Đăng vào: 12 tháng trước
Cổ Lệ Tiệp vẫn chưa trở về, mọi người nhắn tin dò hỏi ngày Cổ Lệ Tiệp trở về, tin nhắn gửi đi như đá ném xuống biển lớn, không một lời hồi âm.
Sở Ấu Cơ cùng Cung Thanh Hạ chỉ có thể đẩy lùi lại đẩy lùi lễ cưới mà thôi.
Đảo mắt đã đến tháng 3 năm sau.
Chu Tiểu Kiều giận không nhịn nổi. Hất bàn ghế đứng dậy, "Đến tột cùng là Khổng Tước nữ muốn thế nào đây ?"
"Nơi này là Vân Đỉnh," Cung Thanh Hạ trầm mặt xuống, "Hủy hoại tài sản của người khác, đương nhiên là cô không đau lòng rồi."
"Tôi xin," Chu Tiểu Kiều đứng chống nạnh nói, "Tôi thật muốn thay đổi cách nhìn về cô đấy Cung Phấn." Nhìn Cung Thanh Hạ chút, "Tôi làm đổ bàn ghế cùng là bàn ghế của Sở gia a, ai ôi, Ấu Cơ còn chưa nói gì, cô cũng nên để chút mặt mũi cho tôi chứ ?" Nói xong nâng bàn ghế lên, "Tôi nên ngã thế nào mới phải đây ?"
"Thế nào sao ?" Cung Thanh Hạ nheo mắt lại, búng búng ngón tay ----------
Năm giây sau, Chu Tiểu Kiều bị Cung Thanh Hạ quất ngã, nằm nhoài trên đất, không ngừng rên, "Ai ui, đau quá ........."
"Thật vô vị." Cung Thanh Hạ ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt xa xăm, thầm kín nói, "Vẫn là thư kí Cổ ngã đẹp mắt hơn."
Chu Tiểu Kiều tức đến suýt ngất đi, "Chê tôi ngã không đẹp , không bằng cô tự đi tìm Khổng Tước nữ đi a."
"Tôi không tìm được nàng," Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Cô tìm được sao ?"
Chu Tiểu kiều, ". . . . . ."
"Nhìn xem," Lâm Dịch Huyên ôm tiểu Vị Hi vừa mới ngủ dậy ra khỏi phòng ngủ, "Mẹ Thanh Hạ cùng Tiểu Kiều thật là trẻ con, lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau chí chóe."
"Vị Hi." Chu Tiểu Kiều nhìn thấy tiểu Bảo Bảo, lập tức đứng lên, cũng không kịp nhớ là lưng đang đau, làm mặt quỷ hấp dẫn chú ý của tiểu Bảo Bảo, "Xem này ! Xem này !"
Tiểu Vị Hi tò mò mở to hai mắt nhìn Chu Tiểu Kiều, sau đó mỉm cười vui vẻ.
Chu Tiểu Kiều đứng lên, duỗi cánh tay ra trước mặt tiểu Vị Hi, "Đến, Vị Hi, để a di ôm cái nào."
Tiểu Vị Hi đã hơn 5 tháng tuổi, có thể tự xoay mình, nàng xoay người trong lòng Lâm Dịch Huyên, mặt đang đối diện với Chu Tiểu Kiều xoay thành đối diện với Lâm Dịch Huyên, cánh tay trắng mịn ôm vòng lấy cổ Lâm Dịch Huyên, như muốn chứng tỏ rằng không muốn a di ôm, chỉ muốn bà ngoại ôm.
Lúc này Lâm Dịch Huyên đặt một nụ hôn tán thưởng lên khuôn mặt nhỏ của cháu gái.
Chu Tiểu Kiều giả vờ tức giận, đi tới trước mặt Lâm Dịch Huyên, làm vẻ như muốn cướp bằng được tiểu Vị Hi, "Không muốn a di ôm, a di càng muốn ôm."
Bàn tay của tiểu Vị Hi càng nắm chặt lấy cổ bà ngoại, đồng thời chôn mặt vào vai bà ngoại, rõ ràng là muốn né tránh Chu Tiểu Kiều.
Chu Tiểu Kiều thấy đứa bé còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi như vậy, không khỏi cười ha hả, đúng lúc đang cười, nhìn thấy Cung mẫu ôm tiểu Tĩnh Viêm từ trong phòng ngủ đi ra, lại duỗi cánh tay ra trước mặt tiểu Tĩnh Viêm vỗ vỗ, "Đến, Tĩnh Viêm, a di ôm."
Tính khí tiểu Tĩnh Viêm không hòa nhã như tiểu Vị Hi, làm mặt lạnh nhìn Chu Tiểu Kiều, Chu Tiểu Kiều đi tới gần, ôm lấy eo tiểu Tĩnh Viêm, làm ra vẻ muốn bế tiểu Tĩnh Viêm ra khỏi vòng tay Cung mẫu, tiểu Tĩnh Viêm liền khóc lớn, kiến quyết không muốn Chu Tiểu Kiều ôm.
Cung mẫu đau lòng cho cháu gái, "Được rồi, được rồi, " ôm tiểu Tĩnh Viêm đang giãy giụa trong vòng tay Chu Tiểu Kiều, "Tĩnh Viêm nhà tôi không thích cô ôm, cô đừng chọc nàng nữa," đi cách xa vài bước, tiểu Tĩnh Viêm thấy nguy hiểm đã được tiêu trừ, liền nín khóc.
Chu Tiểu Kiều dở khóc dở cười, "Rốt cuộc hai đứa ghét a di này đến nhường nào a ?"
Nghĩ đi nghĩ lại, những người tiểu Tĩnh Viêm quen chỉ có hai bà nội ngoại, hai mẹ, những người khác ôm đều sẽ khóc, liền điều chỉnh lại tâm tình.
Nhưng hai đứa bé không cho nàng ôm vào lòng, cũng làm cho nàng cảm thấy có chút thất lạc, lại đi 'dây dưa' với tiểu Vị Hi, lần này tiểu Vị Hi mỉm cười với nàng, duỗi cánh tay về phía nàng, đồng ý cho nàng ôm.
Không phải là vừa nhìn thấy Chu Tiểu Kiều nàng bị tỷ tỷ hắt hủi nên thông cảm chứ ? Thật là một đứa trẻ thiện lương a.
Chu Tiểu Kiều xúc động đến rơi lệ, ôm chặt tiểu Vị Hi trong lòng, ngửi ngửi lấy mùi thơm của em bé trên người nàng, ừ, mùa xuân thật là tươi đẹp ..........
Sở Ấu Cơ tranh thủ lúc hai tiểu bảo bối đi ngủ đến thư phòng sáng tác, lúc này mở cửa đi ra, "Tĩnh Viêm và Vị Hi tỉnh rồi ?" Vừa nghe thấy tiếng khóc của tiểu Tĩnh Viêm.
Tiểu Tĩnh Viêm nhìn thấy Sở Ấu Cơ, liền duỗi ra hai cánh tay, muốn Sở Ấu Cơ ôm, Sở Ấu Cơ mỉm cười, đi tới trước mặt Lâm Dịch Huyên, tiếp nhận tiểu Tĩnh Viêm trong tay Lâm Dịch Huyên, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, "Tĩnh Viêm ngủ no rồi ?"
Tiểu Tĩnh Viêm chu miệng trả lời Sở Ấu Cơ, "Ê ê a a,"
Cung Thanh Hạ cười, "Thật không biết nàng nói ngôn ngữ của hành tinh nào nữa." Nghe không hiểu.
Sở Ấu Cơ cũng cười lên, đặt một nụ hôn lên má tiểu Tĩnh Viêm, ôm tiểu Tĩnh Viêm đi tới giường chắn đặt trong phòng khách, "Tĩnh Viêm ngoan, bây giờ là thời gian luyện ngồi." Đặt tiểu Tĩnh Viêm ngồi trong giường.
Chu Tiểu Kiều cũng đặt tiểu Vị Hi xuống giường nhỏ.
Hai tiểu bảo bảo đã gần 6 tháng tuổi, có thể tự ngồi một mình được rồi, chỉ là ngồi không được bao lâu lại nghiêng trái phải, cần người lớn nâng các nàng dậy, mới có thể tiếp tục ngồi.
Tuy nói là luyện ngồi, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện khô khan, mỗi lần đều như hôm nay vậy, có ít nhất hai vị trưởng bối ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng sờ sờ khuôn mặt hai tiểu bảo bối, chơi đùa với các nàng, cũng có lúc sẽ nâng eo hai nàng, nâng hai nàng đứng dậy, bám tay vào thành giường đứng lên chốc lát.
Tuy nói hai đứa bé không nghịch ngợm lắm, nhưng nếu so sánh giữa hai đứa thì Vị Hi vẫn hoạt bát hơn Tĩnh Viêm một chút, thỉnh thoảng sẽ vươn người lăn lộn chơi đùa trong giường, Tĩnh Viêm thì có vẻ thích nằm yên tĩnh hơn, chỉ thỉnh thoảng bị vẻ hoạt bát của muội muội hấp dẫn chú ý mới vươn người ra xem muội muội một chút, có lúc Vị Hi lăn lộn mệt mỏi xong, sẽ cùng nằm sánh vai với tỷ tỷ, song phương nhìn nhau, ê ê a a đối thoại, dáng vẻ rất thích thú.
Một lần, Cung Thanh Hạ nhìn thấy hai đứa bé đang ê ê a a, trêu ghẹo nói, "Ai tới phiên dịch giúp tôi xem hai đứa chúng nó đang nói chuyện gì vậy ?" Nói xong cười tít mắt, hai tiểu bảo bối của nàng thật sự rất đáng yêu, nàng yêu hai đứa đến chết mất.
Sở Ấu Cơ đỡ Cung Thanh Hạ, phiên dịch cho nàng, "Vị Hi nói 'Tỷ tỷ, tỷ nói xem, vì sao mẹ Thanh Hạ không thích ôm chúng ta ? Là vì chúng ta không đủ đáng yêu ? Hay là vì mẹ Thanh Hạ không yêu chúng ta ?', Tĩnh Viêm đáp, 'Không nên nói lung tung, không phải mẹ Thanh Hạ không yêu chúng ta, chỉ là vì mẹ Thanh Hạ không thích biểu hiện ra ngoài mà thôi.'"
Cung Thanh Hạ nghe xong cười nói, "Tại sao tôi lại nghe ra bản phiên dịch trả lời của Tĩnh Viêm không giống như vậy ?"
"Ân ?" Sở Ấu Cơ nghiêng đầu nhìn Cung Thanh Hạ, "Vậy phiên bản trả lời của Tĩnh Viêm thế nào ?"
"Khục" Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Tĩnh Viêm đáp, 'Mẹ Thanh Hạ không ôm chúng ta không phải vì chúng ta không đủ đáng yêu, càng không phải vì không yêu chúng ta, mà vì mẹ Thanh Hạ đang bận ôm mẹ Ấu Cơ.'" Nói xong thâm tình nhìn Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng mỉm cười sâu xa.
Sở Ấu Cơ chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu của Cung Thanh Hạ, dục vọng Cung Thanh Hạ đè nén suốt nửa năm qua cũng đã phun trào, từng đòi hỏi Sở Ấu Cơ đến bất tận, mà Sở Ấu Cơ nàng đòi hỏi cũng chẳng kém gì Cung Thanh Hạ, tính qua loa một hồi, nàng so với Cung Thanh Hạ, ước chừng cũng phải một 9 một 10.
Đương nhiên, đoạn đối thoại như vậy chỉ diễn ra khi có mặt 4 người.
Giống như bây giờ, có hai bà nội ngoại cùng Chu Tiểu Kiều ở đây, hai người chỉ có thể giao lưu bằng ánh mắt.
Nhìn thấy Vị Hi chuyển đồ chơi từ tay nọ sang tay kia, Chu Tiểu Kiều thán phục nói, "Oa, tiểu Vị Hi biết đổi tay rồi ư ?"
Từ sau khi hai đứa bé sinh ra, Chu Tiểu Kiều năm thì mười họa đến Vân Đỉnh thăm hai đứa bé, rất quen thuộc với quá trình lớn lên của hai nàng, mấy ngày trước hai đứa bé chỉ biết cách cầm đồ chơi bằng một tay, hiện tại đã có thể cầm bằng hai tay rồi, còn có thể chuyển từ tay này sang tay khác.
Lâm Dịch Huyên cười nói, "Lớn nhanh như thổi."
"Mẹ," Sở Ấu Cơ dời mắt khỏi Cung Thanh Hạ, nhìn về phía Lâm Dịch Huyên, "Con biết đổi tay từ lúc nào hả mẹ ?"
"Con đoán xem ?" Lâm Dịch Huyên lắc đầu, "7 tháng tuổi con mới biết ngồi." Hai tiểu bảo bối biết ngồi từ 5 tháng tuổi rồi.
Cung Thanh Hạ xoay đầu hỏi Cung mẫu, "Còn con ? Con biết ngồi từ lúc nào hả mẹ ?"
"Làm sao mẹ biết được ?" Cung mẫu bĩu môi, "Lúc nào mặt con cũng đông cứng như đá, yên tĩnh nằm một chỗ, từ chối bất cứ người nào muốn bế, ai biết con có biết ngồi hay không ?"
"Thật sao ?" Sở Ấu Cơ cười lên, "Mới mấy tháng tuổi mà Thanh Hạ đã biết làm mặt lạnh rồi hả mẹ ?"
Cung mẫu cũng cười, "Còn không phải sao ? Từ nhỏ Cung Phấn đã không thích gần người. Nếu như ai đó muốn ôm nàng luyện ngồi, nàng sẽ khóc đến tung nóc nhà lên mới thôi. Hơn nữa khi đã biết nhận thúc, ngoại trừ mẹ và cha nàng ra, ai khác ôm nàng đều khóc đến kinh thiên động địa, mãi đến khi người ta nhấc tay đầu hàng thả nàng xuống mới thôi. Mẹ với cha nàng nhìn dáng vẻ nàng như vậy, vô cùng sầu lo trong lòng ---------- không cho ai khác chạm vào như vậy, sau này lớn lên không biết phải gả đi thế nào đây ?"
"Bây giờ cũng đang có một tiểu Thanh Hạ không thích gần người đây," Lâm Dịch Huyên cười nói, "Tính tình Tĩnh Viêm quả thực giống Thanh Hạ như đúc, khẳng định lớn lên cũng đáng lo ngại."
"Sẽ không đâu," Cung mẫu đứng một bên, vừa nói vừa đỡ Vị Hi đứng lên, "Tĩnh Viêm còn có Vị Hi làm bạn, cùng lớn lên với nhau, nhìn hai đứa là biết, hai tỷ muội lớn lên sẽ rất thân thiết, nhất định là tỷ muội tình thâm, coi như Tĩnh Viêm không có bạn bè cũng sẽ có cô em gái này, tính cách cũng sẽ không đến nỗi quái gở như Cung Phấn."
"Quái gở ?" Cung Thanh Hạ bất mãn nhíu mày, "Mẹ, con quái gở chỗ nào ? Con không thích quấn người là vì không thích nói chuyện với người khác mà thôi."
"Quái gở chỗ nào sao ?" Cung mẫu vừa ôm Vị Hi đứng lên vừa nói, "Con như vậy còn không tính là quái gở ? Vậy trên đời này còn có người nào quái gở hơn sao ?"
Cung Thanh Hạ, "..........."
Cung mẫu hôn cháu gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng, "Cũng còn may, tính tình Ấu Cơ bao dung mới có thể ở bên cạnh con, nếu đổi là bất kì người nào khác, chẳng ai có thể chịu được tính tình của con đâu."
"Ha ha," Chu Tiểu Kiều phình bụng cười to, cười xong đấm lưng cho Cung mẫu nói, "A di, ngài đã nói ra hết tiếng lòng của cháu rồi ! Ha ha." Không nghĩ tới Cung mẫu nói với nàng, "Tính tình của cô cũng rất khác người, tôi thấy cũng rất khó gả đi."