Chương 124: Đề nghị của Binh

Chiến Thần Bất Bại

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Binh cầm lấy bản đồ của tuyến đường an toàn kia, sau khi nhìn kỹ nửa ngày mới lắc đầu nói: "Vị trí không đúng."

"Vị trí không đúng?" Đường Thiên ngẩn người.

"Vị trí Nam Thập Tự tinh tọa bị sai lệch." Binh nghiêm túc nói: "Tuy rằng Tinh Môn có biến hóa, nhưng vị trí tinh tọa có lẽ không thay đổi nhiều."

"Thật hay giả vậy?" Vẻ mặt Đường Thiên không tin nhìn Binh.

Binh mở to mắt, ngữ khí bất thiện: "Ngươi đang nghi ngờ một thành viên kỳ cựu vô cùng quen thuộc với cứ địa của bình đoàn sao?"

Đường Thiên nhất thời ngượng ngùng: "A a a, ngươi xem này, Thiên Huệ cũng nói có nhiều địa phương không chính xác đấy thôi."

Binh không để ý đến Đường Thiên, trầm ngâm nói: "Tinh Môn quả thực có thể phát sinh biến hóa, Anh Tiên vốn không thể đến được. Nhưng nếu quả thực muốn quay về cứ điểm tổng bộ… cũng không phải không có biện pháp."

Đường Thiên nghe vậy thì chấn động tinh thần: "Biện pháp gì?"

"Theo Võ Hồn Điện tiến vào Hồn Khu. Hồn Khu có một con đường trực tiếp thông đến cứ điểm tổng bộ. Trước kia, thường xuyên có người đi. Nhưng, con đường này cũng không dễ đi lắm." Binh giải thích.

"Thật hay quá!" Đường Thiên mừng rỡ, giơ cao hai tay hoan hô: "Đi mau, đi mau!"

Binh liếc nhìn: "Ta đã nói là con đường kia không dễ đi đâu."

"Không dễ đi như thế nào?" Đường Thiên hỏi.

"Thời điểm trước kia, chỉ có những lão binh mới có thể thông qua con đường đó." Binh đánh giá Đường Thiên từ trên xuống dưới rồi nhíu mày: "Thiếu niên, ngươi còn kém nhiều lắm."

"Lão binh?" Đường Thiên lập tức nhíu mày. Nếu là trước kia, khẳng định hắn sẽ không thèm đếm xỉa gì đến lời Binh vừa nói. Nhưng hiện tại, sau khi lăn lộn trong Thập Bát Đồng Nhân thất, Đường Thiên đã hiểu được những người được gọi là lão binh kia có thực lực mạnh mẽ cỡ nào.

Binh ngửa mặt nhìn lên trời, bộ dáng suy tư, bỗng nhiên nói: "Cũng không chắc, hiện tại đã trôi qua nhiều năm như thế, không chừng những Tinh Hồn Thú kia đã không còn tồn tại. Có lẽ nên dò xét một chút để rõ ràng hơn."

Đường Thiên gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Nếu vậy, tốt hơn hết là ngươi nên từ biệt bọn họ." Binh nhắc nhở Đường Thiên: "Lần này, có lẽ chúng ta phải ở Hồn Khu một thời gian rất dài đó."

Đường Thiên cảm thấy lời nói của Binh có lý, liền đến từ biệt Tiền thúc. Tiền thúc cũng đoán được, Đường Thiên nhất định sẽ đi tìm tiểu thư nên cũng không giữ lại, còn đưa cho Đường Thiên không ít tinh thạch cùng hồn hạch.

Túi tiền cạn kiệt của Đường Thiên nhanh chóng căng phồng.

Rời khỏi Thượng Quang gia, Đường Thiên tìm một góc hẻo lánh không người, tiến vào Võ Hồn Điện, sau đó đến thành Tam Hồn.

Thành Tam Hồn không khác biệt so với trước khi hắn rời đi. Nhưng chuyện lớn phát sinh tại Lâm gia lần trước khiến cho thành Tam Hồn tiêu điều đi rất nhiều. Ngay cả người qua lại trên phố cũng ít đi hẳn. Đường Thiên không làm cho người khác chú ý, quay lại kho quân giới trước.

Đường Thiên vào kho quân giới tìm được Tái Lôi.

Nhưng người trước mắt lại người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đường Thiên xém chút không thể nhận ra. Nhếch nhác, bẩn thỉu, quần áo cũ nát giống như vừa trải qua một trận chiến vậy.

Đường Thiên đến, Tái Lôi dường như không thấy, trong miệng chỉ lẩm bẩm.

"Nữ nhân này sẽ không phát điên chứ?" Đường Thiên có chút lo lắng hỏi Binh.

Binh nói với vẻ kiến thức rộng rãi: "Những người bọn họ đều là như vậy, gặp được thứ đam mê thì giống như không muốn sống nữa. Chậc chậc, cơ giới sư mấy ngàn năm trước cũng bộ dạng này, cơ giới sư hiện tại vẫn như thế."

Theo ngữ khí của Binh, Đường Thiên có thể nhận thấy chắc chắn năm đó có cơ giới sư đắc tội với thằng này.

"Này, Tái Lôi!" Đường Thiên kêu một tiếng. Tái Lôi dường như không nghe thấy. Bất đắc dĩ, Đường Thiên phải cao giọng hét thêm một tiếng.

Lúc này, Tái Lôi mới nghe được. Ánh mắt nàng chậm rãi khôi phục, nhìn thấy Đường Thiên thì ồ lên một tiếng: "Ngươi đã đến rồi à." Dứt lời thì muốn xoay người rời đi.

Đường Thiên thấy vậy thì nhíu mày, không nói hai lời tiến đến một bước dài cầm tay Tái Lôi rồi quay sang hỏi Binh: "Chổ nào có hồ nước vậy?"

Tái Lôi tức giận mắng: "Ngươi làm gì thế? Đừng làm mất thời gian của ta!"

Binh bày ra bộ dáng "không liên can gì đến ta" tay chỉ về phía sau Đường Thiên: "Ở đằng sau, hai trăm thước, rẽ phải."

Đường Thiên không nói nhiều, kéo Tái Lôi đi theo hướng của Binh vừa chỉ.

Tái Lôi liều mạng giãy dụa trong tay Đường Thiên. Nhưng Đường Thiên không thèm để ý tới. Nữ nhân này quả thực không muốn sống nữa mà! Hắn nhìn đôi mắt tràn ngập tơ máu của Tái Lôi thì biết đã nhiều ngày nay nàng không ngủ rồi.

Quả thực có một cái ao, là một cái ao có nước lưu động. Một thủy đạo Thanh Đồng rỉ nước vào cái ao nhỏ.

Cánh tay Đường Thiên đẩy ra, Tái Lôi hét lên một tiếng rồi rơi xuống ao.

Ùm! Bọt nước văng lên tung tóe.

"Tắm cho kỹ vào, nếu không sau này ngươi đừng mong thấy được cơ quan võ giáp nữa!"

Ném lại những lời này, Đường Thiên xoay người rời đi.

Tái Lôi vốn muốn mở miệng mắng nhất thời ngậm lại. Những lời vừa rồi của Đường Thiên đã đánh trúng tử huyệt của nàng. Không cho nàng nghiên cứu cơ quan võ giáp quả thực so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tái Lôi đành ngoan ngoãn nghe lời.

***********

"Thiếu niên, không ngờ ngươi lại khí phách đỉnh đạc như thế!" Binh có chút kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Vẻ mặt Đường Thiên như đúng rồi: "Dĩ nhiên, ngươi không nhìn xem ta là ai. Thiếu niên như thần có thể bình thường sao?"

Hắn dường như không nhớ lúc trước từng nếm qua thiệt thòi trên người Tái Lôi.

Đường Thiên nhìn thấy những linh kiện của cơ quan võ giáp rơi rớt bên dưới. Khoảng thời gian này, Tái Lôi tháo mở cơ quan võ giáp nhiều vô số kể bởi vậy khắp nơi đều là linh kiện.

Nữ nhân này đúng là điên cuồng mà!

Đường Thiên âm thầm chắc lưỡi, lại có một chút bội phục.

Không lâu sau, Tái Lôi đã tắm rữa kỹ lưỡng.

Nàng thay một bộ y phục khô ráo khác. Mái tóc ướt át, trên mặt dường như còn đọng một tầng hơi nước. Khuôn mặt vỗn dĩ đã xinh đẹp vô cùng lại tăng thêm một phần ôn nhu khó nói. Hơn nữa biểu tình có chút sợ hãi của nàng càng nhiều thêm vài phần hương vị điềm đạm đáng yêu.

"Đừng làm bộ nữa!" Đường Thiên vừa thấy biểu hiện của Tái Lôi liền giơ tay bày ra bộ dạng ngăn lại.

Bản thân hắn đã tự lĩnh giáo sự lợi hại của nữ nhân này.

"Bây giờ đi ngủ một giấc thật ngon đi!" Đường Thiên giơ tay ngăn Tái Lôi đang lo lắng muốn nói điều gì đó. Giọng nói hắn vô cùng nghiêm túc: "Chớ có cò kè mặc cả với ta, nếu ngươi mệt chết thì ta bị lỗ lớn đó."

Thấy Tái Lôi định mở miệng nói chuyện, hắn trừng mắt đề cao âm lượng: "Đừng nói thêm những lời vô nghĩa nữa! Nhanh đi!"

Tái Lôi giật mình, lập tức thành thật chạy đi ngủ.

Kỳ thực, nàng đã mệt mỏi đến cực điểm, đầu óc mơ màng. Người này sao lại trở nên hung hăn đến thế?

**********

Thấy Tái Lôi đi ngủ, Đường Thiên và Binh đi dò xét địa hình.

Từ căn cứ đi ra, theo chỉ dẫn của Binh, Đường Thiên bắt đầu xuất phát hướng về nơi sâu nhất của Hồn Khu. Dường như bởi vì trở lại chốn cũ nên Nha Nha trở nên hiếu động dị thường, trên đường không ngừng kêu y nha y nha.

Cái đầu của Nha Nha không thay đổi gì. Nhưng hoa văn trên áo giáp đã trở nên rõ rệt. Biến hóa rõ nhất chính là lá cờ nhỏ xuất hiện sau lưng nó.

"Cẩn thận! Trước đây, nơi này có rất nhiều Tinh Hồn Thú thường xuyên lui tới." Binh nhắc nhở Đường Thiên: "Ta đã dò xét, nơi này chính là Liệp Hồn Khu. Ngươi hãy chú ý Nha Nha! Thực lực Nha Hồn Tướng đích thực rất yếu, nhưng lại rất nhạy bén."

Liệp Hồn Khu nguy hiểm trùng trùng. Ngẫu nhiên có thể gặp được một số võ giả đến săn hồn hạch. Nhưng nơi Binh chỉ dẫn lại ít ai đến vì vậy Đường Thiên không gặp phải một võ giả nào.

Bỗng nhiên, Nha Nha yên tĩnh lại. Lá cờ sau lưng cũng không lay động nữa. Nó khom người, ánh mắt nhìn về phía trước kèm theo vẻ mặt cảnh giác.

Đường Thiên nhất thời đề phòng.

Xa xa dường như có một luồng ánh sáng mờ ảo chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếp đó truyền đến một âm thanh soàn soạt.

"Là Tinh Hồn Xà!" Binh nhắc nhở Đường Thiên.

Tốc độ tiến tới của Hồn Xà nhanh hơn so với dự tính của Đường Thiên. Rất nhanh, nó đã xuất hiện trước mặt hắn. Thân rắn khoảng ba thước, to như bắp tay. Toàn thân được phủ bởi một lớp vảy mịn màu xanh. Lớp vảy mịn màu xanh này tạo thành một hoa văn độc đáo. Nhưng điều làm Đường Thiên cảm thấy sợ hãi nhất chính là đầu rắn.

Ngay giữa cái đầu tam giác kia lại hao hao giống như mặt người.

"Tinh Hồn Thú này hấp thu mãnh vỡ võ hồn cổ đại nên có bộ dáng như mặt người." Ngữ khí Binh trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói: "Ngươi nên cẩn thận! Thực lực của nó mạnh hơn so với Tinh Hồn Thú bình thường. Ngươi thử qua một chút, nếu không được thì bỏ chạy. Chúng ta có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn."

Đường Thiên gật đầu không nói gì. Khổng Tước Lam hiện lên trên mình hắn.

Trong khoảng thời gian trước đó đến nay, Đường Thiên kiên trì dùng Bạch Ngân võ hồn của mình tẩm bổ cho võ hồn của Khổng Tước Lam.

Khổng Tước Lam càng trở nên lợi hại hơn trước.

Thiêu đốt của Thiên Lô quyền sáo làm cảm tình của Đường Thiên đối với bí bảo thay đổi cực lớn. Lúc trước, bí bảo trong mắt hắn chẳng qua chỉ là bảo vật. Mà hiện giờ, hắn đối xử với chúng như những vật có sinh mệnh.

Cũng không biết có phải nguyên nhân là lý do này hay không. Mà cảm ứng của Đường Thiên đối với bí bảo càng thêm chặt chẽ.

Một tấm linh giáp ở giữa Khổng Tước Lam có thêm một tia chỉ bạc rất nhỏ. Có cảm giác như một luồng sức mạnh mênh mông truyền đến. Đường Thiên thấy được cả cơ thể mình tràn đầy lực lượng.

Đường Thiên bày ra thủ thế, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn Xà trước mặt.

Đôi mắt rắn lạnh như băng của Tinh Hồn Xà, cũng chăm chú theo dõi Đường Thiên. Mặt người thoạt nhìn vốn không chút biểu tình kia, lúc này, lộ ra một luồng lệ khí. Nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống. Xung quanh Tinh Hồn Xà bắt đầu xuất những bông tuyết.

Đường Thiên biến sắc.

Chỉ xét qua hơi thở cũng có thể thấy được con Tinh Hồn Xà trước mắt có cấp bậc cao hơn những Tinh Hồn Thú mà hắn gặp trước đây.

Lục giai.

Bỗng nhiên, Tinh Hồn Xà há mồm phun ra một đoàn sương mù. Đoàn sương mù này vừa rời khỏi miệng rắn đã nhanh chóng bành trướng.

Nơi sương mù đi qua, trên mặt đất đều kết thành một lớp sương mỏng.

Đúng lúc đoàn sương mù này bay đến trước mặt Đường Thiên đã biến thành vụ bích* áp thẳng về phía Đường Thiên.

*Bức tường sương mù.

Đường Thiên không hề lùi bước. Khi đối mặt với con Tinh Hồn Xà này, trực giác cho hắn biết hắn đang đối đầu với nguy hiểm.

Nếu ngay cả Tinh Hồn Xà này cũng không thể giải quyết được thì căn bản không thể tiếp tục tiến tới. Con đường phía sau chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nhưng mấy ngày qua không phải hắn không có tiến bộ.

Quỷ Trảo và Ngũ Quang đều đem lại chấn động to lớn chưa từng có trước đó cho Đường Thiên. Lần đầu tiên hắn hiểu được võ kỹ chân chính mạnh mẽ đến nhường nào.

Thế giới của Đường Thiên mở ra thêm một cửa sổ hoàn toàn mới.

Hắn không tiếp tục tu luyện võ kỹ cao giai khác, mà tiếp tục tu luyện Chấn Đãng Quyền. Hắn muốn tu luyện đến mức hoàn mỹ, tạo ra sát chiêu của quyền pháp.

Chấn động, mục tiêu của hắn là ngộ ra chân lý của chấn động.

Thiếu niên kia không một chút nhàn nhã.

Thần sắc Đường Thiên thong dong trấn định, hạ bước trầm eo. Quyền phải nắm lại trước ngực, vỗ vào hư không một trảo, oong, vô số sóng chấn động bị kéo vào tay hắn theo một trảo vừa rồi.

Không khí xung quanh bắt đầu chấn động.