Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhạc Tâm bị Trữ Vệ dắt tay đi đến khách sạn sang trọng nhất thành phố, vàng son rực rỡ, trang trí lộng lẫy.
Nhân viên công tác trong khách sạn nho nhã lễ độ, rồi lại len lén đánh giá cô.
Nhạc Tâm nghi ngờ nhìn về phía Trữ Vệ.
Trữ Vệ ho khẽ ho khan, vành tai có hơi hồng, khiêm tốn rụt rè mà giải thích: "Khách sạn là nhà chúng anh mở."
Anh thấp giọng, đầu thấp hơn, tiến đến bên tai Nhạc Tâm trêu chọc nói: "Bọn họ đang nhìn bà chủ tương lai."
Bà chủ tương lai?
Trữ Vệ là ông chủ, cho nên cô thành bà chủ tương lai. Dựa theo cách nói như vậy, cô là thổ địa công công, Trữ Vệ chính là thổ địa bà bà tương lai?
Nhạc Tâm nhịn không được bật cười.
Thấy cô nở nụ cười, Trữ Vệ im lặng cong môi, được rồi, không phản bác có nghĩa sau này việc anh cầu hôn có hy vọng.
Sợ Nhạc Tâm không được tự nhiên, Trữ Vệ không dừng lại quá lâu, lôi kéo cô vào thang máy, quẹt thẻ lên lầu.
'Phòng cho tổng thống' tốt nhất khách sạn, đương nhiên không chỉ có một giường lớn. Nhưng đêm trước lúc Trữ Vệ đến, cố ý chỉ ở phòng có giường lớn bình thường. Cùng lúc, anh muốn tự thể nghiệm mà làm cho Nhạc Tâm biết, tuy anh là một phú nhị đại, thế nhưng là một phú nhị đại chịu khó chịu khổ mộc mạc, rất xứng với thiếu nữ trồng trọt như cô, về phương diện khác, phòng lớn bình thường chỉ có một giường lớn, không gian cũng nhỏ lại, như vậy anh có thể gần Nhạc Tâm hơn một chút.
Trữ Vệ âm thầm khen ngợi bản thân.
Nhạc Tâm không biết tâm tư của Trữ Vệ: "Em thấy trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đều là không ở 'phòng cho tổng thống' thì không được, nhưng sao anh không giống người thường, ở khách sạn mình tự mở mà chỉ ở phòng bình thường, chẳng lẽ là giữ lại 'phòng cho tổng thống' để kiếm nhiều tiền?"
"Đúng vậy, kiếm tiền mua đồ ăn cho em ăn."
Trữ Vệ cũng không phản bác nghe theo lời cô. Quạt thẻ mở cửa, khóa trái, đèn sáng lên. Trữ Vệ kéo Nhạc Tâm một cái, khiến cô ngã vào trong ngực mình, sau đó ôm chặt lấy. Bảo bối mất mà tìm lại được, nếu không ôm một cái sẽ luôn cảm thấy như đang mơ.
Quần áo mùa hè mỏng manh, cách hai lớp áo phông mỏng, hai người có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của đối phương. Trữ Vệ đặt cằm trên vai Nhạc Tâm, hô hấp nóng rực phả lên da cô, anh nhẹ giọng gọi: "Nhạc Tâm..."
"Ừ." Nhạc Tâm vòng tay qua eo anh, ôm lấy.
Cảm giác rất an tâm.
Con Dấu treo ở trên cổ Nhạc Tâm bị động kẹp ở giữa hai người. Đây là ba người ôm, đáng tiếc Trữ Vệ không biết. Con Dấu lặng lẽ hát trong lòng: "Rõ ràng là bộ phim ba người, nhưng vẫn luôn không có tính danh..."
Thời gian ôm có hơi lâu nhưng hai người đều không nỡ thả nhau ra. Trữ Vệ hơi đứng thẳng, cúi người xuống khẽ nắm cằm Nhạc Tâm, chậm rãi tới gần cô. Nhạc Tâm nhắm hai mắt lại.
Xúc cảm mềm mại rơi xuống trán cô, là một cái hôn ấm áp.
Trữ Vệ buông cô ra.
Mặt anh ửng đỏ, không quá tự nhiên sờ sờ cái ót: "Có hơi nóng, Nhạc Tâm, hay là em tắm trước đi?"
Nhạc Tâm: "..." bạn trai của cô thật thuần khiết.
Trong phòng, mùi hoa hồng nồng nàn tỏa ra, lúc này Nhạc Tâm mới phát hiện, từ cửa trước đến cửa sổ cánh hoa hồng rải khắp phòng, như một cái thảm hoa. Trên giường cũng có, còn xếp thành hình một mũi tên xuyên tim.
Trữ Vệ: "..." cái này rõ ràng ám chỉ, anh nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Ai làm?
Thật coi anh là Liễu Hạ Huệ dù cho mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn sao? Đối mặt với bạn gái xinh đẹp đáng yêu của mình, anh sẽ không có suy nghĩ gì sao? Anh cũng phải có khuyết điểm.
Anh mới vừa khoe khoang với Nhạc Tâm đây là khách sạn nhà anh, bây giờ nhất định Nhạc Tâm cho rằng đây là anh yêu cầu người phía dưới làm. Cái nồi này đội thật oan.
Trữ Vệ thuần khiết cố giả bộ bình tĩnh:"Cái này... Bày rất đẹp?"
"Cũng rất thơm." Nhạc Tâm nhịn cười nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của anh, cảm thấy bạn trai của mình quá quá là đáng yêu.
Cô lấy balo của mình vào phòng tắm, khóa trái cửa, mở vòi sen, sau đó trong nháy mắt trở về nhà Nhạc Duyệt, lấy một đồ ngủ và nội y.
Con Dấu bị kéo xuống khỏi cổ Nhạc Tâm, thuận tay vứt sang một bên.
Con Dấu: "Đừng vứt bỏ tôi, tôi sẽ rất tịch mịch."
Nhạc Tâm: "Tôi không cần bóng đèn, tịch mịch thì đi tìm Chân Dung Phong kể chuyện cho nghe."
Nhắc tới Chân Dung Phong, Con Dấu vội hỏi: "Vậy ngày mai còn đi kiếm 50 triệu không?"
"Đi chứ, 50 triệu đó."
Nhạc Tâm nói xong, thân ảnh liền biến mất.
Con Dấu vừa vui vẻ vừa thất vọng: "Có câu nói từ nay về sau quân vương không còn vào triều lúc sáng sớm đúng không? Đêm xuân ngắn ngủi, sáng mai cô cam lòng rời đi không?"
Cảm giác được khí tức của Nhạc Tâm, Nhạc Duyệt tới chậm một bước chỉ nghe thấy lời của Con Dấu, vội hỏi: "Ngày hôm nay thi sát hạch có câu 'Từ nay về sau quân vương không còn vào triều lúc sáng sớm' sao?"
-----
Tắm rửa xong đi ra, Trữ Vệ đã dọn cánh hoa hồng khắp phòng chất thành một đống, còn tiện thể dải chăn đệm dưới đất ngay dưới chân giường, mịt mờ chứng minh sự trong sạch của mình.
Hơi nước nóng làm cho mặt Nhạc Tâm phiếm hồng, sắc môi trơn bóng. Tóc rối tung ướt nhẹp, cô cầm khăn lông lớn lau tóc, nhưng thỉnh thoảng có giọt nước chảy xuống, dọc theo gò má cô, lướt qua cổ, lướt qua xương quai xanh, rồi trượt vào quần áo.
Da cô vốn trắng trẻo, lúc này đứng ở dưới ngọn đèn, làn da óng ánh trong suốt.
Trữ Vệ đột nhiên cảm thấy khô miệng khô lưỡi, không dám nhìn thẳng Nhạc Tâm: "Anh mới vừa bảo nhân viên công tác đưa tới một đĩa trái cây, còn có sữa chua để em tắm xong rồi ăn."
Anh cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày, vội vội vàng vàng vào phòng tắm.
Nhạc Tâm vừa sấy tóc, vừa suy nghĩ nên làm thế nào tìm lý do nói cho Trữ Vệ ngày mai cô không có thời gian ở với anh. Tầm mắt của cô rơi xuống đống hoa hồng, Trữ Vệ nghìn dặm xa xôi đến gặp cô, cô lại không thể ở với anh. Vừa nghĩ như thế, cô cảm thấy mình rất tệ.
Trong phòng tắm, Trữ Vệ khẽ cắn môi, không mặc áo, chỉ mặc một cái quần soóc đến đầu gối rồi mở cửa đi ra.
Nhạc Tâm ngồi bên giường chải tóc, ánh mắt lập tức dính lên người anh. Ngực rộng, dưới bụng còn có tám múi cơ bụng hình dáng rõ dàng. Mặc quần áo trông có vẻ gầy, cởi quần áo có thịt, vóc người thật tốt.
Trữ Vệ làm bộ bình tĩnh, trên thực tế tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên anh lộ thịt ở trước mặt Nhạc Tâm, tái hợp sau khi chia tay tình cảm không đủ ổn định, dùng sắc đẹp thân thể để giữ gìn cũng sẽ có hiệu quả.
Nhạc Tâm: "Em sấy tóc cho anh nhé !?"
Trữ Vệ: "À ừ."
Thuận tay thuận chân đi tới trước mặt Nhạc Tâm, Trữ Vệ ngồi trên chăn đệm dưới đất, dựa lưng vào giường. Anh cách Nhạc Tâm rất gần, sợi tóc dài của cô rơi xuống đầu vai anh, hơi ngứa một chút. Đôi chân dài rũ xuống giường đang đặt ngay cạnh tay anh, hai chân trắng nõn giẫm xuống chăn đệm dươi đất, ngón chân hơi hồng hồng.
Ánh mắt Trữ Vệ không dám nhìn lung tung, anh cảm giác được ngón tay Nhạc Tâm đang gảy tóc mình, độ mạnh yếu vừa hay phối hợp làn gió ấm của máy sấy.
"Thịch, thịch" từng tiếng từng tiếng rung lên, đó là thanh âm của nhịp tim.
Mùi thơm ở phía sau nhàn nhạt mà sạch sẽ, không ngừng mà thôi qua chóp mũi anh. Rất dễ chịu, yết hầ của Trữ Vệ di động lên xuống.
Sự giày vò ngọt ngào.
"Được rồi." Nhạc Tâm tắt máy sấy, đứng dậy bỏ máy sấy lên bàn.
Ánh mắt Trữ Vệ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, theo động tác đi lại, thắt lưng nhỏ gầy, đôi chân xinh đẹp. Chờ Nhạc Tâm xoay người lại, anh cuống quít dời ánh mắt đi.
Nhạc Tâm bưng đĩa trái cây, hỏi Trữ Vệ có ăn không.
Trữ Vệ lắc đầu.
"Chúng ta tán gẫu một chút đi !" Nhạc Tâm ngẩng đầu một cái, ngay lập tức thấy lồng ngực trần trụi của Trữ Vệ: "..."
"Hay anh mặc áo vào đi? Đang bật điều hòa đây, đừng để bị cảm."
Trữ Vệ kiên trì sự quật cường sau cùng của mình: "Anh không lạnh." vì bạn gái, bị cảm thì thế nào?
Được rồi, Nhạc Tâm cúi đầu ăn trái cây, thỉnh thoảng ánh mắt không khống chế được mà liếc đến trên người anh: "Nông dân trồng trọt có một câu rất hợp lý, có người nói thành kính cầu khấn thổ địa, khẩn cầu thổ thần phù hộ, năm sau hoa mầu sẽ được mùa thu hoạch."
Cô hướng đề tài về thổ thần, nỗ lực cho Trữ Vệ nhìn thấy thân phận: "Anh nói lần trước anh thích ăn cây khoai tây, anh nói xem, lúc em trồng cây khoai tây, có nên cầu khẩn thổ thần không?"
Trồng khoai tây phải đi cầu khẩn thổ thần? Đây không phải là lời đồn thôi sao? Nhưng không thể trực tiếp phản bác bạn gái, Trữ Vệ uyển chuyển nói: "Anh có xem sách rồi, nếu muốn bội thu khoai tây phải chú ý bón phân cho đất, còn cần lựa chọn kĩ càng giống cây khoai."
Không có một chút liên quan đến thổ thần.
Nhạc Tâm hỏi thẳng: "Anh không tin trên đời có thổ thần?"
"Giàu ạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa... " Trữ Vệ đọc lại giá trị quan của chủ nghĩa khoa học không sai một chữ.
Nhạc Tâm: "..."
Nói chuyện thất bại.
Cô buông mâm đựng trái cây, đánh răng, tắt đèn, ngủ.
"Em, tức giận?"
Tuy là anh rất nghe lời Nhạc Tâm, thế nhưng chuyện liên quan đến thu hoạch khoai tây, thực sự, tin tưởng thổ thần, không bằng chọn giống kĩ càng, bón phân thích hợp. Làm ruộng một cách khoa học, mới được mùa.
Tay Nhạc Tâm rũ xuống mò lấy tay Trữ Vệ, cô dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Trữ Vệ: "Em không tức giận, em biết anh là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, chỉ là..."
Cô thở dài, dưới đáy lòng lặng lẽ nói: "Chẳng qua là em có chuyện có thể phá vỡ tam quan của anh muốn nói cho anh biết. \ "
Trong bóng tối, tiếng thở dài của cô, phảng phất trực tiếp tràn vào trong lòng Trữ Vệ. Trữ Vệ không rõ sau khi bạn gái về nhà trồng ruộng tại sao trở nên mê tín. Nghe nói tỉ lệ chia tay của mấy đôi tình nhân có tam quan không hợp rất lớn, anh nên làm cái gì bây giờ?
Trữ Vệ chăm chú cân nhắc chuyện giữa hai người, anh thật lòng muốn sống cùng Nhạc Tâm, cưới cô làm vợ, sống đến hết đời. Yêu xa nhất định không thể duy trì lâu dài, vậy bây giờ trước mắt có hai khả năng, một là Nhạc Tâm từ bỏ trồng trọt, đến thành phố ở cùng anh, một cái khác là anh từ bỏ kế thừa gia nghiệp, về trồng trọt với Nhạc Tâm
Anh không cảm thấy Nhạc Tâm từ bỏ trồng trọt vì anh là đương nhiên, nhưng anh không thể từ bỏ gia nghiệp trong ngày một ngày hai, anh chỉ có hai bàn tay trắng làm sao xứng ở cùng với Nhạc Tâm được?
Con đường phía trước từ từ, nhưng anh chưa từng nghĩ tới từ bỏ.
Tiếng hít thở nông sâu từ giường truyền đến, Trữ Vệ lẳng lặng nghe, không nỡ ngủ.
Nửa đêm, hương thơm lững lờ trôi trong phòng, Nhạc Tâm từ trên giường xoay người đứng lên. Mặt Trữ Vệ quay về hướng cô, đã ngủ say.
Cô đi chân trần xuống giường, ngồi xổm bên cạnh Trữ Vệ, cẩn thận chạm lên mặt anh, lại sờ sờ mái tóc thoạt nhìn thực cứng kỳ thực rất mềm mại của anh. Cô thu gọn đồ đạc xong, để lại một tờ giấy, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nếu như chờ buổi sáng Trữ Vệ tỉnh mới nói với anh chuyện rời đi, Trữ Vệ không vui, cô cũng sẽ không thoải mái. Giữ lại, kiên quyết, quyến luyến, không nỡ, nhất định phải đi, trải qua một loạt cảm xúc đau thương, cô lại quyết tuyệt đi, thực sự thê thảm lại... Lãng phí thời gian.
Trong đêm tối, rời xa ánh đèn đường, Nhạc Tâm tìm một chỗ u tĩnh, cô vô căn cứ lấy ra một hòn đá đen to bằng trứng bồ câu, cô xoa xoa vài cái, ánh mắt phức tạp, trong nháy mắt lại biến mất. Thầm đọc mấy câu khẩu quyết, cô mở miệng kêu:"Bắc Hòa?"
Lúc sau, trong đá màu đen truyền ra tiếng thiếu niên kích động hô to: "Nhạc Tâm!"
"Cuối cùng cô cũng nhớ tới tôi! Nhân gian có khỏe không? Cô có khỏe không? Trong khoảng thời gian này làm gì đó? Tôi còn tưởng rằng..."
Bên môi Nhạc Tâm có ý cười: "Tưởng gì?"
Cô nói: "Bắc Hòa, tôi có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ."
Lam Sầm đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, cô vẫn cảm thấy có chút bất an. Chuyện cô đang làm, không thể bị phát hiện. Lam Sầm ở đây luôn là tai hoạ ngầm.
Nhạc Tâm kể lại chuyện cô gặp phải Lam Sầm cho thiếu niên tên là Bắc Hòa, hỏi anh ta: "Lam Sầm thế mà đuổi theo tôi tới nhân gian, có phải là yêu tôi không?"
Bắc Hòa trầm mặc một lúc, bị của da mặt dày của cô làm cho sợ ngây người: "Cô nghĩ nhiều. Đừng tự mình đa tình, cô ta đi nhân gian không phải là vì cô, nhưng nếu vô tình gặp được cô rồi, khả năng cũng tiện thể vì cô."
Nhạc Tâm ngạc nhiên nói: "Cô ta đến nhân gian để làm chi?"
Dựa theo việc Lam Sầm rõ ràng yêu thầm vị hôn phu trước của cô nhiều năm như vậy, bây giờ Nhạc Tâm thoái vị, cô ta còn không ngọt ngào như hình với bóng với vị hôn phu của mình?
"Huyền Nhất chân nhân tính ra mấy năm gần đây Lam Sầm sắp có một tình kiếp, kết quả thê lương. Lam Sầm đương nhiên không muốn ứng trên người cô ta và tiên thái tử, nên sửa lại mệnh cách, đầu thai đến nhân gian, chuẩn bị vượt qua tình kiếp ở nhân gian. Nói đơn giản, cô ta chuẩn bị đến nhân gian để trải qua một cuộc tình đau thương. À, ba cô ta mở năng lực cho cô ta, ký ức đều còn, ước đoán tiên thuật cũng vẫn còn."
Thì ra là vậy. Nhạc Tâm lần thứ hai tự định giá, cô vốn định để Bắc Hòa nặc danh vạch trần chuyện Lam Sầm lén xuống thế gian nhưng không thể thực hiện được.
Bắc Hòa ấp a ấp úng còn nói: "Sau khi cô xuống nhân gian, tiên thái tử liền bế quan tu luyện. Nhạc Tâm, cô và hắn, thật không thể nào sao?"
Tiên thái tử, vị hôn phu trước của cô.
Phượng biểu long tư*, tuấn tú vô song, luôn trầm mặc mà nội liễm.
*Bề ngoài như phượng, khí chất như rồng
Nhạc Tâm rũ mi mắt, không muốn nhắc tới loại chuyện này, rất nhanh cúp liên hệ với Bắc Hòa.
-----
Ánh mặt trời từ xuyên qua rèm cửa thật dày chiếu vào trong phòng, Trữ Vệ tỉnh dậy ở trên giường, không biết tối qua anh làm thế nào từ dưới đất trèo lên trên giường ngủ? Chẳng lẽ sau khi ngủ, anh nghe theo khát vọng trong lòng mình bò lên giường của Nhạc Tâm? Cầm thú!
"Nhạc Tâm?"
Trữ Vệ trần nửa người trên, ở trong phòng tìm một vòngkhông thấy Nhạc Tâm. Một phòng trống vắng.
Trữ Vệ: "..." sau khi ngủ với người khác, tỉnh dậy lại chỉ còn mình mình cô độc là chuyện khó nhịn biết bao! Mấu chốt là, anh còn không được ngủ với Nhạc Tâm!
Trên đống hoa hồng ở góc tường đặt một tấm giấy màu trắng, nhìn từ xa, trông khá giống hoa hồng tang lễ.
Trữ Vệ nhặt tờ giấy kia lên: "Trữ Vệ, em rời đi trước, hai ngày sau em sẽ đi tìm anh. Em đã nghĩ thật lâu, đến lúc đó em có một việc muốn nói cho anh."
Chuyện gì? Còn nghĩ thật lâu? Chia, chia tay?
Trữ Vệ kinh ngạc.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự Trữ gia, Trữ Bốc Phàm đứng bên cửa sổ trên, nhìn bóng dáng lả lướt mà quen thuộc dần dần đi xa trong nắng mai, ông bấm một số điện thoại, giọng nói thanh lạnh: "Chân đại sư, cô ta mới vừa rời đi."
Đối diện nói gì đó, Trữ Bốc Phàm "ừ" một tiếng, hỏi: "Vị cao nhân ngài mời đến kia thật sự có thể đuổi cô ta khỏi người phu nhân của tôi sao?"