Đăng vào: 12 tháng trước
Từ sau khi nghe được kế sách đối phó Diệp Tiêu Nhiên của bọn A Hổ còn không chờ Nghiêm Văn Khâm chuẩn bị chu đáo chặt chẽ kế hoạch bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên thì liền xảy ra chuyện.
Vu Bối Nhi ở trong nhà tự sát bất thành, cũng may gần đây Nghiêm Văn Huy cảm thấy nàng có chút không bình thường, nên đã cứu được nàng khi nàng uống một lượng lớn thuốc ngủ. Từ sau khi chuyện chơi ma túy của Vu Bối Nhi bị đưa ra ánh sáng thì cả truyền thông Trung Á đều bị liên lụy, tin tức lớn nhất chính là Nghiêm Văn Huy từ chức tổng tài của truyền thông Trung Á. Mọi người đều nghĩ là nàng bị chuyện của Vu Bối Nhi liên lụy nhưng chỉ có hai chị em Nghiêm gia mới hiểu được đây là cơ hội giúp Nghiêm Văn Huy thoát ly công ty con, trực tiếp tiến vào tập đoàn để điều tra các hạng mục đầu tư.
Mặc dù biết rõ mình bị Diệp Tiêu Nhiên lợi dụng, kết cục là khiến Văn Huy rời khỏi truyền thông Trung Á, Vu Bối Nhi cũng hi sinh thanh danh cùng ước mơ ca hát của mình để đạt được mục đích này, trong lòng chính là không nhận nổi chính mình, giống như chỉ cần nàng xuất hiện là Nghiêm Văn Huy sẽ bị liên lụy. Thế nhưng nàng chưa bao giờ hối hận. Tội phạm kinh tế nghiêm trọng thế nào nàng biết rõ, từng là chị em với Thư Thấm Tuyết, mưa dầm thấm đất, kiến thức về pháp luật không hề ít. Nàng từng thấy Nghiêm Văn Huy trải qua chuyện ưu phiền, cùng ở chung với chị ấy, nàng cảm thấy mình vô cùng vô dụng, không có cách nào giúp đỡ chị ấy. Thẳng cho đến khi gặp được Diệp Tiêu Nhiên, được người kia nói về khoản thiếu hụt của truyền thông Trung Á thì nàng mới lo lắng cho tình cảnh của Nghiêm Văn Huy, nàng là rất sợ mất đi.
Nàng không phải sợ mất đi che chở và sủng ái của Nghiêm Văn Huy, nàng là sợ Nghiêm Văn Huy bị cuốn vào cơn lốc cùng phiền toái bên trong chuyện này. Nàng sống gần ba mươi năm, không có chân chính yêu qua ai, cũng không có kết giao với ai, làm một người của công chúng, không chỉ cuộc sống không thể bày ra ánh sáng mà tình cảm cũng bị người ta chú ý. Chính là nàng lại không biết khó khăn mà đi yêu người đã một tay bồi dưỡng ra mình. Rất nhiều lúc chị ấy không hề giống một tổng giám đốc, chị ấy có thể thường xuyên đặt mình giữa những công nhân, có thể cùng cấp dưới hòa thuận, bình dị gần gũi, không chút tư thái của người quản lý công ty, càng không có cảm giác về sự khác biệt của Nhị tiểu thư Nghiêm gia.
Cảm tình một khi tới thì không thể trở tay, càng không thể phòng bị, nàng chưa bao giờ nghĩ có thể có một tương lai với chị ấy. Nàng không xa cầu cái gì, từng đau lòng vì không thể nói hết phân tình cảm kia, sau lại biết được Nghiêm Văn Huy đã hiểu hết lòng nàng thì liền dần dần buông tha tất cả. Không thể làm theo tâm tư của mình, bảo trì khoảng cách nhất định, nhớ rõ gánh nặng trên vai mình, Nghiêm Văn Huy làm bất cứ chuyện gì cũng phải đắn đo đủ đường, thế nhưng đây mới chính là người mà Vu Bối Nhi nàng yêu. Ngược lại nếu chị ấy có thể phóng túng dục vọng của mình, không để ý gia tộc và đạo đức, thì đó không phải là Văn Huy mà Vu Bối Nhi biết. Cho nên vì vậy nàng cam nguyện buông tha mọi thứ, diệt trừ tất cả phiền toái mà chị ấy sẽ gặp phải.
Vu Bối Nhi thông minh lương thiện nhưng cũng ngốc nghếch làm sao biết được âm mưu và mục đích dây dưa trong chuyện này. Nàng sống trong thế giới nhỏ bé của mình, một lòng muốn người mình âu yếm được sống tốt, cuối cùng khiến bản thân bị kéo xuống đầm lầy, càng lún càng sâu. Thế nhưng một người sáng lạn như ánh mặt trời như nàng thì làm sao có thể chọn cách tự sát ngu ngốc như vậy, chuyện này chỉ sợ phải chờ nàng tỉnh lại thì mới có thể biết được.
Lúc Nghiêm Văn Khâm chạy đến bệnh viện thì Nghiêm Văn Huy đã canh giữ bên giường bệnh. Vu Bối Nhi vừa mới trải qua rửa ruột đang lẳng lặng nằm trên giường, Nghiêm Văn Huy ngồi bên cạnh, nắm chặt tay nàng, trong mắt đong đầy ưu sầu phiền muộn.
"Có sao không?". Nghiêm Văn Khâm có chút đau lòng ôm lấy bờ vai em gái mình, Nghiêm Văn Huy vô lực dựa vào khủy tay Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt luôn dừng trên người Vu Bối Nhi.
"Nha đầu ngốc". Nghiêm Văn Khâm nhìn Vu Bối Nhi thấp giọng nói một câu.
Từ sau khi xảy ra chuyện ở truyền thông Trung Á, dù đã hủy hợp đồng với công ty, tuyên bố giải nghệ nhưng Vu Bối Nhi vẫn còn nhiều người mến mộ, vẫn có tiếng nói, cũng không vì chuyện nàng hít ma túy mà ít được nhắc đến. Vốn dĩ muốn bình ổn chuyện lần này, chỉ cần làm chút động tác thì liền có thể, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Vu Bối Nhi nhập viện một lần nữa khơi lên phong ba bão táp.
Cũng may Nghiêm Văn Khâm đã đoán trước tình huống truyền thông sẽ mãnh liệt xông vào bệnh viện nên đã điều động một tiểu đội bảo an của Nghiêm gia, đem tầng lầu bệnh viện Vu Bối Nhi nằm bao vây chặt chẽ, không để bất cứ kẻ nào đến gần.
"Chị Văn Khâm, Nghiêm tổng, Diệp Tiêu Nhiên đến đây". Tiểu Đường báo lại, Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Huy, nàng không hề nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác.
"Chị đi một lát rồi trở lại". Nghiêm Văn Khâm hạ giọng nhẹ nhàng nói, Nghiêm Văn Huy gật gật đầu.
Không có mệnh lệnh của Nghiêm Văn Khâm và Nghiêm Văn Huy thì không có bất cứ ai được tiếp cận phòng bệnh nửa bước, cho dù là Diệp Tiêu Nhiên thì cũng bị bảo an chặn lại ở bên ngoài. Cô một thân quần áo thuần trắng, không có khí tràng cường đại của ngày thường, nhìn Nghiêm Văn Khâm đang tiến đến gần thì trong mắt lóe lên quang mang, chỉ một giây liền biến mất.
"Có thể nói chuyện riêng không?". Diệp Tiêu Nhiên mở miệng trước, Nghiêm Văn Khâm phất phất tay, ý bảo bảo an tránh đi, cả hành lang trống trải lạnh lẽo chỉ còn lại hai người.
Có lẽ Diệp Tiêu Nhiên cũng không biết từ lúc gặp cô thì chứng sợ bệnh viện của Nghiêm Văn Khâm đã dần biến mất. Cô chưa từng biết được yêu của nàng là sâu đậm bao nhiêu, thường thường càng là loại yêu ẫn nhẫn đau đớn không thể nói này lại càng khiến người ta hít thở không thông. Cứ như Nghiêm Văn Khâm lúc này, đối mặt với người nàng yêu, nàng cũng chỉ có thể dùng nhạt nhòa thậm chí là lạnh lùng để đối diện.
"Văn Khâm......". Là tên gọi thân thiết cỡ nào, là thanh âm quen thuộc cỡ nào, vốn dĩ là lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ bên tai, như thế nào liền trở nên xa xôi như vậy, gọi ra càng khiến người ta đau lòng.
"Ừm......". Nàng cũng chỉ thản nhiên đáp lại.
Lạnh nhạt của nàng khiến Diệp Tiêu Nhiên nghẹn lời trong chốc lát, vốn dĩ là bình tĩnh như nước, trải qua một trận sóng nhộn nhạo, cuối cùng trở lại thành mặt hồ không dậy nổi sóng, có gì không tốt cơ chứ?
Kỳ thật làm thế nào có thể quay trở về như lúc trước được, nhìn hàng mi hiện rõ ưu sầu của nàng, làn da trắng nõn bóng mịn không một tia huyết sắc thì hết thảy đã không thể quay về được nữa. Ngay từ đầu đã biết được kết quả sẽ như bây giờ.
"Em muốn tìm tôi nói chuyện gì? Tôi nghĩ giữa chúng ta đã không còn gì đề nói nữa?". Nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên trầm mặc, Nghiêm Văn Khâm đành phải mở miệng trước.
Dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không có cách nào mở miệng. Việc đã đến nước này thì chỉ có thể thở dài, nhưng ngay cả một tiếng thở dài kia cũng phải chôn vùi dưới đáy lòng.
Đối mặt với ngữ khí lạnh lùng của nàng cùng thái độ kiên quyết, Diệp Tiêu Nhiên chỉ bình thản nói: "Bối Nhi có thể đã tái nghiện, có người trộm cung cấp ma túy cho cô ấy. Tôi đã đem ma túy giao cho cảnh sát, chỉ là người kia rất biết ngụy trang, chúng tôi không thể bắt được hắn".
Vốn dĩ Nghiêm Văn Khâm đã muốn buông tha Diệp Tiêu Nhiên thì khi nghe được hai chữ ma túy ánh mắt liền khẽ biến, ngược lại cười cười, nói: "Em làm sao biết được có người cung cấp ma túy cho em ấy? Lại như thế nào bị em chặn được? Không phải là em tự mình đạo diễn đi?".
Quay đầu nhìn lại Diệp Tiêu Nhiên, thấy được trong mắt nàng là bất khả tư nghị, Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, nói với Nghiêm Văn Khâm: "Thì ra tôi ở trong lòng chị là người như vậy".
"Hừ, nếu em thật sự có lòng tốt ngăn cản chuyện ma túy của Bối Nhi thì hôm nay chạy đến đây là vì cái gì? Tranh công? Hay là muốn lương tâm của mình dễ chịu một chút?". Ngôn ngữ của Nghiêm Văn Khâm vô cùng sắc bén, từng lời đánh thẳng vào lòng Diệp Tiêu Nhiên.
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ tổn thương cô ấy, tôi chỉ muốn đến xem có chuyện gì không, muốn nói với chị.......".
"Đủ rồi! Diệp Tiêu Nhiên, nếu không phải vì cô thì Bối Nhi làm sao thành như ngày hôm nay? Nếu không phải vì cô thì Văn Huy sẽ bị bức từ chức sao? Chỉ có Nghiêm Văn Khâm tôi mới ngu ngốc như vậy, hướng toàn bộ thế giới tuyên bố sẽ bảo vệ cô. Haha, thế nhưng cô lại tổn thương người quan trọng nhất của tôi". Thanh âm của Nghiêm Văn Khâm đề cao lên, cảm xúc có chút kích động, Diệp Tiêu Nhiên trầm mặc không nói, đối mặt với chỉ trích của Nghiêm Văn Khâm cô không có lời nào để nói, càng vô lực để giải thích.
"Nên nói tôi đều đã nói, tôi đi trước". Cô không nói những gì ở phía sau, chỉ xoay người đi, nhưng cũng không nâng cước bộ. Cô đưa lưng về phía Nghiêm Văn Khâm, bàn tay trong túi quần siết chặt lại, lấy ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của mình, sau đó nặng nề kéo bước chân, từng bước một rời khỏi nàng.
"Diệp Tiêu Nhiên.". Thanh âm của nàng rốt cuộc lại vang lên, Diệp Tiêu Nhiên dừng chân, không hề quay đầu, im lặng chờ câu nói của nàng.
"Từ hôm nay trở đi, Nghiêm Văn Khâm tôi với cô nhất đao lưỡng đoạn, những thương tổn mà Bối Nhi và Văn Huy phải chịu tôi nhất định sẽ trả lại. Sẽ để cô biết được, giới hạn của Nghiêm Văn Khâm tôi không ai có thể chạm vào". Từng từ rõ ràng rành mạch, thái độ kiên quyết khiến lòng Diệp Tiêu Nhiên run lên từng trận.
Từng chữ đều khiến tâm Diệp Tiêu Nhiên đau đớn, cô không có quay đầu, cũng không dám quay đầu nhìn biểu tình của Nghiêm Văn Khâm, nhưng tay đặt trong túi quần lại không tự giác nâng lên. Lòng bày tay không có độ ấm của nàng nữa, lòng bàn tay trống trơn đó nhưng lại làm người ta cô đơn đến vậy.
"Tốt, tôi sẽ chờ.". Cuối cùng Diệp Tiêu Nhiên chỉ nói những lời này, rốt cuộc vẫn nâng chân, chậm rãi kéo dài khoảng cách của hai người, tựa như bầu trời bị chia cắt bởi con sông dài, vĩnh viễn chỉ có thể đứng hai bên bờ nhìn nhau, không thể tương giao.
"Nghiêm Văn Khâm cũng hơi quá đáng rồi!". Hạ Diệp nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của Diệp Tiêu Nhiên thì tức giận nói, thanh âm đề cao lúc nãy của Nghiêm Văn Khâm khiến Hạ Diệp đứng đợi ở cuối hành lang đều nghe được, nàng muốn tiến lên thay Diệp Tiêu Nhiên biện giải thế nhưng lại bị bảo an ngăn lại.
"Không được nói nữa. Đi thôi". Trong chốc lát Diệp Tiêu Nhiên lại trở lại làm Dạ Kiêu, là người không bị thứ gì khiến nổi lên gợn sóng.
"Chỉ là chúng ta vất vả lắm mới giải quyết được chuyện ma túy kia, Thiếu Dương còn bị người kia đả thương.....".
"Đủ rồi.". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên cực kì nguội lạnh, Hạ Diệp dù trong lòng có bất bình thay cô, đau lòng vì cô thì chỉ có thể trầm mặc.
Biết rõ cô là người ẩn nhẫn sẽ không đi giải thích, biết rõ kì thật cô cũng không phải là người tung tin đồn kia ra, biết rõ cô bởi vì biết tầm quan trọng của Vu Bối Nhi với Nghiêm Văn Khâm nên mới đi làm việc này, thế nhưng cô trước nay chưa từng đi giải thích với ai cả. Đây mới là Diệp Tiêu Nhiên mà Hạ Diệp biết, khiến cho nàng muốn yêu mà không dám yêu, chỉ có thể ở bên bảo hộ cô.
Một mình đứng cạnh cửa sổ, trên mặt Nghiêm Văn Khâm nhìn không ra một tia ưu thương, ngược lại cỗ khí tràng u lạnh càng dày đặc hơn. nàng nâng cước bộ đang muốn đi về phòng bệnh thì đột nhiên cảm giác có phản quang chiếu vào khóe mắt mình, phản ứng lại thì nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa sổ, tức khắc kêu lên: "Tiểu Đường!".
"Ở đây". Tiểu Đường nháy mắt liền xuất hiện trước mặt nàng.
"Đi sân thượng tòa nhà đối diện nhìn thử". Nghiêm Văn Khâm phân phó nói, Tiểu Đường thu được mệnh lệnh liền quay người chấp hành.
Bệnh viện có mấy tầng, phòng bệnh Vu Bối Nhi nằm có hai tòa nhà đối diện, độ cao tương tự bệnh viện. Bởi vì Vu Bối Nhi nằm ở phòng bệnh tầng cao nhất nên từ cửa sổ nên có thể nhìn thấy sân thượng tòa nhà đối diện. Nghiêm Văn Khâm hướng ánh mắt thâm ý đến tòa nhà đối diện, khóe miệng nổi lên tia cười quái dị không rõ, sau đó liền trở lại phòng bệnh.
"Làm sao bây giờ, Hổ ca, Đại tiểu thư nhất định phái người đến đây". Hai anh em A Hổ vừa mới dùng kính viễn vọng quan sát bệnh viện khi nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Văn Khâm thì ngay lập tức tránh né.
"Thật sự là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực sẵn phía sau. Nhất định phải bắt được người ở mái nhà bên cạnh kia". Mệnh lệnh A Hổ vừa ra thì hai người khác liền khom người, bí mật rời khỏi sân thượng.
"Chúng ta cứ đi trước, ít nhất hiện tại đã thành công xác nhận Đại tiểu thư đã hoàn toàn trở măt với Diệp Tiêu Nhiên, đã hoàn thành được nhiệm vụ của lão thái công. Bây giờ nên đi chấp hành mệnh lệnh của Nhị gia". A Hổ nói xong thì cũng nhẹ nhàng dùng kĩ thuật của mình lén lút rời khỏi sân thượng.
Bốn người A Hổ là được Nghiêm lão thái công bồi dưỡng đi ra phụ tá và bảo vệ Nghiêm Văn Khâm, thế nhưng bọn hắn vẫn trực tiếp nghe lệnh lão thái công, là người rất có uy vọng trong danh môn vọng tộc, cho nên mệnh lệnh của ông không ai không dám nghe theo. Sở dĩ Nghiêm Công đồng ý Nghiêm Quốc Lương điều động bốn người này là vì ông đã biết chuyện xảy ra giữa Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm. Ông cũng không phải loại người bên ngoài thì khẩu thị tâm phi ủng hộ cháu gái, sau lưng lại lén lút chèn ép, âm thầm phá hư, mà là vì Diệp Tiêu Nhiên thật sự không bằng Thư Thấm Tuyết thân thế trong sạch, có thể khống chế. Đầm nước của cô quá sâu, lại khó có thể nắm trong tay, lão gia tử là sốt ruột, quả quyết không thể để cháu gái cùng một chỗ với người như vậy, huống chi là người khiến nàng gặp nạn, hắn càng không muốn để cháu gái mình chịu chút thương tổn nào.
Người Nghiêm gia bồi dưỡng đích thực rất thông mình, biết thái độ làm người của Nghiêm Văn Khâm rất khoan dung, đối với người ngoài luôn ôn hòa. Huống chi Diệp Tiêu Nhiên vốn ở vị trí đặc thù, nếu muốn hai người hoàn toàn rạn nứt thì chỉ có một biện pháp đó là chạm đến giới hạn của nàng. Nghiêm Văn Khâm là người thà ủy khuất chính mình chứ không thể cho người bên cạnh chịu tổn thương, cho nên bọn họ xuống tay với Vu Bối Nhi, tất nhiên là bọn họ biết tình cảm Nghiêm Văn Khâm dành cho Vu Bối Nhi, nên mới có thể ra hạ sách này. Dụ dỗ Vu Bối Nhi hít ma túy trở lại, thủ đoạn này đúng là rất ti tiện nhưng thời gian cấp bách, vì hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có thể không từ thủ đoạn.
Chỉ là bọn họ không ngờ giữa lúc tiến hành kế hoạch thì có người ở giữa phá hư. Lúc trước bọn họ khinh thường thủ hạ của Diệp Tiêu Nhiên thế nhưng qua vài lần thì tuy nói không có trải qua đặc huấn gì thế nhưng tay chân linh hoạt, lại rất giảo hoạt, bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì sao mình cần phải thiết kế một cái bẫy như vậy để đối phó người phụ nữ này. Chỉ là vẫn cảm thấy có người âm thầm phá hư mỗi một bước kế hoạch của mấy người họ.
Dùng kính viễn vọng nằm trên sân thượng quan sát, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được Nghiêm Văn Khâm xảy ra xung đột với Diệp Tiêu Nhiên, sau đó lại phát hiện ở tòa nhà bên cạnh cũng có người, cũng sử dụng kính viễn vọng theo dõi Nghiêm Văn Khâm.
Bọn họ chưa kịp suy nghĩ thì ngay tức khắc đuổi theo, giữa hai tòa nhà có khoảng cách nhỏ, dù tốc độ có mau hơn nữa thì cũng không bắt được người. Vì tránh tai mắt nên bốn anh em bọn họ đành phải phẫn nộ rời đi.
Lúc bốn người rời đi không lâu thì Tiểu Đường cũng đuổi đến. Sân thượng không có ai, nhưng trên ống nước bám đầy bụi cạnh sân thượng rõ ràng có dấu chân, chắc là lúc vội vàng rời đi vẫn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ.
Nhìn thấy manh mối, Tiểu Đường liền lấy điện thoại ra chụp lại, sau đó cẩn thận thăm dò một lần, đi đến những chỗ có dấu chân, có thể nhìn thấy được bệnh viện nằm đối diện. Hắn chụp thêm vài tấm ảnh, sau đó rời khỏi, tức khắc trở lại bệnh viện tìm camera, tìm manh mối. Đem ảnh chụp đưa ra cho nhân viên chuyên nghiệp, so dấu lớn nhỏ thì hoàn toàn tương khớp với tiêu chuẩn Nghiêm Văn Khâm đưa ra.
"Thật đúng là bọn người A Hổ.....". Nghiêm Văn Khâm có chút mệt mỏi chống cái trán, lại hỏi: "Kêu cậu đi tra chuyện của Bối Nhi, tra thế nào rồi?".
"Niên Thiếu Dương đúng là bị thương, cũng từng xuất hiện ở tiểu khu Bối Nhi sống. Nhưng về phần nổi lên xung đột với ai thì CCTV không có ghi lại". Tiểu Đường trả lời.
"Tôi đã biết, chuyện này cũng không cần điều tra thêm nữa. Ván cờ lần này là do mấy người bọn họ bày ra". Nghiêm Văn Khâm nói xong bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng muốn ngã, may mà Tiểu Đường đỡ được.
"Chị làm sao vậy?". Tiểu Đường khẩn trương hỏi, Nghiêm Văn Khâm xua tay, nhắm hai mắt điều chỉnh hô hấp, lấy lại trạng thái tốt nhất trước khi vào phòng bệnh.
"Bệnh đau đầu của chị ngày càng nghiêm trọng, nếu cứ như vậy thật sự sẽ không chịu nổi nữa". Ngữ khí Tiểu Đường hết sức lo lắng, Nghiêm Văn Khâm thì thập phần nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Không được nói với bất kì ai".
"Vâng, tôi đã biết". Thấy nàng kiên định như thế hắn chỉ có thể nghe lệnh.
Đi đến cửa phòng bệnh, Nghiêm Văn Khâm không có lập tức đi vào mà nhìn một màn bên trong đến xuất thần. Nghiêm Văn Huy bưng một chén cháo, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, sau đó múc lên đưa đến bên miệng Vu Bối Nhi. Nét mặt tái nhợt của Vu Bối Nhi lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, mạt ý cười kia thật sự rất đẹp, nàng vốn dĩ khi cười rộ lên đã rất ngọt ngào, cái mỉm cười này lại càng tiến sâu vào lòng Nghiêm Văn Huy.
Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng chuyển biến tốt thì Nghiêm Văn Huy vô cùng vui mừng, chỉ là nàng cuối cùng có hít ma túy lại không thì chưa thể biết được. Theo như lời Vu Bối Nhi nói lúc nàng mở bao ra thì thấy được ma túy, trong lòng liền nổi lên dục vọng, coi như không thể khống chế mà vươn tay cầm ống tiêm, muốn tự tiêm chính mình, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không nhớ. Nàng thậm chí không biết mình làm thế nào lại uống thuốc ngủ, thuốc ngủ trong nhà đã cất khá lâu, vốn dĩ chỉ dùng lúc cao huyết áp mất ngủ, thế nhưng giờ lại bị nàng một ngụm uống hết.
Cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Vu Bối Nhi, phát hiện có một lỗ kim nho nhỏ, nhưng nằm viện lấy ngày nay vẫn chưa thấy nàng phát tác cơn nghiện. Bởi vì bên trong bệnh viện tùy lúc sẽ có các loại tiêm chích này nọ, lo sợ nàng có ma chướng trong lòng nên lúc nằm viện luôn có người trông chừng hai mươi bốn tiếng.
Cảnh tượng này là cỡ nào quen thuộc, cỡ nào giống như lúc trước. Ngày đó, bệnh viện cơ hồ đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Nghiêm Văn Khâm, đối với nàng mà nói Thư Thấm Tuyết ở đâu nàng sẽ ở đó, nơi có em ấy mới là nhà, nàng hầu như là mỗi ngày đều ở bệnh viện cùng Thư Thấm Tuyết. Mỗi ngày trừ bỏ công tác ra thì tất cả thời gian rảnh rỗi đều ở bệnh viện làm bạn với em ấy.
Ngay khi sinh mệnh hấp hối, nàng muốn đem tất cả thời gian đều dành cho người nàng yêu nhất, chẳng sợ biết được có một ngày em ấy sẽ ra đi, cũng muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên nhân gian hóa thành trí nhớ vĩnh hằng, mãi mãi ở lại trong lòng nhau.
Suốt năm năm qua Nghiêm Văn Khâm chưa bao giờ dám bước vào bệnh viện, thậm chí là nghe được tiếng còi cấp cứu hay nhìn thấy kí hiệu chữ thập đỏ đều đau đến không chịu được. Thế nhưng người đã từng nắm tay của mình đến đây giờ đã thành người xa lạ. Là bất đắc dĩ, là lòng chua xót, cũng là chính tay nàng lựa chọn. Nghiêm Văn Khâm nâng tay của mình lên, nhìn nhìn lòng bàn tay, giống như có thể thấy được những ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tiêu Nhiên đặt trong tay mình, lòng bàn tay lạnh lẽo của cô lại khiến lòng nàng ấm áp.