Chương 13: Ra mặt đàm phán

Chưởng Ôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ sau sự kiện ma túy ở Bar Dạ Vũ đến nay Hạ Diệp vì muốn tìm ra kẻ đứng sau tấm màn này mà gia nhập đội ngũ điều tra. Đây không phải công việc nằm trong phạm vi chức trách của nàng, chỉ là nàng muốn lấy được tín nhiệm của Diệp Tiêu Nhiên để đến gần cô, cũng muốn bản thân làm được một chút gì đó hỗ trợ cho cô.

Thật vất vả mới điều tra ra manh mối, nàng bắt đầu để ý một người, căn cứ vào quá trình theo dõi thì phát hiện được người này mỗi ngày đều ra vào những hội sở giải trí lớn, đặc biệt là những nơi thuộc cơ nghiệp của Diệp Tiêu Nhiên để bán hàng. Nàng cải trang thành người mua hàng để xâm nhập vào, bỏ ra một số tiền để hẹn giao dịch với hắn ta. Kết quả là nàng thuận lợi lấy được ma túy, hơn nữa vận dụng một chút kĩ xảo để chụp lại toàn bộ quá trình giao dịch.

"Đại ca, lần sau có hàng tốt nhớ tìm tôi nha". Hạ Diệp giả ý lôi kéo làm quen vỗ vỗ bả vai người đàn ông này, hắn ta gật gật đầu, chỉ là vẫn giữ chút tâm phòng bị rời đi. Hạ Diệp thu thập tất cả chứng cứ, thay đổi một thân trang phục cùng phụ kiện, đội mũ, rón rén ra ngoài.

Bước quan trọng nhất của theo dõi là phải bảo trì được khoảng cách với con mồi, nhất cự ly nhì tốc độ. Biểu hiện nhất định phải bình thường, không cần chăm chăm quan sát con mồi, chỉ cần thỉnh thoảng liếc mắt quan sát là được. Cũng không biết từ khi nào thì Hạ Diệp lại trở thành cao thủ ở phương diện này, nàng tự cải trang thành một người hoàn toàn khác, muốn nhìn một chút kẻ đứng sau bức màn, tên trùm ma túy kia rốt cuộc là ai?

Người đàn ông rẽ vài lần liền đi vào một phòng tắm hơi, Hạ Diệp giả vờ là người đến tắm hơi cũng đi theo vào. Thay quần áo xong nàng đi đến khu vực nghỉ ngơi, nhìn thấy người đàn ông kia cũng đi vào một phòng nghỉ tương tự, mơ hồ nhìn có thể thấy được vài người ngồi bên trong, cửa đóng rất kín, khi hắn ta mở cửa đi vào thì theo khe hở nàng thấy được bên trong hình như là một người phụ nữ.

Trước cửa phòng có hai vệ sĩ đứng giữ, Hạ Diệp đánh lạc hướng vệ sĩ một chút, lẻn vào căn phòng bên cạnh, dán lỗ tai lên vách thủy tinh để nghe rõ động tĩnh bên kia phòng.

"Cậu nói với Kiêu tỷ một chút, có phải cậu đến Bar Dạ Vũ cung cấp hàng hay không?". Thanh âm nữ nhân có chút âm trầm vang lên.

"Tôi làm sao dám, chỉ là không quản tốt mấy anh em dưới tay thôi, lần trước mạo phạm Kiêu tỷ, còn mong Kiêu tỷ tha lỗi.". Người đàn ông vừa tiến vào lúc nãy lên tiếng.

Diệp Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua hai người kia, hơi phất tay, Niên Thiến Dương liền lấy ra máy ghi âm, mở lên, bên trong truyền ra tiếng van xin: "Kiêu tỷ, không phải tôi, tôi như thế nào có lá gan lớn như vậy. Là Hồng tỷ nói chỗ này có thể bán hàng tốt, đều là nhà giàu,...". Tới đây Niên Thiến Dương tắt máy ghi âm đi, nhìn người phụ nữ kia, nói: "Giọng nói này chắc là Hồng tỷ sẽ nhớ rõ là ai chứ".

"Hay là Lưu ca có biết hắn là em họ hàng xa của anh không?". Ngữ khí của Niên Thiến Dương có chút nghiền ngẫm nói.

"Các người làm gì nó rồi?". Người đàn ông họ Lưu có chút nóng nảy, Hồng Anh liếc mắt trừng hắn, hắn vội thu liễm bản thân. Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Hồng tỷ, nhiều năm qua chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô cũng là trợ thủ đắc lực của Trầm gia, tôi nghĩ cô cũng không hi vọng chuyện lần này đến tai Trầm gia đi".

"Ha, Diệp Tiêu Nhiên, cô cũng chỉ có thể dùng Trầm gia áp chế tôi thôi sao, nếu không phải cô dựa hơi đàn ông thì...". Ả ta cố ý kéo dài âm cuối, ngữ khí mang theo khinh thường, nói tiếp: "Đã sớm chết mất xác rồi!".

"Cô nói cái gì!". Niên Thiến Dương giận tím mặt, Diệp Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Niên Thiến Dương, hắn đành phải áp chế lửa giận mà im miệng lại.

"Chậc chậc, nhìn xem gương mặt hồng nhan gây họa này của cô đi, một đám đàn ông đều bị làm cho thần hồn điên đảo, về điểm này, tôi đây đúng là mặc cảm không bằng". Giọng điệu châm chọc khiêu khích của Hồng Anh cũng không làm Diệp Tiêu Nhiên tức giận, cô chỉ bình tĩnh tự nhiên nhìn ả, khóe miệng lộ ra lãnh ý nhàn nhạt.

"Ý của cô là không muốn nói đến chuyện này?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại, Hồng Anh liếc mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Nếu là trước kia thì ả làm sao dám dùng thái độ này với Diệp Tiêu Nhiên. Từ trước đến nay cô luôn làm việc chu đáo, sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác, nhưng càng như vậy thì càng khiến người khác ghen tỵ không bằng. Hiện giờ Hồng Anh có thái độ này với cô, nói không có người sau lưng sai khiến thì ai mà tin được. Cô vốn không muốn làm lớn chuyện này làm gì, chỉ cần Hồng Anh không khó xử cô thì cô sẽ bỏ qua. Nhưng không ngờ được ả ta lại thế này, cho nên chút ý tưởng một hòn đá trúng hai con chim cũng vừa nảy lên trong đầu cô.

"Cô là ai, mau ra ngoài!". Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó là thanh âm nữ nhân nối tiếp: "Hiểu lầm, hiểu lầm, đại ca, hiểu lầm rồi a, tôi chỉ thấy nơi này không tồi, nghĩ muốn đến nghỉ ngơi một chút thôi."

"Cô không biết nơi này được bao trọn rồi sao, mau cút".

Thanh âm quen tai như thế, không chỉ Niên Thiến Dương nghe ra mà ngay cả Diệp Tiêu Nhiên cũng có thể nhận gia giọng nói mang chút xấu hổ đó là từ trong miệng của ai phát ra.

"Đó là cái gì? Máy ảnh? Cô là phóng viên?". Náo động bên ngoài có vẻ chưa dừng lại, không đợi Diệp Tiêu Nhiên nói gì thì Niên Thiến Dương đã tiến về phía cửa, nhìn thấy Hạ Diệp bị hai vệ sĩ kéo đi, giằng co cướp đoạt thứ gì đó trong tay.

"Sao lại thế này?". Hồng Anh có chút không kiên nhẫn hỏi. Hai gã vệ sĩ cung kính trả lời: "Hồng tỷ, bắt được một kẻ khả nghi mang theo máy ảnh mini".

"Chuyện này còn muốn hỏi tôi xử lý thế nào sao? Mang ra ngoài, đừng ở chỗ này làm phiền tôi". Hồng Anh phiền toái đuổi đi, Hạ Diệp nhìn thấy Niên Thiến Dương, vừa định mở miệng gọi thì ngay lập tức ngậm lại, ánh mắt đảo đến trên người Diệp Tiêu Nhiên.

"Đi". Hai người kia muốn kéo Hạ Diệp đi, nàng giãy dụa chống cự không muốn, ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Tiêu Nhiên, chờ cô ra tay cứu mình.

"Đợi một chút!". Niên Thiến Dương thấy thế liền quát một tiếng, Hồng Anh châm thuốc, có chút lười biếng nâng mắt nhìn, nói: "Như thế nào? Đừng nói đây là người của mấy người, muốn đến chỗ của tôi quấy nhiễu?".

"Hồng tỷ, tôi còn chưa hỏi cô đấy, chúng tôi đến chỗ này gặp mặt cô, nơi này cũng được cô bao trọn, như thế nào lại đột nhiên nhảy ra một người lạ mặt như vậy. Cô không nghĩ nên giải thích một chút với chúng tôi sao?". Sắc mặt Niên Thiến Dương không chút thay đổi chấp vấn.

"Cậu đây là hoài nghi tôi?". Hồng Anh có chút tức giận ném điếu thuốc trên tay, đảo mắt nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Thủ hạ của Kiêu tỷ cô chính là như vậy sao? Để mặc cho hắn đứng đây hô to gọi lớn không để Hồng Anh này vào mắt?".

"Thiếu Dương, xin lỗi đi". Sắc mặt Diệp Tiêu Nhiên không lay động nói, Niên Thiến Dương cũng rất phối hợp, nghe lệnh cúi đầu, nói: "Thực xin lỗi, Hồng tỷ". Hạ Diệp nhìn thấy thì một trận khó hiểu nhìn hai người kia.

Này... đến tột cùng là chuyện gì? Niên Thiến Dương muốn cứu mình, nhưng Diệp Tiêu Nhiên lại không chút để ý sống chết của mình sao? Một trận mất mác không hiểu sao đánh úp lên người nàng, với Diệp Tiêu Nhiên thì nàng là cái gì? Cùng với những người khác giống nhau sao? Dù gì nàng cũng vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô còn mới tặng xe cho nàng, vậy mà hiện giờ nàng vì cô đi điều tra kẻ thù, bản thân rơi vào hiểm cảnh, cô vẫn có thể lạnh lùng như thế.

"Quên đi, người này xử lý thế nào cứ giao cho Kiêu tỷ, để khỏi phải nói Hồng Anh này giở trò mờ ám". Hồng Anh nói xong thì nâng tách trà đến bên miệng, không nói gì thêm. Diệp Tiêu Nhiên kéo kéo khóe miệng, đảo mắt đến trên người Hạ Diệp môt cái liền lập tức rời đi. Một cái liếc mắt kia vừa đến thì lòng Hạ Diệp liền sáng tỏ tất cả, cô là đang cùng Niên Thiến Dương hợp xướng diễn kịch, để Hồng Anh giao nàng cho bọn họ xử lí mà thôi. Nhìn thấy hai người kia ăn ý đến như vậy làm cho nàng cũng muốn trở thành một người như vậy bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên.

Cô ấy không hề ngồi yên như không thấy, cũng không phải thấy chết không cứu, cô ấy vẫn cứu mình, nghĩ thế này khiến Hạ Diệp một trận mừng thầm trong lòng.

Liễu Thi nhận được ánh mắt của Niên Thiến Dương liền tiến lên đoạt máy ảnh trong tay Hạ Diệp, gằn giọng nói: "Tôi thật muốn nhìn xem cô có mấy lá gan mà dám xuất hiện ở đây". Nói xong vươn tay lôi kéo Hạ Diệp ra ngoài.

"Chúng ta đi thôi". Diệp Tiêu Nhiên nói rồi đứng dậy, Niên Thiến Dương gật gật đầu, giúp Diệp Tiêu Nhiên phủ thêm áo khoác. Đàm phán thất bại, nhưng hắn biết Diệp Tiêu Nhiên nhất định có đối sách. Lần đàm phán này không có kết quả vốn đã nằm trong dự tính của Diệp Tiêu Nhiên, đến đây chẳng qua chỉ là thủ tục, mục đích chính của Diệp Tiêu Nhiên không phải là muốn hòa hảo với Hồng Anh.

Ngồi vào xe được một lúc thì điện thoại của Niên Thiến Dương liền vang lên, hắn nhìn thoáng qua, nói: "Là Trầm gia". Diệp Tiêu Nhiên nhận điện thoại, hờ hững nhìn, gật gật đầu.

"Trầm gia". Điện thoại được kết nối, vẫn là ngữ khí lạnh lùng như trước.

"Nghe nói cô tìm Hồng Anh đàm phán?".

"Tin tức của Trầm gia quả nhiên linh thông, vừa mới đàm phán xong".

"Thế nào?"

"Cũng không tốt lắm".

"Cô muốn xử lý thế nào?".

"Nghe chỉ thị của Trầm gia đi".

"Ừ, Hồng Anh dám tìm cô gây sự, tôi nghĩ cũng nên đến lúc đổi người rồi, một chút nhãn lực cũng không có. Cô xem rồi làm, tôi không ý kiến gì".

"Cám ơn Trầm gia". Cúp điện thoại, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên trở nên sâu thẳm trống vắng. Niên Thiến Dương tiếp nhận điện thoại, lộ ra ý cười, nói: "Có vẻ Trầm gia đã muốn nhả ra rồi".

"Ừ, tiếp theo nhìn xem Nghiêm Văn Khâm sẽ làm thế nào". Diệp Tiêu Nhiên cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, Hồng Anh dù gì cũng là người của Trầm gia, cô ra mặt đàm phán chỉ là muốn cho Trầm gia chút mặt mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ. Địa vị của cô cao hơn Hồng Anh, lại chủ động tìm đến đàm phán, về tình về lí thì Hồng Anh nên để lại mặt mũi cho Diệp Tiêu Nhiên. Nhưng đây mới là kết quả Diệp Tiêu Nhiên muốn, chỉ có đàm phán thất bại, Trầm gia mới có thể gật đầu ủy thác Diệp Tiêu Nhiên xử lý mọi chuyện.

Một lát sau Liễu Thi đã mang Hạ Diệp trở lại, Liễu Thi ngồi vào ghế phụ lái, Hạ Diệp cùng Diệp Tiêu Nhiên ngồi ở phía sau, Hạ Diệp vui vẻ nói: "Cám ơn Kiêu tỷ cứu mạng".

"Thiếu chút nữa là cô gây ra chuyện rồi". Niên Thiến Dương khởi động xe, xoay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, mặt Hạ Diệp có chút ửng đỏ xấu hổi, nói: "Tôi không ngờ được Kiêu tỷ cũng ở đấy, càng không nghĩ sẽ bị phát hiện, là tôi sai rồi a". Nói xong lại xoay đầu về phía Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

"Tôi nói này Hạ Diệp, tôi để cô điều tra chuyện ma túy, có làm được cái gì không?". Niên Thiến Dương đánh tay lái, hỏi.

" Tôi nhìn cô ấy nha, bản lĩnh cũng không tệ, thế nhưng có thể lấy được chút lợi gì đó cho chúng ta a". Liễu Thi trêu ghẹo nói.

"Liễu thị vệ! Bản lĩnh của tôi không tồi đâu, OK?". Hạ Diệp phản bác, xong lại quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Kiêu tỷ, tôi có chứng cứ giao dịch, nếu tôi lấy thân phận phóng viên đem cái này giao cho cảnh sát, để bọn họ điều tra nguồn gốc, muốn bắt Hồng Anh cũng không khó".

"Lá gan của cô cũng không nhỏ nha, còn muốn bắt Hồng tỷ?". Niên Thiến Dương hỏi.

"Hồng Anh là người của Trầm gia, nhưng Trầm gia sao có thể khó xử Kiêu tỷ chứ? Sau lưng ả ta nhất định có người, hơn nữa có thể chống lại Trầm gia, để Hồng Anh thoát ly chỉ có thể là Tô gia. Nhưng Hồng Anh làm sao có thể ngu ngốc như vậy, không đoán được kết cục của mình nếu phản bội lại ông chủ? Cho nên, việc này nhất định Trầm gia không thoát khỏi liên can.". Hạ Diệp nói rất êm tai, khả năng phân tích siêu cường khiến bầu không khí trong xe an tĩnh lại. Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng có phản ứng, nâng mắt lên, Niên Thiến Dương từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên lúc này.

"Chẳng lẽ Trầm gia cũng cùng Tô gia....". Liễu Thi phỏng đoán, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên.

"Không thể nào, nếu Trầm gia cấu kết với Tô gia thì làm sao có được Kiêu tỷ ngày hôm nay". Niên Thiến Dương phủ định phỏng đoán của Liễu Thi, Diệp Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Hạ Diệp, một lúc sau mới nói: "Làm việc không tệ".

"Cám ơn Kiêu tỷ. Như vậy kế tiếp chúng ta sẽ khiến mũi giáo của Cảnh cục đều chỉa về phía trùm ma túy Hồng Anh này, chúng ta ở một bên ngư ông đắc lợi, cũng sẽ không bởi vì việc này mà ảnh hưởng đến phiên tòa sắp tới của Kiêu tỷ". Thông minh của Hạ Diệp chưa bao giờ giấu diếm trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, chỉ có người thông mình mới để chủ nhân nhìn thấy thông minh của mình, mặc dù thiếu chút nữa rớt xuống vực nhưng hữu kinh vô hiểm, phần gan dạ sáng suốt cùng năng lực phản ứng này, quả thực đáng giá thưởng thức.

Nàng dụng tâm như vậy, cố gắng như vậy, Diệp Tiêu Nhiên như thế nào lại không nhìn thấy. Muốn đi theo Dạ Kiêu làm việc, hết thảy năng lực cùng ngôn ngữ giao tiếp Hạ Diệp đều phải dần dần chứng minh được.

"Chuyện của Hồng Anh sẽ do Hạ Diệp giải quyết, cần phải có đủ nhân chứng vật chứng, nhất định phải để Cảnh cục ra tay". Diệp Tiêu Nhiên lên tiếng phân phó.

"Vâng, Kiêu tỷ". Được ủy thác trọng trách như vậy, Hạ Diệp còn thiếu muốn quỳ xuống hai tay tiếp chỉ, cảm tạ hoàng ân.

"Vụ án này chỉ cần rơi vào tay Nghiêm Văn Khâm, Hồng Anh đừng nghĩ đến ngày ra khỏi tù". Niên Thiến Dương nói. Nhắc đến Nghiêm Văn Khâm, Diệp Tiêu Nhiên không tự giác vuốt ve lòng bàn tay mình, chạm đến vết thương còn chưa hoàn toàn khôi phục kia.

Lần này không chỉ diệt trừ Hồng Anh mà còn muốn cho Nghiêm Văn Khâm một cái công đạo, càng là muốn để lực lượng sau lưng cô chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước. Sự thật có lẽ không đơn giản như vậy, có thể Tô gia cùng Trầm gia đúng là có quan hệ. Rốt cuộc, là có bao nhiêu người muốn đối phó với Diệp Tiêu Nhiên cô đây?

"Đúng rồi, Tô Tử Lăng đã một tuần rồi không đến trường". Hạ Diệp bỗng nhiên nhớ đến tin tức quan trọng chưa nói với Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên nghe xong chỉ ừ một tiếng, nói: "Chuyện của Tử Lăng tạm thời cô không cần lo đến, làm tốt chuyện mình cần làm là được".

"Ừm....". Hạ Diệp khẽ trả lời, không khỏi có chút thắc mắc, vì sao một chút cũng không thấy Diệp Tiêu Nhiên lo lắng cho con gái mình, lẽ nào cô không sợ Tô gia mang Tô Tử Lăng rời khỏi thành phố A sao? Hay là cô chắc chắn Nghiêm Văn Khâm có thể khiến cô thắng phiên tòa lần này? Thật sự là không thể đọc được suy nghĩ trong lòng người này, nhiều chuyện cùng xảy đến như vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh ứng phó như thường.