Chương 59: Cuộc sống ngày thường ở trong sách sau khi Hạ Tố Huân chết (2)

Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khương Chỉ thật sự đã mang thai.

Trước khi lên máy bay, cô đến WC dùng que thử thai trợ lý mới mua về để kiểm tra. Kết quả, trên que thử hiển thị hai vạch đỏ tươi.

Phản ứng đầu tiên của Khương Chỉ chính là muốn lập tức gọi điện thoại nói cho Trì Triệt biết. Nhưng trước khi ấn nút gọi, cô lại sửa lại chủ ý.

Cô quyết định chờ đến cuối tuần này về nước lại nói cho anh sau vậy ——

Cuối tuần là Lệ Chi sinh nhật, Khương Chỉ phải về nước để tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy. Cô định trở về nhà sẽ nói chuyện này cho Trì Triệt biết, tặng cho anh một niềm vui bất ngờ.

Khi bước vào giai đoạn đầu của yêu đương, các cô gái đều sẽ đặt tầm quan trọng của bạn trai lên trước bạn thân. Nếu cùng có hẹn với bạn trai và bạn thân trong cùng một ngày, các cô gái sẽ gặp bạn trai trước, rồi mới tìm đến bạn thân.

Đến giai đoạn sau này, khi tình cảm đã ổn định, bọn họ lại xếp bạn thân lên trước bạn trai.

Các cô gái sẽ lựa chọn gặp bạn thân trước, giải quyết xong hết thảy mọi việc rồi mới về nhà với bạn trai.

Hiện tại Khương Chỉ thuộc về loại thứ hai, cô vừa mới xuống máy bay liền bảo tài xế lái xe đến thẳng trường tiểu học hiện tại Lệ Chi đang công tác ——

Sau khi tốt nghiệp, Lệ Chi lựa chọn trở thành giáo viên, nhưng là giáo viên âm nhạc, không phải giáo viên dạy múa.

Xe đi được hơn nửa đường, mắt thấy sắp tới nơi rồi cô mới nhớ tới Trì Triệt, lập tức lấy di động ra nhắn cho anh một tin.

【Em về nước rồi, nhưng muốn đi chúc sinh nhật bạn đã, đợi cơm chiều sẽ về nhà =3=】

Cô giơ tay ra nhìn đồng hồ, lúc này đang là bốn giờ chiều, đúng vào thời điểm Trì Triệt bận rộn nhất trong ngày.

Nhưng tin nhắn của cô vừa mới gửi đi, màn hình di động còn chưa kịp tắt, đã thấy thông báo có tin nhắn mới. Trì Triệt gần như vừa nhận được tin nhắn của cô liền lập tức trả lời.

【 Được, anh sẽ ở nhà chờ em. 】

*

Lệ Chi có gương mặt rất xinh đẹp, dáng người cũng tuyệt hảo, mặc dù lúc trước ở học viện ba lê không đủ xuất chúng, cùng lắm cũng chỉ được khen một câu ngây thơ thuần khiết ——--

Nhưng đó là bởi vì trong học viện ba lê có quá nhiều người xinh đẹp, gần 80% người đẹp có khí chất hơn người đều tập trung ở đây, cho nên tiêu chuẩn cũng bị đẩy lên cao, Lệ Chi chỉ được coi là bình thường.

Hiện tại Lệ Chi đã quay trở về thế giới người thường, đương nhiên trở nên nổi bật hơn cả.

Vừa mới đến trường học công tác nửa năm, tất cả các thầy giáo nam đều quan tâm chiếu cố cô ấy, những người đàn ông đã ly dị đều tìm cách lấy cớ để được gặp cô ấy. Bởi vậy, Lệ Chi bị toàn bộ giáo viên nữ độc thân trong trường ghi hận.

Trong trường học vốn có nhiều giáo viên nữ, đặc biệt là tiểu học, càng là thiếu giới nam.

Từ khi Lệ Chi tới, bọn họ trực tiếp liền trở thành hàng ế.

Nhưng cho dù mấy giáo viên nữ kia có tức giận đến mấy cũng không dám làm gì Lệ Chi.

Dù sao bạn thân của Lệ Chi cũng là Khương Chỉ, kể cả có không e sợ Lệ Chi, bọn họ cũng phải kiêng kị Khương Chỉ.

Cùng lắm bọn họ cũng chỉ có thể nói xấu sau lưng một chút, dùng ngôn ngữ công khích Lệ Chi một chút, bịa đặt một vài tin đồn thất thiệt. Nhưng hình tượng của cô ấy quá tốt đẹp, bọn họ chưa bao giờ bịa đặt thành công, thậm chí còn thường xuyên biến khéo thành vụng.

Tỷ như hai tháng trước, lúc Khương Chỉ tới trường học tìm Lệ Chi, đám người này liền ôm trà ngồi ở văn phòng hừ lạnh chê bai.

“Thật là cá tìm cá tôm tìm tôm, thứ con gái như này sẽ kết bạn với loại người như thế”.

Bọn họ nói như vậy, là bởi vì lúc ấy Khương Chỉ mặc một chiếc váy lộ lưng trần. Cô tới đây để đón Lệ Chi đi tham gia yến hội.

Trang phục thiết kế riêng trong mắt bọn họ liền biến thành không đứng đắn, làm cho lớp trang điểm Khương Chỉ cất công tỉ mỉ vẽ lên cũng trở thành con gái không đứng đắn mới trang điểm trong mắt bọn họ.

Cho nên, bọn họ đang muốn chê Lệ Chi không biết liêm sỉ.

Nào ngờ đúng lúc thầy thể dục đi qua, nghe thấy bọn họ chê bai Lệ Chi như vậy, liền vỗ trán kêu lên.

“Thì ra cô Lệ Chi cũng làm từ thiện, là người tốt giống như Khương tiểu thư đó sao?”

Quá đáng tiếc, không chỉ hình tượng của Lệ Chi càng được nâng lên, ngay cả Khương Chỉ ở trong lòng mọi người cũng là hiện thân cho phe chính diện.

Muốn dùng Khương Chỉ để hạ thấp hình tượng của Lệ Chi?

Cái này quả thực quá khó khăn.

Hơn nữa, bản thân những người này cũng biết, cho dù có rất nhiều người giàu có ly hôn xong liền theo đuổi Lệ Chi, các thầy giáo nam trong trường học luôn hỏi han ân cần với Lệ Chi, Lệ Chi cũng sẽ không chọn bọn họ làm bạn trai.

Bởi vì từ khi Lệ Chi nhận chức đến nay, vẫn luôn có một chàng trai anh tuấn, nghe nói trong nhà nhiều tiền, nắm giữ nhiều công ty trong tay thường xuyên tới trường học tìm cô ấy.

Rõ ràng đã có một chàng trai độc thân điều kiện các mặt đều tốt như vậy theo đuổi, sao cô ấy có thể coi trọng những người đã từng ly dị, hoặc là những người có điều kiện kém hơn được?

Nhưng có người chính là như vậy, trời sinh lắm mồm, cho dù đối phương chả làm gì mình, nhưng vẫn nhịn không được mắng hai câu.

Tỷ như hôm nay là sinh nhật của Lệ Chi, không chỉ có có học sinh xếp hàng tặng quà cho cô ấy, còn có thầy giáo muốn mượn danh nghĩa tổ chức liên hoan để giúp cô ấy làm tiệc chúc mừng sinh nhật.

Đám đàn ông thối tha này còn góp tiền mua bánh kem ba tầng, cất ở trong tủ lạnh của tổ trưởng văn phòng, những giáo viên nữ nhìn thấy ai nấy đều ghen tức trong lòng.

Tuy rằng Lệ Chi đã cự tuyệt ý tốt của bọn họ.

“Không cần phiền toái vậy đâu, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi. Cô ấy cất công bay từ nước ngoài về để chúc mừng sinh nhật tôi, tôi không thể lỡ hẹn”.

Những lời này của Lệ Chị vào trong tai đám giáo viên nữ kia lại thành Lệ Chi không biết tốt xấu.

Dù sao Lệ Chi làm gì cũng là sai, làm gì cũng không tránh được bị bọn họ nói xấu sau lưng.

Hôm nay bọn họ lại nói về Lệ Chi, đầu tiên là mắng cô ấy một hồi cho hả giận, sau đó mới bắt đầu bàn tán.

“Có phải anh chàng kia lại tới tìm Lệ Chi nữa rồi không?”

“Ai hả, Cố Duyên Hiệt sao?”

“Đúng vậy, đúng đúng đúng, tôi già rồi không nhớ được tên của anh ta, Cố Duyên Hiệt Cố Duyên Hiệt, nói không rõ liền thành Phụ Viêm Khiết*”.

*Một loại dung dịch vệ sinh phụ nữ của Trung Quốc.

“…… Phụ Viêm Khiết mà thực sự đẹp trai như vậy, ngày nào tôi cũng mua một thùng”.

“Đừng nói lung tung nữa, nói vào trọng điểm đi, tầm mắt của Lệ Chi kia cao như vậy sao? Cố Duyên Hiệt theo đuổi cô ta lâu như vậy, mà vẫn chưa thành”.

“Đâu chỉ vậy, thậm chí tôi còn vài lần chứng kiến cô ta đối xử rất không hòa nhã với anh chàng kia, lần nào cũng đen mặt ép anh chàng kia rời đi”.

……

Bởi vì đang trong thời gian lên lớp, không ai dùng WC.

Vì thế hai người liền đứng ở trong WC, không kiêng nể gì mà nói xấu Lệ Chi.

Nào ngờ hôm nay Khương Chỉ muốn tới trường học gặp Lệ Chi, còn đúng lúc bọn họ đang nói xấu Lệ Chi thì bước tới cửa WC. Vậy là cô đã nghe được toàn bộ từng lời nói xấu Lệ Chi của bọn họ.

Đúng lúc

Cô đang định đi vào giáo huấn hai cô nàng bà tám thích nói năng lung tung này thì đột nhiên nghe thấy tên của Cố Duyên Hiệt.

“Cái gì cơ? Cố Nhị đang theo đuổi Lệ Chi?”

“Cái gì cơ? Từ khi Lệ Chi mới đến đây công tác, Cố Nhị đã bắt đầu theo đuổi cô ấy? Còn tới trường học nhiều hơn cả người làm bạn thân là cô đây?”

“‘…… Tại sao Lệ Chi không nói cho mình biết!”

Khương Chỉ bị tin đồn của bạn thân làm cho quá mức kinh ngạc, giật mình tại chỗ, mất một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Mãi đến khi hai bà tám kia đã kết thúc cuộc nói chuyện hả lòng hả dạ kia, đang chuẩn bị ra ngoài thì bị Khương Chỉ đang đứng chết trân ở ngoài cửa dọa sợ tới mức hét toáng lên.

Khương Chỉ mới bừng tỉnh, lập tức xoay người chạy đến văn phòng của Lệ Chi, muốn chất vấn cô ấy tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy lại không chịu nói cho mình biết.

Lệ Chi có còn coi mình là bạn  bè nữa hay không!

Thấy cô xanh mặt vội vàng rời đi, hai cô nàng kia sợ tới mức đi đường cũng không đi nổi.

Tuy rằng nhìn qua Khương Chỉ không có chút quan hệ gì với cao tầng của trường học này. Nhưng phải biết rằng, chỉ cần có tiền là có thể có quan hệ, hôm nay có thể cô không có quan hệ với người quản lý, nhưng ngày mai có khi cả ban quản lý đều là bạn tốt của cô.

Nói cách khác, sinh tử của hai người bọn cô hiện tại đang nằm trong tay của Khương Chỉ.

Tất cả phải xem Khương Chỉ có nghe được những lời hai người bọn cô vừa mới nói hay không, có định tính toán với bọn họ hay không.

“Cô, cô ấy có nghe được không nhỉ?”

“Chắc là nghe được đi…… Nếu không sao vẻ mặt lại khó coi tới vậy?”

Hai người đưa mắt nhìn ai, mặt ai nấy đều như đưa đám, trong lòng vô cùng bất an.

Đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà truyền tới, càng ngày càng gần.

Hai người ngẩng đầu, phát hiện lại là Khương Chỉ, cô đã quay trở lại.

Khương Chỉ đứng ở cửa, đưa mắt quét một lượt đánh giá các cô từ trên xuống dưới, tầm mắt sắc bén đến mức khiến cả hai đều căng thẳng đến lông mao dựng đứng.

Rốt cuộc có một người không nhịn  được, mở miệng dò hỏi Khương Chỉ.

“…… Khương tiểu thư? Cô đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn các cô đó”.

Khương Chỉ lạnh lùng đáp lại.

“Tôi muốn khắc sâu mặt mũi của các cô vào trong đầu, tiện cho sau này làm khó dễ”.

Xử lý xong hai người nói nhảm kia, Khương Chỉ mới đi gặp Lệ Chi.

Đầu tiên cô đưa Lệ Chi đi xem quà sinh nhật ——

Kinh hỉ tràn đầy một cốp xe, tất cả đều là chiến lợi phẩm Khương Chỉ ở nước ngoài chém giết đạt được.

Có rất nhiều loại túi không có ở nơi Khương Chỉ đang ở, còn phải phái trợ lý không ngừng đến đến các nước khác tìm kiếm.

Có đôi khi tìm tới cả nguồn cung cấp cũng không nhất định có thể mua được, cần phải có thẻ thành viên lâu năm, mỗi người một năm chỉ có thể mua được vài cái, còn phải tìm đến nơi của du học sinh để mượn hộ chiếu lấy tư cách mua sắm.

Thật là vừa nhọc tâm lại mệt sức.

Tất cả chỉ vì để cho Lệ Chi cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy quà sinh nhật.

Lệ Chi cũng thể hiện ra phản ứng khiến Khương Chỉ vừa lòng.

Sau khi mở cốp xe ra, Lệ Chi không chỉ trừng lớn hai mắt, đến nói chuyện cũng lắp bắp không nói ra lời.

“Đều, đều là tặng tớ sao? A a a a Chỉ Chỉ, huhuhu, cậu thật tốt với tớ!”

Cô ấy nắm cánh tay của Khương Chỉ điên cuồng lắc lắc, không hề để ý đến hình tượng, dẫn tới ánh mắt đánh giá tò mò của người qua đường.

Khương Chỉ bật cười giơ tay chọc chọc vào trán của cô ấy.

“Làm gì mà kích động như vậy, còn mặt mũi nữa không. Cậu còn sống tận mấy chục năm nữa, tớ muốn lần nào cũng tặng cậu nhiều quà như vậy, chẳng lẽ lần nào cậu cũng phải thét chói tai thế này sao?”

“Đúng đó! Lần nào cũng phải thế! Cho dù tớ có trở thành bà già, nhận được quà tặng của cậu cũng phải chống gậy nhảy nhót ăn mừng tại chỗ”.

Lệ Chi kiêu ngạo ưỡn ngực nói.

“Tớ muốn cho toàn thế giới biết, tớ có một cô bạn thân siêu yêu thương tớ, siêu hào phóng bỏ nhiều tiền cho tớ!”

“Ha ha……”

Khương Chỉ tưởng tượng hình ảnh Lệ Chi vừa miêu tả, Có hai bà lão đầu đầy tóc bạc đang đứng ở cửa viện dưỡng lão. Một người trong đó đeo kính râm, chỉ vào cốp xe của chiếc siêu xe vô cùng đắt tiền xa hoa mà nói: “Ái phi, mau nhìn xem, đây là quà trẫm vì nàng tiêu tiền mua được”.

Người còn lại tay chống gậy nhảy nhót tại chỗ, còn đỏ mặt làm nũng với đối phương: “Ôi Chỉ Chỉ cậu thật tốt!!”

Quá……

Quá đáng yêu rồi!

Khương Chỉ bị Lệ Chi trong ảo tưởng đáng yêu đến mức trái tim loạn nhịp, liên tục đáp lại “Được”.

“Tớ sẽ không cô phụ kỳ vọng của cậu, nhất định sẽ kinh doanh thật tốt, tránh cho lần lại phá sản thêm lần nữa. Vậy thì đến lúc cậu già tớ vẫn có thể tặng cậu cả biển túi xách”.

Kẻ có tiền cho dù là yêu đương hay là kết giao bạn bè, cách tốt nhất để biểu đạt tâm ý chính là tiêu tiền.

Bọn họ sẽ không để ý bạn bè hoặc người yêu của mình yêu thích đồ vật đắt tiền, bọn họ chỉ sợ bạn bè và người yêu sẽ tức giận khi thấy mình chỉ biết tặng họ đồ vật đắt tiền, sẽ cảm thấy cô không dụng tâm.

Nhưng Khương Chỉ cũng không bị sự vui sướng của Lệ Chi đánh bay đầu óc.

Cô vẫn nhớ phải tính sổ chuyện “Cố Nhị”.

Đang dùng cơm, đột nhiên Khương Chỉ nhắc tới vấn đề này, trực tiếp khiến cho hai mắt Lệ Chi hiện lên kinh hãi.

“Tại sao cậu không nói cho tớ biết!”

Khương Chỉ chất vấn cô ấy.

Lệ Chi hàm hồ mà che lại.

“Bởi vì tớ không thích anh ấy. Chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu cả, có nói cũng không có ý nghĩa”.

Lý do này của Lệ Chi rất hợp tình hợp lý. Dù sao có nhiều người theo đuổi cô ấy như vậy, nếu ai cô ấy cũng phải kể cho Khương Chỉ nghe, vậy cả ngày Khương Chỉ liền không cần làm gì khác, chỉ cần nghe Lệ Chi kể chuyện tình cảm của bản thân là đủ hết một ngày.

Nhưng Lệ Chi đã quên mất một chuyện, đó là cô ấy không biết nói dối.

Lúc cô ấy nói “Tớ không thích anh ấy”, hay là lúc Khương Chỉ nhắc tới tên của “Cố Nhị”, cô ấy đều lặng lẽ đỏ mặt.

“Rất khả nghi……”

Khương Chỉ nhìn chằm chằm Lệ Chi một hồi lâu, do dự không biết nên tiếp tục truy hỏi nữa hay không, vài phút sau mới quyết định, không truy hỏi cô ấy nữa.

Trước giờ Lệ Chi chưa từng giấu diếm cô bất cứ chuyện gì, dường như tất cả mọi chuyện riêng tư đều lộ ra hết trước mặt Khương Chỉ.

Chính vì vậy nên đối với lần đầu Lệ Chi giấu giếm mình này, Khương Chỉ cũng không hề cảm thấy khó chịu, hay là suy nghĩ lung tung.

Ở trong mắt cô, Lệ Chi nhiều lần thẳng thắn như vậy đã đủ để đạt được sự tín nhiện của cô. Chính vì cô đã nhiều lần thẳng thắn như vậy, Khương Chỉ mới càng không nên suy nghĩ nhiều.

Thấy Khương Chỉ gật gật đầu, tin lời nói dối mình vừa nói.

Lệ Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

‘“May quá, không hỏi tiếp là tốt rồi”.’

Cô ấy cũng không nói thêm một lời nói dối nữa với Khương Chỉ. Bởi vì nói dối một lần thôi cũng đã khiếm nội tâm cô ấy tràn đầy dày vò và áy náy.

Nhưng mà không nói dối không được.

Lệ Chi không thể nói ra chân tướng “Tớ không chịu đồng ý Cố Nhị, là bởi vì Khâu Minh Lộ nói Cố Nhị từng thích cậu” cho Khương Chỉ biết.

Nguyên nhân khiến Lệ Chi không muốn nói cho Khương Chỉ khác với Hạ Tố Huân.

Lệ Chi tin tưởng tuyệt đối vào Khương Chỉ, biết giữa Khương Chỉ và Cố Nhị căn bản không hề thân thiết, thậm chí có khả năng cô còn không biết Cố Nhị từng thích mình.

Cũng cảm thấy, cho dù Cố Nhị thật sự có từng thích Khương Chỉ, hoặc là từng hẹn hò với Khương Chỉ đi chăng nữa, cũng không có vấn đề gì.

Đây không phải là Khương Chỉ sai, cũng không phải là Cố Nhị sai, hai người không làm gì sai cả.

Nếu đã không sai, đương nhiên sẽ không oán hận.

Lệ Chi đã nghĩ thấu tất cả, hiểu rõ đạo lý này. Lời nói của Khâu Minh Lộ không hề ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô ấy về Khương Chỉ, lại càng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.

Nó chỉ ảnh hưởng đến tình cảm giữa Lệ Chi và Cố Nhị.

Lúc nghe được chuyện này, Lệ Chi đã rung động với Cố Nhị, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó không thể nói rõ thành lời, từ ngày ấy trở đi, cô lập tức phân rõ giới hạn với Cố Nhị, không cho anh ta tiếp cận mình.

Nguyên nhân khiến cô ấy cự tuyệt Cố Nhị là gì, lúc trước Lệ Chi không hề nghĩ nhiều, bởi vì cô ấy cảm thấy cho dù mình có nghĩ cũng sẽ nghĩ không ra.

Hôm nay bị Khương Chỉ nhắc tới chuyện này, cuối cùng Lệ Chi cũng minh bạch nguyên nhân khiến cho cô ấy có khúc mắc là gì ——

Là bởi vì Cố Nhị từng thích Khương Chỉ, Khương Chỉ là người quá ưu tú, hơn cô ấy ở mọi mặt. Khi biết người trong lòng của mình trước khi từng có tiêu chuẩn cao như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tự ti và sợ hãi.

Sợ mình không thể thay thế được địa vị của Khương Chỉ ở trong lòng Cố Nhị.

Cô ấy sợ sau khi hẹn hò, cuối cùng phát hiện ở trong lòng Cố Nhị, Khương Chỉ vẫn luôn chiếm vị trí bạch nguyệt quang*. Lệ Chi không cách nào bảo đảm được, đến lúc đó bản thân còn có thể giữ lại lý trí, nhớ rõ Khương Chỉ là người vô tội trong chuyện này.

*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.

Cô ấy sợ mình sẽ bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên người Khương Chỉ, một cô bạn trước giờ vẫn luôn dùng chân tình để đối đãi với cô ấy.

Cho nên, trước tiên cứ tạm thời xa cách Cố Nhị đi.

Đến khi xác nhận anh ta đã hoàn toàn quên đi Khương Chỉ, Lệ Chi nhất định sẽ nguyện ý ở bên Cố Duyên Hiệt.

Lệ Chi không cho phép bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến tình bạn thân thiết giữa cô ấy và Khương Chỉ.

Cho dù Cố Nhị cảm thấy tuyệt vọng mà từ bỏ cũng không sao cả, Lệ Chi không cảm thấy đáng tiếc.

Dù sao đàn ông tốt đến mấy cũng vẫn có thể ngoại tình, chỉ có bạn bè chân thành mới là người có thể bầu bạn với mình đến già.