Chương 42: Mục tiêu lần này

Chiến Thần Bất Bại

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tiếng xuất quyền không ngừng vang vọng sau cánh cửa ánh sáng.

Trong khoảng không gian mà thời gian ngừng trôi này, bóng dáng Đường Thiên vẫn cô độc, trước sau như một.

Tiếng xuất quyền trầm trầm của " Tiểu Băng Quyền " không ngừng vang lên bên tai, chân lực như dây cung, hết lần này tới lần khác bị rút sạch, không ngại phiền toái mệt mỏi, việc tu luyện đơn giản, khô khan tới cực điểm diễn ra trong thời gian yên lặng này. Mồ hôi đã sớm thấm ướt đẫm quần áo, trong hơi nước bốc lên, Đường Thiên như máy móc không ngừng lặp đi lặp lại một động tác.

Mỗi quyền đều là mồ hôi đổ xuống, mỗi quyền đều là chiến đấu.

Không ai nói chuyện vớih ắn, âm thanh duy nhất mà hắn nghe được chỉ có tiếng vung quyền, tiếng nhịp tim mãnh liệt cùng tiếng mồ hôi nhỏ lích tích xuống lớp sàn đá.

Khô khan vô cùng, không chút vui thú nào, lần lượt vung từng quyền thi triển võ kỹ mà hắn đã cảm thấy thuần thục tới mức tận cùng. Tu luyện, đả tọa, lại tu luyện, lại đả tọa...

Ngoại trừ lần trước ngủ mê mệt gần như hôn mê, Đường Thiên không hề lãng phí dù chỉ một chút thời gian.

Cảm giác mệt mỏi vô cùng, thường chỉ cần nhắm mắt lại Đường Thiên sẽ ngủ thiếp đi ngay.

Đúng là một trận chiến gian nan...

Con số trên cánh cửa ánh sáng từ một trăm ngàn, nhảy lên hai trăm ngàn, tới giờ là chín trăm chín mươi ngàn.

Mồ hôi, nỗ lực mà Đường Thiên đã trả, chỉ có cánh cửa ánh sáng biết.

Trên mặt Đường Thiên không hề có vẻ cười cợt và kiệt ngạo lúc bình thường, chỉ có chămc hú. Khuôn mặt bình thường không nghiêm chỉnh giờ lại sắc bén góc cạnh như được đao gọt, như ánh mắt mắt.

Ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng quyền.

Đột nhiên thân thể chấn động, trong cơ thể như có thứ gì đó được thông suốt.

Một cảm giác rung động khó nói nên lời khởi nguồn từ hồ đan điền cấp ba, nhanh chóng lan tràn ra khắp các ngóc ngách thân thể hắn. Đôi mắt Đường Thiên sáng rực lên, hít một hơi thật sâu, vận động chân lực toàn thân, nắm đấm vừa thu lại đột nhiên vung ra!

"Băng!"

Tiếng quát như sấm, bàn chân Đường Thiên bước lên một bước nhanh như tia chớp, đấm thẳng một quyền!

Chân lực toàn thân như bị vô số dây đàn cùng kích thích, vô số luồng sóng chấn động như hợp lại thành một, tụ tập trên nắm đấm vừa vủng a của Đường Thiên.

Nắm đấm của Đường Thiên lặng lẽ đánh lên bức tường sương khói.

Phốc!

Tiếng động cực nhỏ, nghe như không có chút lực nào.

Một quyền này gần như tiêu hao hết chân lực trong cơ thể Đường Thiên, cảm giác kiệt sức khiến đầu óc trống rỗng, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúch nhích.

Phù phù phù!

Trong tiếng hít thở nặng nề như kéo bễ, mồ hôi lặng lẽ lướt qua gò má Đường Thiên nhỏ xuống, khuôn mặt sắc bén như được đẽo gọt như cứng lại thành một bức tượng.

Phù... phù... Thành công không đây... phù...

Ầm!

Bức tường sương khói trước mắt bỗng như tuyết lở, hóa thành vô số hạt nhỏ như cát, tiêu tán trong không khí.

Phù... Thành công rồi..."

Trời đất xung quanh quay cuồng.

Đến giờ rồi à?

Trở lại gian phòng, Đường Thiên ngã xuống đất, ngủ say như chết.

Không biết bao lâu sau, khi Đường Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, đêm đã khuya, toàn thân chỉ cảm thấy đói ngấu, tay chân như nhũn ra, Đường Thiên cảm giác mình có thể nuốt trọn một con trâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ăn ăn, ngươi bay ra ngoài, ngươi bay ra ngoài..."

Đường Thiên vừa nuốt nước miếng vừa lảm nhảm linh tinh, vừa điên cuồng tìm đồ ăn. Cũng may học viện Sa Kỳ Mã này từ già tới trẻ đều là hạng ham ăn, nơi này lại khá xa thành Tinh Phong, đồ ăn dự phòng cũng khá đầy đủ. Đường Thiên nhanh chóng lấy ra mấy tảng bánh lớn, ăn như hổ đói.

Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi xuống sân tập võ.

Amaury dựa vào vòng bảo hộ, như đang chất chứa tâm sự.

Ruồi trâu...

Đường Thiên ngẩn người, nếu tên ruồi trâu hò hò hét hét tu luyện, Đường Thiên sẽ cảm thấy hoàn toàn bình thường, tên kia là một kẻ tu luyện điên cuồng. Nhưng giờ bộ dạng hắn như chất chứa tâm sự, thậ thiếm thấy.

Miệng ngậm miếng bánh lớn, Đường Thiên nhảy vài cái tới bên người Amaury.

"Ruồi trâu, có tâm sự gì?" Đường Thiên vừa ăn như hổ như sói vừa nói không rõ thành tiếng.

Amaury ngẩng đầu, từ từu đáp: "Ngày mai phải qua cửa sao rồi, ta... ta hơi căng thẳng."

Đường Thiên sửng sốt, lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng, thiếu niên vĩ đại như thần sẽ giúp ngươi!"

Ở chung cùng Amaury đã lâu, Đường Thiên hiểu khá rõ tính cách của hắn. Đừng nhìn Amaury bề ngoài hào phóng mạnh mẽ song trong nội tâm lại cực kỳ lương thiện nhút nhát.

"Nghe nói việc khai hoang như vậy sẽ rất nguy hiểm..." Amaury nói chầm chậm.

"Sợ quái gì!" Đường Thiên dùng sức vỗ vai Amaury: "Ngươi chẳng phải người lập chí khai sáng ra con đường võ đạo cho riêng bản thân ư! Chuyện chiến đấu ngươi cứ coi nó như một loại tu luyện là được, còn lo nghĩ cái gì! Có nguy hiểm gì thì mọi người cùng tiêu diệt!"

Thần sắc Amaury khẽ buông lỏng, hắn đột nhiên hỏi: "Đường cơ bản, ngươi không sợ à?"

"Không sợ." Đường Thiên dựa ngươi vào vòng bản hộ, vừa gặm bánh vừa nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, ta phải đoạt danh hiệu đệ nhất cho lão Ngụy. Lão Ngụy tặng " Hạc Khí Quyết " cho ta, hắn là ngươi tốt. Tuy ta không biết vì sao lão Ngụy lợi hại như vậy mà lại vẫn ở lại học viện Sa Kỳ Mã này, nhưng ta nghĩ lão nhất định có lý do của mình. Mỗi người đều có lý do riêng để chiến đấu. Nếu đây là chuyện lão Ngụy muốn làm, vậy ta sẽ giúp hắn. Ta muốn đánh bại những người khác, nắm lấy danh hiệu đệ nhất cho lão Ngụy. Có giấy thông hành rồi, học viện Sa Kỳ Mã sau này sẽ rất lợi hại. Đến lúc đó có thể xin lão Ngụy mời thầy Sầm tới giảng dạy, thầy Sầm là một giáo viên rất tốt. Làm xong những việc này ta mới không còn lo lắng gì, có thể đi tìm Thiên Huệ, bước lên Thiên Lộ. Đây là mục tiêu của ta, ta muốn hoàn thành nó."

"Đệ... Đệ nhất..." Amaury trợn mắt há hốc mồm.

"Ừ!" Đường Thiên vừa cắn bánh vừa tự nói: "Chờ giải quyết xong chuyện này ta sẽ đi tìm Thiên Huệ. Cho dù đi khỏi cũng phải mang theo thắng lợi cùng đi, vậy mới không hối hận."

Amaury ngây người.

Đường Thiên bỗng quay sang hỏi: "Ruồi trâu, sao ngươi lại muốn khai sáng võ đạo của bản thân?"

Amaury hồi tỉnh, gãi gãi đầu nói: "Lúc nhỏ ta thấy như vậy rất ngầu. Khi trưởng thành không biết vì sao cứ nghĩ tới là lại thấy lòng đầy nhiệt tình, máu nóng sôi trào, có lẽ cảm thấy đây là chuyện rất bất phàm."

"Vậy ngươi sợ à?" Đường Thiên lại tiếp tục gặm bánh mỳ: "Sợ những nỗ lực bỏ ra đó không đổi lại được gì? Sợ bỏ nỗ lực ra nhưng mục tiêu càng lúc càng xa?"

Amaury lắc đầu: "Cái đó thì có gì mà sợ. Đó cũng là tu luyện mà, có một mục tiêu rất ngầu sẽ sung sướng biết bao. Nếu ngày nào tháng nào cũng như nhau, vậy thật quá buồn chán! Còn trẻ như vậy, nếu không làm gì cả, vậy chắc trời cao cũng sẽ thấy tiếc."

"Vậy sao ngươi lại sợ chiến đấu?" Đường Thiên gặm xong miếng bánh cuối cùng, quay sang nhìn Amaury: "Ngươi tu luyện khắc khổ như vậy chỉ là vì khai sáng võ đạo của bản thân. Nhưng tất cả võ đạo chẳng phải đều là vì thắng lợi à? Võ đạo không đem tới thắng lợi thì còn nghĩa lý gì nữa? Chỉ có chiến đấu mới có thể thu được thắng lợi. Mỗi lần thắng lợi lại như một bậc thang, thắng thêm một lần, ngươi lại gần mục tiêu thêm một ít. Kẻ địch của ngươi càng mạnh thì đánh bại hắn xong, võ đạo của ngươi cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ, càng thêm hoàn thiện."

"Từ trận chiến ngày mai trở đi, đánh bại bất cứ kẻ địch nào, cho dù thất bại cũng không được sợ hãi, đối mặt với tử vong cũng không lùi bước!" Đường Thiên trầm giọng nói: "Chúng ta kề vai chiến đấu, diệt sạch bọn chúng!"

Đường Thiên vung tay phải lên.

Vệt nắng sớm đầu tiên xuyên qua rừng cây, rơi xuống lòng bàn tay thiếu niên.

Trong mắt Amaury như có thứ gì đó phá kén chui ra, hắn đáp chângươi thành: "Đường cơ bản, ngươi nói đúng lắm! Võ đạo không đem tới thắng lợi vốn chẳng có nghĩa lý gì cả!"

Bộp!

Hai bàn tay vỗ vào nhau trên không trung!

"Diệt sạch bọn chúng!"

Hai người đồng thanh, chợt nhìn nhau cười lớn.

๑๑۩۞۩๑๑

Cửa sao thủ vệ nghiêm ngặt.

Cửa sao này ở một sơn cốc hẻo lánh, trong một động đá sâu hun hút, vòm động vừa được mở rộng, hiển nhiên vừa hoàn thành không bao lâu, vết đục khoét vẫn còn rất rõ ràng.

Trước cửa sao, một đám lớn các trường học đợi bước vào cửa sao. Ngoài dự đoán của mọi người, thành chủ bác bỏ đề nghị báo danh lần hai. Có điều lại cho phép những tuyển thủ không phải học viên được tập hợp thành các đoàn đội để đối kháng cùng các học viện lớn.

Đường Thiên tò mò quan sát cửa sao, hắn chợt phát hiện cửa sao trước mắt có phần giống cửa ánh sáng trong cơ thể mình. Ngoại trừ không có dấu hiệu thập tự còn lại không có gì khác biệt.

Chẳng lẽ cửa ánh sáng kia thật ra cũng là cửa sao?

Nhưng sao cửa sao lại chui được vào cơ thể mình?

Được rồi... Vấn đề này có vẻ hơi phức tạp...

Nhóm đầu tiên tiến vào cửa sao chính là học viên Thiên Tinh, đi đầu tiên là hiệu trưởng Thiên Tinh, Tư Mã Hương Sơn là người thứ hai, song ai nấy sắc mặt đều căngt hẳng nghiêm túc. Nhóm thứ hai là học viện Bắc Yến, cũng là hiệu trưởng dẫn đội, thế nhưng học viên từ đầu đến cuối đều là nữ, dắt theo bội kiếm, anh tư hiên ngang, cực kỳ bắt mắt.

Đường Thiên lập tức nhận ra Hàn Băng Ngưng, hắn nhảy dựng lên, tay vẫy liên hồi, lớn tiếng gọi: "A ha! Thiếu nữ thiếu nữ! Cố lên!"

Bước chân Hàn Băng Ngưng loạng choạng, các nữ học viên sau lưng không khỏi cúi đầu cười khẽ.

"Ồ, đó là Đường Thiên à?" Hiệu trưởng phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Hàn Băng Ngưng khôi phục tinh thần, vội vàng trả lời: "Vâng thưa hiệu trưởng!"

"Quả nhiên là thiếu niên thiên tài!" Hiệu trưởng Bắc Yến tán thưởng.

Thiếu niên thiên tài...

Khóe mắt Hàn Băng Ngưng giật giật.

"Nguyên Nguyên! Cố lên!"

Tiếng hô lớn của Đường Thiên lại vang lên, Hàn Băng Ngưng có thể tưởng tượng được, Thẩm Nguyên giờ chỉ hận không tìm được cái hố nào để chui vào, tâm tình nàng đang phức tạp lập tức cân bằng lại.

Quả nhiên, hạnh phú vốn rất gần...

Tới phiên học viên An Đức, đám người lần đầu tiên ồ lên kinh ngạc.

"Hồn tướng thật lợi hại! Khí thế mạnh mẽ thật!"

"Chắc chắn là thẻ danh tướng!"

"Tác Hồn Thương! Trời đất ơi! Là Tác Hồn Thương!"

๑๑۩۞۩๑๑

Những tiếng trầm trồ truyền tới tai, Chu Bằng không hề lộ vẻ đắc ý, ánh mắt hắn nhìn Đường Thiên đầy oán hận hung ác, thậm chí chất chứa đầy sát ý.

Đường Thiên cũng nhìn Chu Bằng, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng lại lập tức có ý xấu. Hắn cúi đầu tới bên tai Amaury nói nhỏ vài câu, Amaury gật đầu lia lại rồi nhìn sang Chu Bằng với vẻ bất hảo.

Hai người nhanh chóng tách ra, mặt đối mặt.

Hành động quái dị của hai người lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Chỉ thấy Amaury đột nhiên bắt chước Chu Bằng, cố xiết giọng, dùng âm điệu khiến người ta sởn cả tóc gáy nói: "Ô kìa ô kìa, chẳng phải Đường đại ca của trường chúng ta đây sao? Sao giờ chật vật thế này?"

Đường Thiên vờ vịt nhếch miệng lên cười: "Tốt quá! Không ngờ ngươi đưa đến tận cửa."

Đường Thiên chậm rãi giơ quyền, con mắt Amaury trợn tròn, phùng cả hai má, như dùng hết sức từ thời bú sữa, cũng từ từ xuất chưởng.

Quyền chưởng khẽ va vào nhau một cái.

Amaury đột nhiên giơ bàn tay lên, dùng âm điệu khiến người ta càng kinh tởm gào tướng lên: "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"

Cùng lúc đó, thân thể khổng lồ như dã thú của hắn còn vặn vẹo bắt chước điệu bộ sau khi bị thương, trông càng tởm lợm.

Hai kẻ tự biên tự diễn cuối cùng không nhịn nổi nữa, cùng ôm bụng cười ha hả. Mọi người xung quanh lúc này mới tỉnh ngộ, vụ xung đột của Chu Bằng và Đường Thiên trên phố đã sớm truyền ra. Không ngờ hai người lại bắt chước y nguyên cảnh ngày đó, Amaury còn diễn xuất cực kỳ hoạt kê khiến nhiều người không khỏi cười lớn.

Sắc mặt Chu Bằng đỏ như bị lửa đốt, nắm đấm xiết lại tới trắng bệch, những ánh mắt trào phúng đó khiến hắn cảm thấy khuất nhục trước giờ chưa từng có.

Đường Thiên! Amaury!

Ta muốn lột da róc thịt các người!

Bộp.

Đường Thiên và Amaury hưng phấn vỗ tay nhau một cái.

"Ngươi diễn quá tởm!" Đường Thiên giơ ngón tay cái lên.

"Cám ơn lời khen." Amaury trịnh trọng cúi người đáp lễ.

Hai tên lại cười lên ha hả khiến bóng dáng Chu Bằng càng chật vật, ngay cả hồn tướng bên cạnh cũng ảm đạm đi nhiều. Thậm chí người của Chu gia cũng theo bản năng đứng cách Chu Bằng một quãng. Chiêu này của Đường Thiên và Amaury thật quá độc ác.

Một lúc lâu sau mới tới phiên học viện Sa Kỳ Mã.

"Vào thôi!" Lão Ngụy đi đầu, sắc mặt nặng nề, trên tay nhấc theo một lưỡi đao thép tả tơi, rỉ sét loang lổ, trông không khác gì bới trong đống rác ra.

Đường Thiên cùng Amaury vội vàng đi theo, cùng bước vào cánh cửa ánh sáng.