Chương 20: Ngày phá sản thứ hai mươi

Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cách nhìn của Khương Chỉ đối với tình yêu khá là lệch lạc.

Trong suy nghĩ của cô, người cô thích cho dù là thích tiền của cô, hay thích con người thật của cô, đều không có gì khác biệt.

Cô sẽ không vì Trì Triệt yêu tiền của cô nên mới chấp nhận ở bên cô mà cảm thấy buồn bã, chán nản, hoặc là ghét bỏ anh. Ngược lại, Khương Chỉ còn cảm thấy thật vui vẻ. Bởi vì cô có rất nhiều tiền. Với đẳng cấp này của cô, chỉ cần không đen đủi gặp phải sự cố phá sản, người cô thích nhất định sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Nhưng hôm nay hai người lại hoán đổi vị trí cho nhau, đến phiên Trì Triệt phải dùng tiền để “mua cô”, Khương Chỉ mới ý thức được cách thức kéo dài mối quan hệ như vậy rất kỳ quái.

Rõ ràng là cô rất thích Trì Triệt.

Nhưng giây phút nghe được Trì Triệt nói rằng “Gả cho anh đi, anh giúp em xả giận”, cô đột nhiên có cảm giác chột dạ. Dường như nếu lúc này cô đồng ý gả cho Trì Triệt, vậy thì sẽ không phải bởi vì thích anh, mà là vì có ý đồ với tiền của anh.

Mặc dù mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, nhưng cô vẫn có cảm giác tình cảm thuần khiết của mình sẽ bị vấy bẩn.

Hơn nữa, so với điểm này,  cô còn để ý thêm một chỗ.

“Anh giúp em?”

Khương Chỉ nghe anh nói vậy thì hơi giật mình, ngay sau đó lại cười khẽ lắc đầu.

“Anh có thể giúp em như thế nào?”

Khoảnh khắc nghe thấy Trì Triệt nói ra câu này, cô quả thực đã bị anh làm cho động lòng.

Nhưng vừa nghĩ đến hai chữ “xả giận”, trong đầu Khương Chỉ liền không hiển khống chế được mà nhớ đến bộ mặt của Hà Ngộ và Vạn Thiếu Phong.

Ở trong nguyên tác của bộ truyện này, có một nửa nội dung là kể về quá trình Hà Ngộ và Vạn Thiếu Phong tìm mọi cách giúp cho Nguyễn Điềm Điềm xả giận, nơi nơi đều sẵn sàng chống lưng cho cô ta.

Bọn họ thường dùng thủ đoạn xả giận trực tiếp nhất cũng là thô lỗ nhất, đã vậy còn không có một chút trí thông minh nào trong đó.

Như là “Nện một cục tiền dày cộp lên mặt đối phương, hất hàm bảo nhân vật phụ bị nện đến sưng mặt mau cầm tiền rồi cút đi”.

Loại này tình tiết quả thực khiến cho người đọc cảm thấy rất hả lòng hả dạ, nhưng nếu nhìn nhận kĩ càng, sẽ nhận ra tình tiết này thật sự rất mất giá.

Bản thân Khương Chỉ không làm ra nổi loại chuyện này, lại càng không tin Trì Triệt có thể làm ra được loại chuyện vừa khiến bản thân mất phong độ, vừa thể hiện thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì như vậy.

Dù sao anh cũng là một người rất lương thiện, lại hiểu biết lễ nghĩa đối đãi, ngày thường số lần nói tục còn ít hơn cả cô.

Ban đầu khi mới gặp nhau, Khương Chỉ bị ngũ quan đẹp đẽ khí chất ngút trời của anh thu hút, khiến cô không kìm nổi lòng mà nhất kiến chung tình* với anh.

*Vừa gặp đã yêu.

Đến sau này, trải qua khoảng thời gian ngày ngày ở chung, sự yêu thích của cô đối với anh lại gia tăng từng chút một ——

Trên người anh luôn tràn ngập bất ngờ khiến người ta không bao giờ thấy chán. Càng quen biết anh lâu hơn, cô lại càng phát hiện ra được ưu điểm của anh.

Tỷ như, ngoại trừ có đầu óc thông minh kiệt xuất, tốt nghiệp tại trường đại học danh giá với thành tích cực kỳ ưu tú, trên phương diện vận động anh cũng có thiên phú hơn hẳn so với người thường. Bản thân anh tinh thông đủ loại môn thể thao liên quan tới bóng còn chưa tính, mỗi năm còn tham gia giải đấu Marathon trong phạm vi toàn tỉnh, đã vậy còn nhiều lần lọt vào top ba chung cuộc.

Ở trong giới của phú nhị đại, Khương Chỉ cũng được coi như là có kiến thức rộng rãi, nhưng khi bình luận một vấn đề gì đó trong đời sống, Trì Triệt luôn có thể nói ra những quan điểm mới mẻ khiến cô bị kinh ngạc và cảm thấy hứng thú. Hơn nữa có rất nhiều lần, khi Khương Chỉ gặp phải vấn đề phiền não, anh đều có thể đưa ra được cách giải quyết hữu hiệu, giúp cô vượt qua khó khăn.

Cô đã từng nhiều lần cảm thấy kỳ quái, cho dù là cách nói năng hay khí chất trên người, kể cả trí tuệ, kinh nghiệm từng trải đều cho thấy Trì Triệt không hề giống với một người đàn ông nghèo khổ cần được người khác bao dưỡng.

Nhưng cố tình anh lại là một người cực kỳ giàu tình yêu thương. Ra ngoài đi dạo đều sẽ cầm theo thức ăn cho chó, mèo. Giây phút nhìn thấy một người đàn ông cao hơn 1 mét 8 ngồi xổm xuống cho đám chó mèo hoang ăn, anh lại trở nên cực kỳ bình thường, tăng nên cảm giác gần gũi cho người khác.

Bộ dạng dịu dàng ấm áp này đã để lộ một con người khác mà anh luôn cố gắng giấu đi.

Cũng chính nhờ vậy mà khiến cho cô cảm nhận được sự lương thiện tốt đẹp của Trì Triệt, nảy lên ý định muốn kết hôn với anh.

Tóm lại, ở trong mắt Khương Chỉ, hết thảy mọi thứ của anh đều hoàn mỹ vô cùng, khác biệt hoàn toàn với đám người Hà Ngộ và Vạn Thiếu Phong kia.

Phải biết rằng, Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm không muốn ép buộc Khương Chỉ kế thừa gia nghiệp. Bọn họ hy vọng con gái yêu của mình có thể cứ như vậy nghe nhạc khiêu vũ cả đời, sống một cuộc đời vô ưu vô lo. Còn về phần gia nghiệp của nhà họ Khương, ai cưới được Khương Chỉ, bọn họ sẽ để lại toàn bộ cho người đó.

Điều kiện này vô cùng mê người. Nó hấp dẫn đến mức khiến cho toàn bộ trên dưới nhà họ Hà không tiếc bị con trai oán hận cũng phải cứng rắn chia rẻ Hà Ngộ và Nguyễn Điềm Điềm, buộc anh ta phải cưới Khương Chỉ.

Nếu không phải thật sự yêu thích Trì Triệt, nếu không phải nhân phẩm của Trì Triệt cũng đủ đáng tin, chỉ đơn giản dựa vào bộ mặt và tiền bạc, Khương Chỉ cũng sẽ không có khả năng dẫn anh về nhà mình.

Trì Triệt đã hiểu sai ý tứ của Khương Chỉ.

Trong suy nghĩ của Trì Triệt, vấn đề của Khương Chỉ là yêu cầu.

Anh không có cái gì có thể dựa vào, có thể lấy được thứ gì khiến cô tin tưởng, khiến cô an tâm cho được?

Sau khi hoàn toàn hiểu sai ý tứ của cô, Trì Triệt không chút do dự rời khỏi vị trí bên cạnh Khương Chỉ, bước đến bên cửa sổ cạnh bàn làm việc.

Anh ấn gọi số điện thoại nội bộ.

Chỉ ba giây sau, lập tức có người bắt máy.

“Ông chủ?”

Người ở đầu dây bên kia là chị Tô. Giọng điệu của cô có chút khẩn trương và mơ hồ mờ mịt.

Trì Triệt đáp lại một tiếng “Ừ” rồi hỏi.

“Bốn người vừa mới nói chuyện với Khương tiểu thư còn ở đó không?”

“Còn ạ. Bốn người đó lại gọi rượu vang đỏ, hình như đang muốn đợi……”

Chị Tô dừng lại một chút, trong giọng nói xen lẫn sự bất đắc dĩ.

“Đợi Khương Chỉ xuất hiện, bọn họ đang chuẩn bị không ít lời khó nghe, muốn làm cho Khương Chỉ bị mất mặt trước mặt mọi người.”

Anh dùng điện thoại bàn, lại để loa ngoài. Mặc dù Khương Chỉ đứng cách đó nửa cái phòng nhưng vẫn nghe được vô cùng rõ ràng.

“Bọn họ thật đủ rảnh rỗi.”

Cô trợn trắng mắt lẩm bẩm vài tiếng. Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ nhưng toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Trì Triệt.

Anh cười một tiếng, nói với Tô Tình.

“Bảo bọn họ biến đi ngay bây giờ cho tôi, gạch bỏ thẻ hội viên của bọn họ. Cứ nói là……Serendipity có quyền từ chối phục vụ khách hàng gây chuyện vô lý, xúc phạm nhân viên của chúng tôi.”

“... Dạ?” Tô Tình đột nhiên có cảm giác mình vừa mới nghe nhầm.

“...” Khương Chỉ cũng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Chỉ vì vừa rồi ở dưới đại sảnh, bọn họ nói vài câu châm chọc khó nghe đối với cô mà muốn đuổi bọn họ đi, đồng thời còn ra lệnh gạch bỏ thẻ hội viên của bọn họ nữa ư?

Mặc dù anh đã nói ra lý do đường hoàng chính đáng, không hề giống với đám người vô lý Vạn Thiếu Phong và Hà Ngộ lúc nào cũng chỉ biết nhục mạ nhân cách của người khác kia, nhưng nói cho cùng vẫn là dùng quyền thế đè người mà?

Hả hê không?

…..

Cực kỳ hả hê!

Khương Chỉ không thể phủ nhận điều này.

Đặc biệt là nghĩ đến biểu cảm của bốn người Khâu Minh Lộ khi nghe được lệnh đuổi khác này, đã vậy về sau mỗi khi có bạn bạn hẹn nhau tới Serendipity dùng bữa, bốn người này sẽ chỉ có thể xấu hổ tránh né không dám vác mặt đến đây.

Cảm giác hả hê của cô lập tức được tăng lên gấp bội.

Mặc dù Khương Chỉ đã kiềm chế được khóe miệng đang bất giác kéo lên của mình, nhưng trong lòng lại không khỏi nhìn Trì Triệt với cặp mắt khác xưa.

Cho dù vẫn dùng quyền lực bắt nạt người khác, nhưng lại khác biệt hoàn toàn.

Trì Triệt thông minh hơn nhiều, còn biết giữ lại chứng cứ trước tiên.

Như vậy, cho dù đám người Khâu Minh Lộ có muốn chơi xấu đổi trắng thay đen thì cũng sẽ có điều cố kỵ. Dù sao mới vừa rồi thủ đoạn xấu xa mà bọn họ sử dụng đã bị bại lộ trước mặt mọi người, chắc hẳn sẽ không dám làm gì quá lộ liễu, thậm chí còn cầu nguyện Trì Triệt và Khương Chỉ đừng có truyền ra ngoài chuyện xấu ngày hôm nay..

Mà hình tượng người đàn ông quyền lực vì mình mà tỏ ra thái độ cứng rắn mạnh mẽ của anh.....

Có chút đẹp trai.

Nhưng mà như này hình như không được tốt cho lắm đâu.

Khương Chỉ nhíu nhíu mày nhìn Trì Triệt: “Giống như lời anh đã nói, quả thật có rất nhiều người chỉ chực chờ giẫm một chân lên nhà họ Khương. Không lẽ anh vì muốn giúp em hả giận mà chấp nhận đắc tội với tất cả mọi người hay sao? Nếu bọn họ cay cú liên hợp lại với nhau để đối phó nhà họ Trì thì phải làm thế nào? 

“Đương nhiên”. Trì Triệt từ chối cho ý kiến.

“Anh nghĩ vừa rồi hẳn là em vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng”.

Anh trở lại bên người Khương Chỉ, đẩy tập báo cáo tài chính anh đã sớm đưa cho cô đọc qua một lần về phía cô.

“Xem thêm một lần nữa đi”.

Khương Chỉ bị chặn họng:......

Cô nghĩ, hành động này của Trì Triệt hẳn là muốn nói cho cô biết, với thực lực hùng hậu của nhà họ Trì, cho dù bị những người khác liên hợp lại đối phó cũng sẽ không thể tạo nên uy hiếp gì đối với anh.

Tiểu bạch kiểm trong ấn tượng của cô bỗng nhiên được phủ thêm một lớp da hào nhoáng mang tên tổng tài bá đạo.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi bị phá sản, Khương tiểu thư cảm nhận được tình huống phong thủy luân chuyển*.

*Phong thủy luân chuyển – 风水轮流转: ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Trì Triệt đã chứng thực suy đoán của Khương Chỉ.

“Cho dù là năng lực của riêng anh, hay là thế lực của nhà họ Trì, cũng đều không thấp đến mức sẽ bởi vì giúp em xả giận mà tạo ra hậu quả không thể gánh chịu”.

“Hơn nữa, xả giận mà anh nói tới cũng không phải loại chỉ dùng một câu nói hôm nay là có thể giải quyết tất. Từ nay về sau, nếu em gặp phải những chuyện khó khăn hơn, anh đều sẽ giải quyết giúp em.”

......

Nhưng đây không phải là điều Trì Triệt muốn làm cho Khương Chỉ nhất.

Anh hiểu được tính cách mạnh mẽ của Khương Chỉ, cũng thích xem cô dùng thực lực của mình để giải quyết vấn đề, lộ ra tư thái tài năng xuất chúng.

Cho nên, giúp cô lấy lại sự tự tin cùng năng lực chiến đấu, không trực tiếp nói không ai được phép chọc giận cô, nhưng tối thiểu có thể để cho Khương Chỉ bị người ta chọc giận liền có thể đối phó lại, mới là mục đích thực sự của Trì Triệt.

Anh cúi đầu nhìn Khương Chỉ, bình tĩnh nói ra lời hứa hẹn mà không một ai dám nói:  “Anh sẽ làm cho nhà họ Khương ——”

“Quay trở lại thời kỳ huy hoàng.”

Khương Chỉ bị câu nói này làm cho lung lay ý chí.

Cô ý thức được mình có khả năng là một người tiêu chuẩn kép.

Lúc trước khi Hà Ngộ mở lời cam đoan với cô, cô không tin, chỉ cảm thấy đàn ông không đáng tin cậy, cuối cùng khiến cho Hà Ngộ chán nản tìm sang người khác để thay đổi khẩu vị,

Nhưng đổi lại thành Trì Triệt, nghe anh nói ra lời hứa hẹn còn khó thực hiện hơn cả cam đoan của Hà Ngộ.

Cảm giác của Khương Chỉ lại hoàn toàn tương phản.

Có lẽ là vì cô thực sự rất thích gương mặt đẹp trai này của anh, cũng thích con người thật của anh nên mới như vậy.

Đối với Trì Triệt, trong mắt Khương Chỉ có một vạn tầng lọc kính.

“Trở lại thời kỳ huy hoàng......”

Khương Chỉ giống như cái máy, ngây ngốc nhắc lại câu này một lần rồi ngẩng đầu, vô tình đụng phải ánh mắt sâu xa của Trì Triệt, “Điều kiện là...... Gả cho anh sao?”

“Đúng vậy”.

“...... Anh không cảm thấy như vậy hơi nhanh sao?”

Khương Chỉ không biết phải nói gì cho phải đối với tình cảnh lệch quỹ đạo cấp tốc như này.

“Chúng ta mới vừa chia tay, thậm chí còn chưa quay lại với nhau, anh đã muốn cầu hôn em rồi sao?”

“Nhanh ư?”

Trì Triệt lại không hề cảm thấy có gì nhanh cả, Anh hỏi Khương Chỉ: “Lúc trước tại sao em lại muốn chia tay với anh?”

“Bởi vì nhà em bị phá sản, không thể tiếp tục bao......” Khương Chỉ kiên trì nói tiếp, “Bao dưỡng anh”.

“Ồ, vậy thì, anh có thể giúp nhà họ Khương trở lại thời kỳ huy hoàng, giày đá bóng anh có thể tự mua, em muốn đi xem concert nào cũng được. Còn về phần lẩu thập cẩm cay, em cũng có thể dùng thịt bò Mỹ cao cấp nhất.”

Trì Triệt lại hỏi tiếp.

“Thế này còn có ý định chia tay nữa không?”

Nói thật lòng.

Không có. Khương Chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Cô rất thích Trì Triệt.

Chỉ là cho tới nay, cô vẫn luôn hiểu lầm mục đích của đối phương khi ở bên cạnh mình, tưởng rằng anh chỉ là vì tiền, kỳ thực đối với mình không hề có tình cảm nào cả.

Cho nên, sau khi bị phá sản, mặc dù rất khó chịu, nhưng vì không muốn anh bị lỡ dở, để anh có thể nhanh chóng tìm tới phú bà khác giàu có bao nuôi chính mình, Khương Chỉ đành phải nhịn đau mà nói lời chia tay.

Nếu như lúc trước sớm biết Trì Triệt chịu ở bên cạnh cô, căn bản không phải vì tiền, vậy đương nhiên sẽ không có chuyện cô nói lời chia tay với anh.

“Lý do chia tay đã không còn, vậy chúng ta sao có thể được coi là đã chia tay rồi chứ. Đã vậy, sao còn cần phải quay lại tái hợp với nhau?”

Có lẽ chỉ khi nói chuyện với Khương Chỉ, Trì Triệt mới không tích chữ như vàng.

Sau khi nói xong, anh vô cùng nghiêm túc tính toán thời gian ở cùng Khương Chỉ, sau đó lại nghiêm túc nói: “Hai năm bốn tháng, cho dù em không muốn tính cả thời gian hai tháng hai ta xa cách nhau, thì cũng đã quen nhau được hai năm hai tháng.

“Chỉ Chỉ, em hãy suy nghĩ thật kỹ càng.”

Chẳng biết tại sao, khi anh đang nói câu này, anh đột nhiên nghiêng người nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói trầm thấp vì khoảng cách được kéo gần mà vang lên ngay bên tai cô.

“Thực sự nhanh sao?”

Nhanh hay không, Khương Chỉ không biết.

Cô chỉ biết lỗ tai của mình đã trở nên đỏ bừng.

Giọng nói của anh quá mê hoặc, đợi đến khi Khương Chỉ lấy lại tinh thần, cô đã vô thức đồng ý lời cầu hôn của Trì Triệt.

Chết tiệt.

Người đàn ông này vậy mà lại lợi dụng nhan sắc để phân tán lực chú ý của cô!

Tuy rằng cô đã từng có dự định kết hôn với Trì Triệt từ rất sớm trước đó, nhưng điều khiến cho Khương Chỉ ban đầu do dự như thế, là vì vẫn chưa giải quyết được cảm giác kỳ thị khi “được bao nuôi”.

Trong lúc cô còn đang tính toán nếu bây giờ cô nói mình hối hận, muốn suy nghĩ thêm một chút thì sẽ ra sao, Trì Triệt đã nhân lúc cô không chú ý mà lấy điện thoại từ trong túi của cô ra.

Mặc dù Khương Chỉ đã đổi số điện thoại di động, nhưng điện thoại thì vẫn không đổi, mật khẩu mở khóa màn hình vẫn là ngày sinh nhật của anh.

Trì Triệt tùy tiện ấn vài phím liền mở được khóa.

Tại giây phút điện thoại được mở khóa, anh dường như cũng không dự đoán được, đột nhiên dừng lại động tác nhẹ nhàng khó mà phát hiện được của mình, mở ra giao diện danh bạ trong điện thoại của cô rồi đặt vào tay của Khương Chỉ.

Nếu đã đồng ý, Chỉ Chỉ, có phải em nên nói chuyện này cho ba mẹ một tiếng.

Chết tiệt.

Anh lại còn hiểu được đạo lý thừa thắng xông lên!

“Em cảm thấy không ổn, giữa chúng ta có sự chênh lệch giai cấp quá lớn. Em cứ có cảm giác anh đang bao nuôi em, điều này sẽ khiến chúng ta ở bất cứ phương diện nào đều trở nên không bình đẳng”.

Khương Chỉ còn muốn tranh luận thêm một chút.

“Mà mối quan hệ không bình đẳng, sẽ chỉ có thể tạo nên một đoạn tình cảm không bền vững”.

“Sẽ như vậy sao?”

Trên mặt Trì Triệt lộ ra ý cười, phản bác lại cô vô cùng hợp lý, có căn cứ rõ ràng.

“Thế nhưng lúc trước khi em chưa bị phá sản, em vẫn luôn bao dưỡng anh. Khi đó không phải là tình cảm giữa chúng ta cũng rất tốt đấy sao? Bây giờ đổi thành anh kế thừa gia nghiệp, bao nuôi em, hình như đâu có gì khác biệt”.

Trì Triệt giúp cô gọi đến số điện thoại di động của Khương Thuận Nghiêu, sau đó bình tĩnh nói ra lời kết luận.

Anh cảm thấy, rất bền vững.

K.O!

Tác giả có lời muốn nói: Ai nói! Ai nói bộ truyện này đã kết thúc hả!! Quá đáng!QAQ Ở sau còn nhiều lắm nha!

Nhấn mạnh trọng điểm “Trì Triệt có năng lực vận động rất tốt, chạy Marathon, sức lực mạnh mẽ bền bỉ.”