Chương 3: Hạ phủ 3

Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(Edited by tramhuong3890)

Cứ như vậy không kịp chuẩn bị, Hạ Liên chống lại ánh mắt của hắn.

Đó là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp lại lạnh như hàn băng. Chủ nhân của đôi mắt lãnh đạm có một khuôn mặt quá mức tuấn mỹ, có ba phần tương tự với Hạ Văn, nhưng khí chất lại khác xa. Hạ Văn mang đến cảm giác ôn hòa, mà người trước mắt lại bất đồng, toàn thân hắn lộ ra vẻ ngạo nghễ lãnh ý, khiến người cảm thấy áp bách mãnh liệt.

Ánh mắt hắn lướt qua mọi người, rơi xuống trực tiếp lên người Hạ Liên.

Hạ Liên căng thẳng tới mức khô cả cổ họng, Hạ Văn ở một bên nhẹ nhàng vỗ lấy bả vai nàng: "Tiểu Liên, còn không mau gọi đại ca."

"... Đại ca."

"Ừm."

Thanh âm hắn rất trầm thấp, chỉ nhàn nhạt một chữ lại làm nàng không nhịn được lạnh tới mức rùng mình.

Đúng lúc này, Hạ Liên nghe được thanh âm của Hạ Tông Nguyên: "Ý nhi, con đã về rồi."

Từ quân tâm, hành quân ý.(*)

Đó là lần đầu tiên Hạ Liên nghe được tên Hạ Ý.

(*) Theo mình hiểu thì nghĩa là "dựa theo tâm ý của vua, làm việc theo ý vua.

Chỉ là về sau, mỗi khi nhắc tới từ "Ý" này, nàng lại nhớ tới một câu nói khác.

Hạ Tông Nguyên đi tới, không thể che giấu được sự kiêu ngạo và tán thành trong đôi mắt: "Nghe nói thu hoạch của chuyến này không nhỏ."

"Bắt lại được đông nam, tây nam Duyện Châu." Hạ Ý nhàn nhạt nói, trong đôi mắt không hề gợn sóng: "Nhổ hết thế lực địa đầu xà, bên quan phủ cũng đã chuẩn bị tốt."

"Tốt!"

Hạ Tông Nguyên rất hài lòng. Lúc còn trẻ ông ta vẫn muốn bắt lại Duyện Châu, nhất là hai khu vực phồn hoa nhất là đông nam và tây nam. Nhưng thế lực ở đó rất mạnh, cuối cùng ông ta vẫn không dám mạo hiểm. Mà con trai ông ta chỉ dùng chưa tới một năm đã hoàn thành việc mà ông ta không dám ra tay.

"Cường hào ác bá địa phương không dễ đối phó, người của bọn chúng trải rộng khắp các nơi trong Duyện Châu, Ý Nhi, sau này con phải coi chừng thế lực còn sót lại của bọn chúng trả đũa."

"Không lưu lại người sống."

Khi Hạ Ý nói ra câu này, Hạ Liên cảm thấy thân thể mình rõ ràng run rẩy một cái.

So với nội dung câu nói, càng làm nàng run rẩy hơn là giọng nói của hắn lúc nói câu này.

Đó là một loại lãnh đạm, lương bạc, tàn nhẫn không có chút tình cảm nào.

Mặc dù những kẻ cường hào ác bá kia đều là những kẻ làm nhiều việc ác, bọn chúng cũng không vô tội, nhưng khi Hạ Ý nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này, Hạ Liên vẫn cảm giác được lạnh lẽo, dường như nam nhân này xem mạng người như cỏ rác, sự sống chết của bất cứ kẻ nào đều không thể khiến hắn xúc động.

Hạ Tông Nguyên lại cười. Nguyên bản ông ta cũng chỉ tượng trưng hỏi một câu mà thôi, trong lòng ông ta rất rõ, tính tình của Hạ Ý giống hệt ông ta khi còn trẻ, thậm chí càng thêm quyết tuyệt tàn nhẫn, làm việc nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, tuyệt sẽ không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào.

Hạ Tông Nguyên đã từng giẫm đạt vô số hài cốt mới đi tới địa vị hôm nay.

Cho nên ông ta biết rõ, chỉ có thực lực mới là căn bản sinh tồn trên đời này. Ai mạnh thì mới có quyền lợi sinh tồn, mà ý nghĩa tồn tại duy nhất của kẻ yếu là làm đá kê chân của cường giả, chỉ có người mạnh mới có thể đặt chân ở hậu thế.

Mà Hạ Ý chưa từng khiến ông ta thất vọng.

...

Sau khi Hạ Ý trở lại Hạ phủ, Hạ Tông Nguyên và Ninh Nhu dự định mấy ngày nữa sẽ rời khỏi kinh thành. Từ lúc ba ngày trước bọn họ đã thu thập hành trang xong, chỉ là đang đợi Hạ Ý trở về.

Đúng như lời Hạ Liên đã nói, nhà không thể một ngày không có chủ, huống chi là trong một gia tộc khổng lồ như Hạ gia.

Hạ Tông Nguyên chính thức giao lại thế lực trong tay ông ta cho Hạ Ý. Từ triều đình tới giang hồ, cơ hồ trải rộng từng tầng lớp.

Mà chính ông ta thì có thể cùng Ninh Nhu ở vùng sông nước Giang Nam trải qua một đoạn thời gian thế ngoại đào nguyên. Vài năm sau có lẽ ông ta sẽ trở về, đương nhiên cũng có thể là vài chục năm.

Trước khi đi, Hạ Tông Nguyên tới phòng tìm Ninh Nhu.

"Nhu Nhi... Việc năm đó..."

"Việc năm đó, chúng ta không cần nói đến." Ninh Nhu cười khổ: "Tông Nguyên... chuyện A Thương lần này, cảm ơn."

"Không có gì." Hạ Tông Nguyên ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhu: "Tiểu Liên cũng là vô tội."

Ninh Nhu thở dài một tiếng.

Hạ Tông Nguyên lại nói: "Văn Nhi và Doanh Nhi đều nghĩ Tiểu Liên là con gái của ta, sẽ đối đãi với Tiểu Liên như em gái ruột."

Ninh Nhu nghe được ra trọng điểm của lời nói ấy: "Đó là nói..."

"Ý Nhi tất nhiên có thể tra được. Chúng ta có thể gạt Văn Nhi và Doanh Nhi, nhưng không thể gạt được Ý Nhi." Hạ Tông Nguyên biết rõ Ninh Nhu đang nghĩ gì, ông ta cầm tay bà: "Nhưng nàng cũng không cần lo lắng, ta đã thừa nhận Tiểu Liên rồi, Ý Nhi tự nhiên hiểu rõ trong lòng."

Ý ngoài lời là, Hạ Ý tuyệt sẽ không làm khó Hạ Liên, dù hắn biết rõ Hạ Liên không phải là cốt nhục của ông ta cũng sẽ không vạch trần bí mật này.

Huống chi, Hạ Ý có việc khác cần xử lý. Nó cũng sẽ không tốn tâm tư trên người một tiểu nha đầu.

Ninh Nhu gật đầu: "Chỉ hi vọng như vậy."

Hạ Tông Nguyên ôm bà vào lòng, khuyên giải: "Đừng lo, Nhu nhi. Cô nương lớn, cũng không thể giữ mãi bên người..."

Hạ Tông Nguyên mang Ninh Nhu rời đi Hạ phủ, đồng hành còn có một nhóm ám vệ của Hạ phủ, chuyên môn ở trong bóng tối bảo vệ sự an toàn của hai người. Bởi vì họ chỉ âm thầm, cho nên những người này Hạ Liên cũng không nhìn thấy, chỉ là nghe được Hồng Đào nói.

Nàng chỉ thấy thị vệ bên người Hạ Tông Nguyên, là một nam tử trung niên kiện tráng, vừa nhìn đã biết là người có võ nghệ cao cường. Nghe nói, người này là người trong giang hồ, còn khá có danh tiếng nữa. Dạng người thế này mà Hạ Tông Nguyên cũng có thể lôi kéo thành thị vệ bên người, Hạ Liên không thể không bội phục ông ta.

Nghĩ tới đây, trong đầu Hạ Liên đột nhiên hiện lên một hàng thúy trúc tươi xanh, cùng với người đã từng ở gian phòng kia.

Đó là người thị vệ trước kia của Hạ Ý.

Hiện thời người đi nhà trống, bí mật năm đó cũng bị ẩn giấu trong tiếng gió, lại không có người hỏi tới.

Nghĩ tới đây, Hạ Liên lắc đầu. Nàng nhất định là nghĩ nhiều, việc có liên quan tới Hạ Ý, nàng không được tò mò.

Không được.

Nàng đã hối hận một lần, ở ba ngày trước, khi xử lý tên phản đồ kia.

Ngày đó, nàng vốn không định đi hướng đó, nhưng dù sao Hạ phủ rất rộng lớn, không biết thế nào mà nàng đã đi sang một con đường khác. Khi đó Hồng Đào không đi theo nàng, lúc nàng tự mình đi về phía bên kia cũng không thấy có đầy tớ hay nha hoàn nào khác, nàng tưởng rằng chỉ là một con đường bình thường, quẹo trái quẹo phải chắc cũng có thể trở về. Kết quả, nàng lại cứ như vậy mà đi tới cửa thư phòng Hạ Ý.

Sau khi tới Hạ phủ, đây là việc khiến nàng hối hận nhất.

Nàng nghe thấy tiếng vang ở bên trong truyền ra. Cửa không khóa, chỉ khép hờ, nàng có thể xuyên qua khe cửa mơ hồ thấy người trong thư phòng.

Người nàng nhìn thấy không phải là Hạ Ý mà là nam nhân toàn thân đầy máu đang quỳ trên mặt đất.

Người đó đang run rẩy.

Mà nàng sững sờ tại chỗ, không biết tại sao lại quên di chuyển, yên lặng đứng ở đó.

Một trận gió thổi qua, cửa bỗng chốc rộng mở.

Hạ Liên có thể nghe thấy tiếng tiếng trái tim mình "Bang bang" nhảy lên, khi tinh tường mà nhìn thấy rõ thảm trạng của tên phản đồ. Nàng thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn trông thấy người kia đã bị móc mắt, lỗ tai và đầu lưỡi đều bị cắt, khóe miệng còn rớm máu ra bên ngoài.

Nàng xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người nam nhân đang ngồi kia. Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, mắt hắn nhìn phía trước, vì thế nàng chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn.

Đó là một gương mặt nghiêng rất đẹp. Sống mũi cao thẳng và môi mỏng như lưỡi đao, so với sự tuấn tú văn nhã của Hạ Văn, người trước mắt nàng có vẻ tuấn dật lại thêm vài phần lãnh ngạo kiềm chế.

Cùng với, sự lương bạc không có chút tình cảm nào.

Lương bạc.

Tên phản đồ kia vẫn như cũ đang bị hành hạ, tiếng kêu thảm thiết từ cái miệng không có đầu lưỡi "Ô oa" không dứt bên tai. Đừng nói là Hạ Liên, ngay cả vài nam đinh trong thư phòng đều có chút không chịu nổi, bọn họ chưa từng nhìn thấy dạng tình cảnh kinh người như thế này.

Nhưng Hạ Ý vẫn ngồi vững như bàn thạch, đôi mắt không hề gợn sóng nhìn kẻ bị quất roi, toàn thân là máu, thậm chí còn có vài giọt máu tươi bắn lên trên quần áo màu xanh nhạt của hắn, trông mà giật mình.

Đáy mắt hắn như cũ chỉ có lạnh lùng, vô tình và lạnh lùng. Dường như người trước mắt hắn không phải là người mà chỉ là một đống thịt vụn.

Hạ Liên đang run rẩy. Nàng khó có thể tưởng tượng, thế gian này tại sao lại có người lạnh lùng tàn nhẫn như thế. Cho dù là phản đồ, một đao giết chết cũng được, nhưng hắn lại hành hạ kẻ đó, khiến kẻ đó sống không bằng chết, ngay cả người bên ngoài quan sát đều không nỡ nhìn thẳng.

"Sóc Dương."

Đúng lúc này, nàng nghe thấy hắn đột nhiên mở miệng.

Thanh âm trầm thấp lạnh như băng: "Đưa nhị tiểu thư trở về."

"Vâng."

Thị vệ Sóc Dương đi ra thư phòng cũng đóng cửa lại: "Nhị tiểu thư, đại thiếu gia đang xử lý phản đồ, chỉ sợ nhị tiểu thư ở cạnh không thích hợp. Tại hạ đưa ngài trở về phòng."

"Không cần... Ta tự trở về..."

Hạ Liên cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, đôi chân cứng ngắc cố gắng bước ra, xoay người rời đi chỗ thị phi này.

Sau lưng, Đàm Trinh bên cạnh Sóc Dương không nhịn được thấp giọng hỏi: "Đại thiếu gia... Vì sao không để chúng ta ngăn cản nhị tiểu thư?"

Nếu là bình thường, nào có người dám tới gần thư phòng của Hạ Ý, nếu có người vô ý tới gần cũng sẽ bị người của hắn trước tiên ngăn lại.

Sóc Dương nghe vậy, chỉ khẽ nhíu mày: "Đừng hỏi nhiều."

Tâm tư của Hạ Ý, dù bọn họ là cánh tay trái đắc lực của hắn, đôi khi cũng rất khó phỏng đoán được.

Đặc biệt là... việc có quan hệ tới nhị tiểu thư.

Bên kia, Hạ Liên đi một đoạn đường nhưng trong lòng sợ hãi, cuối cùng trở lại trong phòng thì vội vàng uống chén trà lạnh để xoa dịu tâm tình.

Nàng nghĩ, hình như nàng đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Hồng Đào vừa cùng các nha hoàn khác trở về, thấy sắc mặt Hạ Liên có chút tái nhợt, vội lên trước hỏi: "Thân thể nhị tiểu thư không thoải mái ạ?"

"Không có gì." Hạ Liên có chút miễn cưỡng tươi cười: "Chỉ là vừa rồi không cẩn thận lạc đường tới gần thư phòng của đại ca, thấy huynh ấy đang trừng trị tên phản đồ kia."

Hồng Đào nghe vậy, phản ứng đầu tiên là lo lắng, quên nói cho nhị tiểu thư, ngàn vạn không cần dựa vào gần thư phòng của đại thiếu gia, nhưng nghĩ lại kỹ thì sẽ thấy kỳ quái, nếu là trước kia, cho dù đại tiểu thư tới gần cũng sẽ bị thị vệ của đại thiếu gia cản lại, nhị tiểu thư làm thế nào mà lại có thể "thuận lợi" đi qua nhỉ?

Nhưng Hồng Đào không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thở dài một hơi: "Kẻ kia cũng là đáng đời, từ trên xuống dưới Hạ phủ ai mà không biết, đại thiếu gia hận nhất là kẻ phản bội. Chạm vào nghịch lân của đại thiếu gia, nhất định phải chết cực kỳ thảm."

Hạ Liên cụp mắt xuống, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau đó vài ngày, tên phản đồ kia biến mất, một tia dấu vết cũng không có. Đúng như lời Hồng Đào nói, ai cũng không biết hắn biến mất như thế nào, nhưng hắn cứ như vậy, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, giống như chưa từng xuất hiện trên đời này vậy.

Mà cả vết máu ở thư phòng cũng sớm bị xử lý được sạch sẽ rồi.

Hạ Liên cũng không gặp được Hạ Ý. Hắn vốn không thường hay đi lại trong phủ, mà Hạ Liên lại có ý tránh đi, cho nên hai người vẫn không chạm mặt nhau.

Cho đến một ngày này, Hạ Liên nhận được một phong thư, đến từ Thanh Thủy Huyện xa xôi.

Quê quán trước kia của nàng.