hai với Cal Washburn và cô thấy ân hận về việc này.
Thực ra cô đã ân hận ngay lúc nói đồng ý. Anh ta gọi cho cô ngay sau Lễ Tạ ơn và Linnette, chẳng kịp suy nghĩ gì đã nói lời đồng ý. Cal cũng rất dễ thương. Điểm yếu duy nhất chỉ là anh ấy không phải Chad Timmons. Hơn nữa, cô thấy tội lỗi; cô sẵn sàng gặp anh lần hai chỉ vì một lý do - làm cho Chad ghen. Nhưng cô cũng không biết kịch bản của mình có thành công không.
“Em phải gọi điện để huỷ cuộc hẹn ngay thôi”, Linnette nói với Gloria đang ngồi trên giường cùng cô. “Em thấy thật tồi tệ”.
Gloria tạt qua nhà Linnette sau giờ làm để mời cô đi ăn tối. Nếu là bình thường thì Linnette đã từ chối lời mời nhưng vì mới đến thành phố nên cô cũng muốn có thêm bạn.
“Chị cá là cái dạ dày hay quấy rối của em không phải do bệnh cúm gây ra đâu”.
“Chị nói phải”. Linnette nói. Cô xỏ đôi bốt đen và mặc thêm chiếc áo khoác đen bên ngoài chiếc áo cánh - màu đỏ đang mặc. Chiếc áo khoác ưa thích của cô được trang trí bằng hình những cây thông Noel. Cô đã nuôi hy vọng được diện nó khi Chad rủ cô hẹn hò, nhưng tới giờ điều đó vẫn chưa xảy ra. Nếu anh ấy không mấy quan tâm đến lời mời thì kỳ nghỉ sẽ qua mất và sẽ quá muộn để diện bộ áo mà phải chờ tận mười một tháng sau.
Linnette nhìn cô bạn hàng xóm một cách dò xét và băn khoăn không biết liệu Chad có gọi cho cô ấy không. Anh có vẻ vui sướng ra mặt khi gặp Gloria nhưng bằng cách chắp vá thông tin qua những cuộc nói chuyện - cô không muốn tỏ ra quá lộ liễu, cô biết Gloria không liên lạc với anh. Mà có thể họ có liên lạc, nhưng nếu vậy thì sao không thấy chị ấy nhắc đến.
“Vậy ra chị thường ăn tối một mình ư? Có thường xuyên không vậy?”, cô hỏi, mong tìm thêm được chút thông tin về cuộc sống thường ngày của Gloria.
Gloria nhún vai. “Vì em bận nên có lẽ chị sẽ gọi đồ mang tới nhà. Có lẽ là gọi Wok và Roll. Chị rất khoái món gì cay và nóng một chút”
Linnette thở dài. “Ôi”, cô ậm ừ, lộ rõ vẻ thất vọng. “Em cũng thích đồ ăn ở đấy. Chắc em sẽ hợp với chị ở khoản này đấy”.
“Khi khác nhé”, Gloria nói. Đứng thẳng người lên, cô nhìn đồng hồ. “Chị nên đi khỏi đây trước khi anh chàng của em đến”.
Ngay lúc đó chuông cửa vang lên.
“Quá muộn rồi”, Linnette thì thầm, nguyền rủa buổi tối đến từng phút giây.

“Hãy nhớ những gì em vừa nói lúc nãy nhé”. Gloria nhắc cô. “Em đã nói muốn rút lui khỏi anh ấy một cách êm thấm đấy”.
“Chị nói đúng, em sẽ làm vậy. Anh ấy thực sự là người rất tốt. Thực ra em rất vui vì chị ở đây và chị có thể gặp anh ấy. Rồi chị sẽ hiểu được thế tiên thoái lưỡng nan của em. Anh ấy hấp dẫn và tinh quái nhưng rất khó để duy trì câu chuyện và...”.
“Em không nghĩ là phải ra mở cửa à?”.
“Ôi, đúng rồi”. Linnette vội vã ra mở cửa.
Cal đứng đó, tay ôm một chậu hoa trạng nguyên nhỏ. “Chúc mừng Giáng sinh”, anh nói mà không hề vấp váp.
“Anh tặng em sao?”. Câu trả lời đã quá rõ và Linnette càng cảm thấy ngại. Cô tự thề với lòng sẽ cho anh hiểu được đây là lần gặp cuối cùng. Đó là việc nên làm.
“Tặng em”, ánh mắt của anh bắt gặp Gloria khi cô vừa bước ra.
“Cal, đây là bạn em và cũng là hàng xóm, Gloria”, cô vừa nói vừa đặt chậu hoa lên bàn, nơi thể hiện đúng không khí ngày lễ.
Gloria bước tới chìa tay ra. “Chào Cal, em đã được nghe nhiều về anh”.
Cal thoáng nhìn Linnette, anh có vẻ vừa vui mừng, vừa ngỡ ngàng. “R... rất hân hạnh”, anh vừa nói vừa bắt tay.
“Gặp lại anh sau nhé”, Gloria nói khi cô đi qua Cal ra phía cửa. “Chúc hai người vui vẻ”.
“Em sẽ chuẩn bị áo và găng ngay”, Linnette nói và nhanh chóng đi lấy đồ. Cô mở tủ lấy các thứ cần thiết và không quên một chiếc khăn len. Khi cô đồng ý đi chơi với Cal, họ chưa quyết định sẽ đi đâu. Cô gợi ý đi xem phim. Ý kiến này nghe có vẻ dễ đáp ứng hơn là cố gắng nói chuyện trong một bữa tối. Vì chẳng mấy mặn mà gì nên cô cứ nhìn quanh danh sách các bộ phim.
Khi cô quay lại, nụ cười đầy vẻ trân trọng của Cal khiến cô thấy ấm lòng. Anh giữ áo khoác cho cô, cô giấu tay vào hai tay áo và ước sao anh ấy đừng có cách cư xử quá hoàn hảo như vậy. Không dám nhìn vào anh, cô cài khuy áo, quàng khăn quanh cổ và đeo găng tay. Họ rời đi sau khi cô đã khoá cửa và kiểm tra khoá cẩn thận như bố cô vẫn làm.
“Anh đã tìm được bộ phim nào chưa?”, cô hỏi khi cả hai bước xuống bậc cầu thang. Từng ngọn gió lạnh tấp vào mặt cô và có vẻ như sắp có tuyết rơi,
“Anh lắc đầu. “Em tìm được chưa?”.

“Ôi, thật sự em còn chưa nhìn. Em quay lại lấy tờ giấy nhé”. Anh lắc đầu. “Em đ... đói không?”. Anh hỏi.
“Không đói lắm. Em ăn trưa muộn mà”.
Họ tiếp tục đi, và Linnette phải thừa nhận rằng Cal là một người hấp dẫn. Cô thích khuôn mặt đội mũ cao bồi của anh, nó khiến anh có vẻ gì khá bí ẩn. Anh mặc chiếc áo da cừu và găng tay da, anh khiến cô nhớ tới những anh chàng cao bồi miền tây trong truyện ngày xưa
“Vậy ta c... cứ đi dạo nhé”, anh gợi ý.
“Vâng, nếu anh thích”.
Cal đặt tay cô vào khuỷu tay mình và họ cùng đi đến phố Harbor. Linnette nghĩ cả đi bộ và đi xe đều rất khó khăn trong buổi tối thứ Bảy này, nhưng cũng chẳng bình luận gì. Có vài chuyện nhưng cô cố gắng không đề cập, sợ Cal lại phải tiếp chuyện. Hội thoại đôi khi làm khó cho anh. Sau vài phút, cô bắt đầu thấy thích ý nghĩ cùng giữ im lặng.
Nhưng rồi đột nhiên không thể giữ im lặng “Tuyết rơi rồi!”. Cô thốt lên khi một bông tuyết rơi trúng mũi làm cô ngạc nhiên. “Cal, nhìn này! Tuyết rơi thật rồi”.
Anh phì cười trước vẻ hồn nhiên của cô. “Anh thấy rồi”.
“Bọn em chưa bao giờ thấy tuyết...”. Trong ánh đèn đường, Linnette thấy khuôn mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ. “Ý em là cũng có tuyết nhưng rất hiếm, nhất là lại gần môi trường nước như ở vịnh”.
“Giáng sinh mà em”, anh nói thêm.
“Ôi, đúng rồi. Thật tuyệt vì đã tháng mười hai và chỉ hai tuần nữa là Giáng sinh”.
Họ đi theo con đường ngang qua công viên và bến thuyền, vòng qua lối rẽ dẫn tới Trung tâm y tê và Nhà hát. Lúc đó tuyết đã rơi rất nhanh và dầy.
Quá mải mê ngắm tuyết, Linnette không nhận ra rằng mọi hoạt động giao thông đang chuyển động theo cùng hướng với họ. Mọi người, dường như đều hướng về phía Nhà hát, nơi những tốp ca của nhà thờ đang đứng xếp hàng trong trang phục Victoria, trên tay cầm những quyển sách thánh ca. Họ bắt đầu cất lên những lời ca thật hay.
Bị cuốn hút vào không khí nhộn nhịp và thiêng liêng của mùa lễ hội, Linnette chỉ biết lắng nghe những âm thanh du dương mà quên hết mọi việc. Buổi biểu diễn thật tuyệt vời. Đội hát thánh ca, những bộ trang phục của họ, cây thông Giáng sinh lớn với những vật trang trí lấp lánh, những bông tuyết lung linh - tất cả làm trỗi dậy không khí Giáng sinh ngập tràn tâm trí Linnette.

Cô ngây ngất thưởng thức buổi biểu diễn bên cạnh Cal, cô chợt nhận thấy tay anh đã quàng qua vai cô che những đợt gió lạnh ùa tới. Một lần nữa cô lại mong rằng giá như anh đừng quá chu đáo như vậy.
Sau khi tốp ca kết thúc phần biểu diễn, và cây thông Giáng sinh bừng sáng thì cũng là lúc mọi người đồng loạt nổ những tràng pháo tay giòn giã, Cal gợi ý họ cùng đi nhâm nhi tách ca-cao nóng tại Potbelly Deli. Vì đang lạnh thấu xương, Linllette đồng ý ngay. Họ may mắn tìm được một chỗ ngồi ấm cúng ngay giữa nhà hàng gần lò sưởi lớn. Hơi ấm bắt đầu làm cô dễ chịu hơn. Cô nhận ra vài người quen và họ mỉm cười chào nhau.
Sô-cô-la nóng thưởng thức cùng một thanh kẹo cứng thật tuyệt, đặc biệt là trong không khí lễ hội như lúc này. Cô và Cal cùng nhau ăn chung một suất bánh mỳ cắt thành hình những cây thông Noel, những chiếc chuông và những chú người tuyết dễ thương. Rồi Linnette đứng dậy và họ đi về nhà cô. Cal lại ủ cánh tay trong khuỷu tay anh. Đã đến lúc phải nói cho anh ấy biết mọi chuyện nhưng cô không thể cho phép mình làm vậy vì cô biết rằng như thế cô sẽ làm hỏng hết không khí vui vẻ của ngày lễ.
“Hôm nay rất vui”, cô vừa nói vừa rảo bước cùng anh
“Đúng vậy”, anh thì thầm.
“Rất Giáng sinh”. Tuy nhiên cô vẫn không thật sự cảm nhận được không khí của ngày Giáng sinh. Cô đổ tại Chad đã khiến cho niềm vui ngày lễ của cô không được trọn vẹn; cô tự cho rằng vì họ cùng làm với nhau lẽ ra đương nhiên họ phải có nhiều thời gian bên nhau. Nhưng điều này hoá ra chẳng đúng chút nào; họ chỉ gặp nhau qua loa và hầu như không có cơ hội nào trò chuyện. Cô bi quan nghĩ rằng lẽ nào anh cố ý làm vậy.
Khi họ đến gần khu nhà ở của cô, Linnette đấu tranh tư tưởng không biết có nên mời Cal vào nhà không. Không mời thì vô duyên quá. Nhưng mặt khác nếu anh ấy đồng ý, có lẽ anh sẽ muốn hôn cô mà cô thì không thể để điều đó xảy ra.
Như cô đoán, Cal bước lên bậc thềm cùng cô. Khi cô lấy chìa khoá ra khỏi túi, anh đón lấy và mở cửa giúp cô lại một hành động ga-lăng xưa như trái đất.
Cô bột phát cất lên một lời mời gượng gạo. “Anh có muốn vào nhà không? Nhà em... ý em là... vào chơi vài phút?”. Cô biết rằng có lẽ cô sẽ không ngủ được nếu không mời anh. Thật không phải khi cứ dẫn dắt anh ta nuôi hy vọng như vậy.
Linnette bước vào trong nhà và ngay lập tức hơi nóng toả từ chiếc lò sưởi lan toả ôm lấy cô. “Ôi!”. Cô thốt lên và chỉ tay về phía cửa sổ trông ra bến thuyền. Trên khung cửa sổ, những bông tuyết trắng đọng lại đẹp y như hình ảnh trên một tấm bưu thiếp Giáng sinh. Những con thuyền cũng được trang hoàng lấp lánh với những ngọn đèn đủ màu sắc vui mắt chăng trên cột buồm. Những thứ ánh sáng ấy lung linh phản chiếu trên mặt nước, sóng sánh theo những đợt sóng nhỏ, chúng như cùng đung đưa, dập dìu theo một điệu nhạc.
Cal ngăn lại khi cô vừa có ý định bật đèn phòng. “Cứ để thế đi em”. Anh nói - một lần nữa không hề lắp bắp.
Ôi trời. Vậy là xong. Đúng như điều cô đang e ngại, sẽ là một nụ hôn. Anh xoay cô lại trong vòng tay của mình, luồn một tay xuống eo cô còn tay kia quàng qua bờ vai. Khi anh từ từ cúi người xuống, rõ ràng là vẫn còn cơ hội ngăn cản anh, nhưng cô đã không làm. Tại sao, Linnette chỉ có thể phỏng đoán. Do tò mò, cô cho là vậy.
Cô không hề ngăn cản anh một chút nào, nghiêng mặt về phía anh, cô khép đôi mi và chờ đợi. Cô không hề thấy khó chịu nữa. Làn môi của anh khép chặt, ướt át và êm ái đến kỳ lạ. Cô ngạc nhiên bởi vì Cal rất đàn ông. Một anh chàng huấn luyện ngựa. Trước khi cô kịp ý thức được điều đó thì cặp môi họ rời nhau trong đôi chút ngỡ ngàng. Rồi từ giây phút ấy, nụ hôn được nối lại, nồng nàn hơn, nóng bỏng hơn. Mọi thứ như chìm đi.
Vài phút trước họ còn đứng dưới trời tuyết lạnh. Vậy mà giờ đây hơi nóng đã lan toả khắp người cô. Cuống quít, cô túm lấy áo khoác của anh, mời gọi anh khám phá, họ quấn lấy nhau, lúc đầu còn ngượng nghịu, rồi nhanh chóng chuyển sang nồng nhiệt, đắm đuối.
Ngay khi môi họ rời nhau, Linnette suýt ngã khuỵ. Họ buông nhau ra như thể cả hai đều không thể nào tin nổi.
Linnette loạng choạng đi vào trong bếp, tì tay lên thành tủ bếp như để lấy lại cân bằng sau những phút giây cuồng si. Nhưng khi cô chưa kịp lấy lại suy nghĩ, Cal đã đứng đằng sau, chạm vào vai cô.
“Đừng”, cô cố kháng cự đến nỗi âm thanh phát ra như gồng lên trong cổ họng.

“Đừng ư?”, anh hỏi.
Cô quay lại, bối rối không biết làm thế nào. Vòng tay qua người anh, cô hít một hơi dài và sâu. Nhưng những nỗ lực kháng cự dường như quá yếu ớt, cô lại hôn cằm anh.
Anh rên lên yếu ớt. “Tuyệt quá!”.
“Tuyệt, nhưng thế này thật không phải”.
Mắt anh khép hờ. “Nhanh hơn em mong muốn?”.
“Không phải vậy”, cô thì thầm, và vì cô quá bối rối, cô giấu mặt vào ngực anh. “Em rất tôn trọng anh”.
“Chà...” anh chạm vào cổ cô. “Anh cũng vậy”.
Nhưng ham muốn không ngừng thôi thúc khiến cô run rẩy khi làn môi ướt át của anh miên man suốt cổ cô. Cô phải nói gì đó, và ngay lập tức. “Thật không đúng khi cứ để mọi việc như thế này”.
“Không đúng?”. Anh ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt cô. “Không”, như để chứng tỏ cô nói sai, anh từ từ cúi thấp người tiếp tục những nụ hôn, vẫn cuồng nhiệt và nóng bỏng. Cô thấy mình như tan chảy.
“Cal, xin anh”, cô đã định thần được khi nghe được câu nói của mình. “Em thích người khác kia”.
Anh đứng khựng lại và ngay lập tức buông cô ra.
Linnette lùi về sau. “Em xin lỗi. Em đã quen Chad Timmons và, vâng, em chấp nhận lời mời hẹn hò này để khiến anh ấy ghen. Em đã sai. Em xin lỗi”.
Anh sững sờ rời xa cô. Vì bóng của chiếc mũ cao bồi nên cô không thể nhìn rõ đôi mắt anh. Cô cũng không cần. Cô cảm nhận được nỗi thất vọng, nỗi tức tối nỗi đau của anh.
“Em cảm thấy rất tồi tệ”. Lẽ ra cô không nên nói với anh ấy về Chad. Như thế quá tổn thương, quá tàn nhẫn. “Anh sẽ tha thứ cho em chứ?”.
Không nói một lời, anh quay đi và bước nhanh ra khỏi bếp.
“Em rất xin lỗi”, cô lặp lại. Nhưng câu trả lời duy nhất anh đáp lại cô là tiếng đóng rầm cánh cửa.
Cal đã bỏ đi. Quá đủ cho việc rút lui êm thấm, cho việc không muốn để anh nuôi hy vọng mãi. Nếu vừa rồi Linnette cảm thấy nôn nao, thì giờ đây cảm xúc của cô là nhói đau tê tái.