Đăng vào: 12 tháng trước
Lâm phu nhân luôn tò mò về truyện Sở Ấu Cơ đang sáng tác, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của Sở Ấu Cơ nên chưa từng tham gia quá sâu, nghe Chu Tiểu Kiều nói vậy, liền nói, "Chu lão sư mau ngồi."
Chu Tiểu Kiều là người tuệ căn hơn người, đương nhiên phát hiện ra, lập tức chuyển đề tài, một mặt nịnh hót, một mặt khác nói chuyện rất có hàm ý, một già một trẻ, cách nhau 32 tuổi, nhưng trò chuyện thật vui vẻ.
Sở Ấu Cơ yên lặng ngồi một bên, hai người kia nói đến chỗ cao hứng, nàng cũng vui vẻ cười theo.
Chu Tiểu Kiều bỗng quay đầu nhìn nàng, "Ấu Cơ, cũng nên mời lão sư tham quan thư phòng của em chứ ?"
Lâm phu nhân đứng lên, "Tối hôm nay nấu hơi nhiều, một mình a Xuân sợ là không làm hết, tôi đi giúp nàng một tay." Dành cho 2 người không gian riêng tư.
Đi vào thư phòng tao nhã, đầu ngón tay Chu Tiểu Kiều lướt qua từng bút treo trên giá, quay đầu nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ.
"Ấu Cơ ?"
Sở Ấu Cơ chớp mi một cái, "Hả ?"
"Nếu như không có Cung Thanh Hạ, kiếp này em sẽ chọn tôi chứ ?" Ánh mắt ánh lên sóng nước dịu dàng.
"Nhưng Thanh Hạ tỷ tỷ ......" Muốn nói giả thiết của Chu Tiểu Kiều không có thật.
"Vì lẽ đó," Chu Tiểu Kiều không để cho Sở Ấu Cơ nói hết câu, cắt lời nàng, "Em sẽ chọn tôi phải không ?"
Sở Ấu Cơ ngoác miệng lè lưỡi, "............" Chưa từng nghĩ tới vấn đề này....
"Em sẽ không nông cạn đến nỗi yêu vẻ bề ngoài của một người chứ ?" Chu Tiểu Kiều đi tới trước bàn, ngồi xuống, lấy một chiếc bút lông trong ống đựng bút, trải ra một tờ giấy, viết xuống 2 chữ 'Linh hồn', lại nói, "Em có chắc chắn rằng trong cơ thể của Cung Thanh Hạ là Trường Ninh hay không ? Hay là Cung Thanh Hạ cùng Trường Ninh hoàn toàn không liên quan."
Sở Ấu Cơ, "......."
Chu Tiểu Kiều cầm tờ giấy lên nhìn chốc lát, đứng lên, "Cung Thanh Hạ lớn lên ở Châu Âu, tiếp nhận nền giáo dục phương tây, căn bản chính là người chuối tiêu*, nàng chỉ là có dung mạo giống Trường Ninh, vừa vặn lại được phụ thân đặt nhũ danh là 'Cung Phấn' mà thôi," khi đang nói chuyện đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, đưa tay vỗ lên vai nàng, "Tranh thủ dịp nghỉ này, em cẩn thận nghĩ lại lời tôi nói."
(Chú thích: Người chuối tiêu*: là từ nóng mang tính chất phân biệt chủng tộc, ban đầu dùng để ám chỉ những người TQ sinh ra ở nước ngoài, mặc dù vẫn là tóc đen da vàng, không nói được tiếng Trung(hoặc không sõi) nhưng lại nói tiếng Anh rất chuẩn, họ bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục nước ngoài từ nhỏ, vì vậy cách suy nghĩ của họ hoàn toàn đã bị tây hóa, khác với người TQ nhập cư nước ngoài.)
Hai ngày sau.
Lời nói của Chu Tiểu Kiều vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Ấu Cơ thường xuyên thất thần.
Lâm phu nhân cũng nhận ra cháu gái khác thường, "Ấu Ấu, thân thể cháu không thoải mái sao ?"
"Không, không có a." Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, liên tục xua tay, càng như vậy lại như giấu đầu lòi đuôi.
"Không phải bà ngoại muốn can thiệp việc sáng tác của cháu, nhưng cháu cũng nên nghỉ ngươi 1 thời gian, cho mình thư thái một chút, sao có thể 1 năm 365 ngày, ngày nào cũng viết chứ ?" Cho rằng cháu gái lao lực quá độ.
Đang nói, điện thoại phòng khách vang lên, Lâm phu nhân đi tới nhận điện thoại, "Là Gia Nghi à ? Cái gì ? Không có a, Thanh Hạ không ở nhà tôi, được, cô chờ tôi một chút, để tôi đi hỏi Ấu Ấu."
Sở Ấu Cơ không biết xảy ra chuyện gì, theo bản năng đứng lên, "Thanh Hạ tỷ tỷ làm sao vậy ?"
"Cung bá mẫu hỏi cháu có biết Cung Thanh Hạ ở đâu hay không ?"
Sở Ấu Cơ suy nghĩ một chút, "Không biết a," Chẳng lẽ ......... Không, không, tỷ tỷ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.........
Lâm phu nhân uyển chuyển trả lời Cung mẫu, bên kia hỏi thăm vài câu rồi gác máy, Lâm phu nhân thả điện thoại xuống, "Nói là tối hôm qua còn ở nhà, sáng hôm nay ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, điện thoại thì tắt máy."
Sở Ấu Cơ dùng điện thoại của mình gọi cho Cung Thanh Hạ, vẫn đang tắt máy, tim như có ai bóp chặt, Tỷ tỷ.............
Đang nghĩ gọi điện hỏi Cổ Lệ Tiệp, bên kia đã gọi điện đến, "Ấu Ấu, xin lỗi, là tôi thất trách, mất dấu Bạo Quân rồi."
Tim Sở Ấu Cơ như nhấc đến cổ họng, "Mất dấu ở đâu ?"
Cổ Lệ Tiệp thở dài, "Ở trên đường."
"........."
......................... Nói như vậy thì khác gì không nói ?
"Kỹ thuật lái xe của tài xế taxi khó có thể theo kịp bóng lưng Cung Thanh Hạ," Cổ Lệ Tiệp bất đắc dĩ nói, "Nàng hiện tại đã an toàn đến Amsterdam - Hà Lan -------- tôi dò hỏi 2 thư kí của nàng mới biết được, một tuần trước nàng đã đặt vé máy bay đi Hà Lan rồi, thực sự là chuẩn bị kĩ càng."
Hóa ra là đi nghỉ ngơi .........
Sở Ấu Cơ thở ra một hơi, "Chỉ cần Thanh Hạ tỷ tỷ an toàn là được rồi."
"Cả em cũng nói như vậy, vừa nãy tôi xin chỉ thị của Diêu Nhữ Ninh, nàng cũng không muốn cho tôi can thiệp."
Sở Ấu Cơ cười, "Thanh Hạ tỷ tỷ làm việc với cường độ rất cao, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Biết Cung Thanh Hạ chưa từng nghỉ phép lần nào.
Lâm phu nhân ở một bên lắc đầu, "Chỉ lo cho người khác, không ngẫm lại chính mình."
Lúc cơm tối,
Sở Ấu Cơ gắp món mà bà ngoại thích nhất cho nàng, "Bà ngoại, cháu có việc muốn thương nghị với bà."
"Xem," Lâm phu nhân cười với a Xuân, "Một miếng thịt gà cũng ăn không ngon." Tiện đà nói với cháu gái, "Có chuyện gì ? Cháu nói đi."
"Bà vẫn bảo cháu viết truyện không chịu nghỉ ngơi, hôm nay cháu nghĩ thông rồi ------ muốn theo Thanh Hạ tỷ tỷ đến Hà Lan."
Lâm phu nhân dở khóc dở cười, "Cháu cho rằng đi Hà Lan dễ như đi Hà Nam sao ? Nói đi là đi ?"
"Lần trước Diêu tỷ tỷ đã làm visa Đức cho cháu, có thể nhập cảnh các nước ở EU."
Hơn 3 tháng trước, Sở Ấu Cơ nhìn thấy Cung Thanh Hạ xem chương trình du lịch, trong chương trình ấy xuất hiện ngôi nhà mái trắng của Hà Lan, nàng liền nghĩ đến việc làm visa, lén lút trao đổi với Diêu Nhữ Ninh, Diêu Nhữ Ninh vui vẻ đáp ứng, làm visa đã hơn một tháng rồi.
"Cũng được, không khí của Hà Lan cũng không tệ," Lâm phu nhân gật gù, "Cháu nói với Cung Thanh Hạ rồi sao ?"
"Nói rồi a, tỷ tỷ nói sẽ đến sân bay đón cháu." Kỳ thực chưa nói. Bởi vì nàng biết rằng, một khi nói chuyện này với Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ tuyệt đối sẽ không cho nàng qua.
"Vậy thì tốt, nhớ về trước tết, nếu không bà ngoại sẽ không đồng ý."
"Vâng !" Sở Ấu Cơ trịnh trọng gật đầu, "Nhất định ạ." Dừng một chút, lại nói, "Quên nói với bà ngoại, cháu đặt vé bay vào sáng sớm ngày mai rồi."
Lâm phu nhân, ". . . . . ."
A Xuân, ". . . . . ."
Vội vã như vậy sao ?
Ngày hôm sau, 7 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, còn bên Hà Lan là 12 giờ trưa.
Sở Ấu Cơ hạ cánh xuống sân bay Amsterdam ---- Hà Lan.
Vẫn chưa trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến đất nước xa lạ, Sở Ấu Cơ rút điện thoại gọi cho Cung Thanh Hạ, lần này có chuông.
Không đợi Sở Ấu Cơ lên tiếng, bên kia đã cướp lời, "Tôi vừa gọi cho em, điện thoại em tắt máy," Có tâm ý trách cứ.
Sóng điện thoại chập chờn, Sở Ấu Cơ nghe không rõ, liền nói, "Em vừa nãy ngồi trên máy bay ......"
"Ngồi trên máy bay ?" Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Vậy em đang ở nơi nào ?"
"Vâng ..........." Nửa ngày trời không nói tiếp.
Giọng nói Cung Thanh Hạ bỗng chốc lạnh lùng, "Không tiện nói thì thôi." Gác máy.
"A này ! Tỷ tỷ !"
Sở Ấu Cơ gọi lại, điện thoại bên kia đã tắt máy.
Làm sao bây giờ ?
Sở Ấu Cơ kéo theo hành lý, cõng theo 2 balo mờ mịt rời sân bay.
Thời gian này trong nước cũng bắt đầu có tuyết, nhiệt độ khoảng chừng dưới 0 độ C, Sở Ấu Cơ mặc quần áo rất dày, nhiệt độ ở đây còn ấm hơn trong nước, không cảm thấy lạnh, nếu không, tình cảnh của Sở Ấu Cơ thật vô cùng thê thảm.
Gọi điện mấy lần, vẫn là tắt máy.
Sở Ấu Cơ liền tìm quán cafe gần sân bay, gọi một tách cafe, bất đắc dĩ nghiêng đầu, nghĩ một lát, đột nhiên thông suốt ---------- tình hình hiện tại, nhất định là tỷ tỷ chặn số của mình rồi, nhưng nàng vẫn có thể nhận được tin nhắn của mình, gọi không được thì nhắn tin thử xem sao ?
Nghĩ tới đây, Sở Ấu Cơ hứng khởi gửi tin nhắn, "Tỷ tỷ, em hiện tại đang ở Amsterdam."
Tin nhắn vừa mới gửi chưa tới 3 giây, đã có điện thoại gọi đến.
Sở Ấu Cơ vui vẻ nhận cuộc gọi, "Thanh Hạ tỷ tỷ !"
Giọng nói bên kia dở khóc dở cười, "Ai là Thanh Hạ tỷ tỷ ? Tôi là biên tập đây ! Liên quan đến cuộc họp tác giả hàng năm, cô xác định ......"
".........." Sở Ấu Cơ im lặng trong giây lát, ngắt lời biên tập, "Tôi không tham gia cuộc họp kia, xin mau gác máy." Tuy rằng không đặc biệt rõ ràng, thế nhưng -------- gọi quốc tế thế này rất đắt phải không ?
"Giọng điệu của cô là như thế nào ? Tôi chỉ muốn gọi điện xác nhận lại mà thôi, cũng sẽ không ....."
Đang nói thì điện thoại tút tút .......
Sở Ấu Cơ gọi lại.
"Xin lỗi, số tiền trong tài khoản không đủ để thực hiện cuộc gọi."
Máy hết tiền sao ?.....
Đang trong lúc hổ thẹn, Cung Thanh Hạ gọi đến, giọng nói nhàn nhạt mang theo mùi giấm chua, "Vừa nãy rất bận a." Có thể thấy được, Cung Thanh Hạ nhận tin nhắn xong lập tức gọi lại, hơn nữa gọi vào lúc biên tập điện thoại cho nàng.
"...........Không có a."
"Tin nhắn vừa nãy không phải nói đùa chứ ?"
"Không nói đùa, em vừa mới hạ cánh, đang ngồi ở quán cafe gần sân bay."
Giọng nói bên kia có chút tức giận kìm nén, "Đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ."
Sở Ấu Cơ nghe theo.
Cũng không biết Cung Thanh Hạ hỏi nhân viên phục vụ điều gì, lúc nhân viên phục vụ trả điện thoại lại cho nàng, Sở Ấu Cơ chỉ nghe được một câu, "Ngồi yên tại chỗ không được nhúc nhích, tôi đến đón em." Cung Thanh Hạ liền gác máy.
______________________
Có ai có suy nghĩ giống mình không ? Cảm thấy Cung Thanh Hạ nhiều lúc thì người lớn, nhưng lắm lúc trẻ con kiểu gì ý -_- động tý là chặn số >.< toàn bắt nạt Ấu Ấu của ta -_- Ấu Ấu, về đội Kun nè >.<, à !!! Bật mí nhỏ với các bạn độc giả, đến Hà Lan là sắp có thịt rồi ấy \^.^/ ahihi
Tớ Tên Kun