Đăng vào: 11 tháng trước
Chương 19: Bầu bạn cùng hắn
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Tương Niệm gật đầu, "Đã nhớ."
Hạ Chấp Ngộ thất thần nhìn ổ khóa mới thay, hắn vậy mà đã đồng ý cho cô bước vào căn nhà này rồi sao?
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh còn chưa ăn cơm tối."
"Về đi." Hạ Chấp Ngộ hạ lệnh đuổi khách.
Hắn quay vào nhà rồi đóng của lại, Tống Tương Niệm cũng chỉ có thể quay về.
Hôm nay Tống Tương Niệm đến Ngự Hồ Loan sớm hơn mọi ngày, cô đứng trước cửa phòng làm việc của Hạ Chấp Ngộ gõ mấy cái cũng không thấy hắn đáp lại.
Cánh cửa hơi khép hờ, Tống Tương Niệm đẩy nhẹ rồi bước vào trong.
Hạ Chấp Ngộ ngồi trước khung thêu, vẫn là bộ quần áo mặc từ hôm qua.
Tống Tương Niệm đi đến bên cạnh, phát hiện hình thêu chim diều hâu hôm qua lúc cô rời khỏi phòng chỉ mới thêu được một nửa hôm nay đã gần như hoàn thiện.
Hẳn là hắn đã thức trắng đêm để thêu.
Trên mặt vải lụa trắng muốt còn có không biết bao nhiêu dấu tay màu đỏ.
Tống Tương Niệm nghĩ hắn điên rồi, gấp gáp đưa tay đặt trước trán Hạ Chấp Ngộ.
Hạ Chấp Ngộ bị bàn tay nhỏ mát lạnh của cô làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn.
"Tiểu Hạ tiên sinh, chúc mừng anh đã thành thần."
Hạ Chấp Ngộ lườm cô một cái, Tống Tương Niệm muốn xách hắn đứng dậy, "Đi ăn chút gì đó đi."
Giọng nói của người đàn ông quả nhiên không có chút sức lực, "Không cần cô quan tâm."
"Anh cứ thế này thì khỏi cần thi đấu gì nữa, trực tiếp nhận thua đi."
Hạ Chấp Ngộ đẩy cô ra, "Ra ngoài."
Đúng mười hai giờ trưa, Tống Tương Niệm nhìn thời gian, phát hiện chẳng thấy bóng dáng người đưa cơm cho Hạ Chấp Ngộ mọi khi đâu.
Cô cầm túi đi xuống tầng, lúc quay lại xách theo túi lớn túi nhỏ.
Nhà bếp của Hạ Chấp Ngộ cái gì cũng có, thậm chí đều là đồ mới tinh chưa dùng bao giờ.
Cô ở trong bếp bận rộn tay chân, nhanh chóng làm xong ba món mặn một món canh.
"Tiểu Hạ tiên sinh, ăn cơm."
Ngón tay của Hạ Chấp Ngộ đã bị đâm đến mức mất cảm giác, hắn ngồi trước khung thêu, liên tục nắn bóp các đốt ngón tay.
Tống Tương Niệm bưng bát đi vào, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ như đã dính chặt mông vào ghế không đứng dậy được, bèn ngồi xổm xuống cạnh hắn, "Ăn cơm thôi."
Trong bát có cơm nóng và đồ ăn, Hạ Chấp Ngộ liếc một cái rồi lại thu mắt về, "Không ăn."
"Ăn một miếng đi."
Không khác gì đang dỗ trẻ con.
Hạ Chấp Ngộ cầm cái bát sau đó đi ra cửa, vung tay ném xuống.
Tống Tương Niệm đi theo sau, nhìn sườn xào chua ngọt lăn ra khỏi bát, cơm cũng văng tung tóe.Hạ Chấp Ngộ cúi đầu, Tống Tương Niệm thở dài, "Tôi làm lâu lắm đó."
Tính cô quá tốt, điềm đạm dịu dàng, dù có bị bắt nạt đến thế nào cũng sẽ không thấy cô bực tức nổi đóa.
Hạ Chấp Ngộ siết chặt tay.
Hắn biết mình đã làm sai, nhưng hắn quá cứng mồm cứng miệng, có chết cũng sẽ không mở miệng nhận lỗi.
Hắn không ăn cơm, lại quay về phòng làm việc.
Đến tận tối vẫn không thấy đi ra.
Tống Tương Niệm hâm nóng đồ ăn, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên người Hạ Chấp Ngộ.
Người đàn ông thất thần nhìn vào tác phẩm mình vừa hoàn thành, cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, hắn bèn xoay đầu qua.
"Tiểu Hạ tiên sinh, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
"Trò chơi gì?"
Tống Tương Niệm duỗi hai cánh tay ra, lòng bàn tay trái đặt một đồng tiền xu, "Nếu anh đoán đúng thì tôi sẽ nghe lời anh, không làm phiền anh nữa."
"Nếu đoán không đúng?"
"Vậy thì cùng tôi ăn cơm tối."
Hạ Chấp Ngộ muốn xì mũi khinh bỉ, nhưng lại không chống cự được ánh mắt mong đợi của Tống Tương Niệm, rốt cuộc gật đầu.
Tống Tương Niệm giấu hai tay về sau lưng, sau đó nắm chặt tay đưa ra trước mặt hắn.
"Anh đoán là bên trái hay bên phải?"
Hạ Chấp Ngộ tùy tiện chỉ bên tay trái, Tống Tương Niệm đưa tay đó đến gần hắn hơn.
"Anh chắc chắn chưa? Cho anh thêm một cơ hội thay đổi đó."
"Không đổi."
"Thật sự không đổi?" Tống Tương Niệm , "Vậy anh thua chắc rồi."
Hạ Chấp Ngộ không bị lay chuyển, Tống Tương Niệm xòe bàn tay trái ra, quả nhiên là trống không.
"Tôi thắng rồi!"
Cô ngồi xổm ở đó, vui đến mức đứng bật dậy, lại bị Hạ Chấp Ngộ kéo lại, "Khoan đã."
Hắn cầm lấy tay phải của cô.
"Ở đây sao? Cho tôi xem."
"Tiểu Hạ tiên sinh, có chơi có chịu."
Hạ Chấp Ngộ dùng sức muốn mở bàn tay đó của cô, Tống Tương Niệm thấy bên trong sắp bị nhìn thấy đến nơi thì vội vàng dùng sức nắm chặt.
Hạ Chấp Ngộ nhìn thấu cô chơi xấu, hắn thò một ngón tay thon dài chen vào khe hở giữa hai ngón tay của cô.
Tống Tương Niệm không chịu thua càng nắm chặt hơn, kết quả lại thành ngón tay đan nhau.
Động tác thân mật này ngoại trừ giữa những cặp tình nhân thì người thường sẽ chẳng có ai làm cả.
Lòng bàn tay cô mát lạnh, mà ngón tay hắn lại nóng hầm hập.
Củi khô gặp lửa lớn, không khí xung quanh lập tức bị đốt cháy bùng bùng!
Hạ Chấp Ngộ cũng đã nhận ra kỳ quái, vội vàng rút tay.
Thế nhưng Tống Tương Niệm lại giữ luôn tay hắn lại, "Anh thua rồi còn muốn chơi xấu!"
Hạ Chấp Ngộ làm sao cũng không rút ra được, hắn bắt lấy cổ tay Tống Tương Niệm, kéo ra.
"Tiểu Hạ tiên sinh, sao mặt anh đỏ thế?"
Hạ Chấp Ngộ khựng lại, "Nói năng vớ vẩn."
Tống Tương Niệm nhìn thấy tai hắn cũng đỏ, đưa tay muốn sờ, lại bị hắn bắt lấy cằm xoay đi chỗ khác.
Khuôn mặt của Tống Tương Niệm bị bóp đến biến dạng, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy kinh ngạc trong mắt cô, vội thả tay.
"Ăn cơm thôi."
Tống Tương Niệm chỉ chờ một câu nói này, lập tức thả tay.
Hắn đứng dậy rồi bước nhanh đến trước bàn ăn, Tống Tương Niệm xới một bát cơm cho hắn, "Khó ăn cũng không được nói ra."
Hạ Chấp Ngộ ăn thử một miếng, vừa nhai hai cái, còn chưa cảm nhận được mùi vị thế nào đã nói luôn, "Quá khó ăn."
"Khó ăn cũng phải ăn hết bát cơm đó cho tôi."
Hạ Chấp Ngộ nhìn mấy món bày trên bàn, quả là không so sánh được với đồ ăn lúc trước người ta đưa tới.
Vậy mà hắn cứ thế ăn hết một bát cơm cô đưa cho.
Ăn xong cơm tối Hạ Chấp Ngộ lại mất dạng.
Tống Tương Niệm lo lắng nên không về ngay mà ngồi trên ghế sô pha, chốc chốc lại thông qua khe cửa của phòng làm việc ngó xem tình trạng của hắn.
Hạ Chấp Ngộ đi ra phòng khách đã là mười giờ tối, hắn quét mắt một lượt không thấy bóng dáng Tống Tương Niệm, đoán là cô về rồi.
Bước lên thêm hai bước chợt phát hiện ra cô đã cuộn người trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Hắn thả nhẹ bước chân tiến lên, sau đó hơi cúi người.
Hơi thở dày đặc càng lúc càng tiến đến gần Tống Tương Niệm, mỗi một hơi thở phát ra đều mang theo mập mờ ám muội.
.
.
.
.
.