Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Đăng vào: 12 tháng trước
Bấy giờ, đám người đó mới nhận ra là mình sơ hở để lộ dấu vết xăm trên tay.
Làm sao qua được con mắt tinh nhuệ của người từng trãi như Hà Nhiêm Ấn chứ.
Không thể bỏ sót bất kì chi tiết nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Tình hình lúc này không còn căng thẳng, mà rơi vào hỗn độn.
Giữa bọn chúng bắt đầu có sự lo sợ lẫn nhau.
Tiếng gào thét, tiếng kêu mỗi lúc một dữ dội hơn.
Ân Huy bước vào và đóng chặt cửa lại.
Thấy Hà Nhiêm Ấn đã có mặt từ trước, anh tranh thủ trêu chọc.
"có người xa...vợ không được lâu"
Ý chỉ Trương Lệ Tường cũng có mặt ở đây với anh dù đây là công tác phá án, phụ nữ không được phép vào, ngoại trừ các nữ cảnh sát được cấp quyền hạn.
Thấy anh vẫn trầm mặc, biết là bản thân đùa không đúng lúc, Ân Huy liền chỉnh đốn mình lại.
"Nhiêm Ấn, số tài liệu cậu nhờ tôi điều tra đã có rồi đây"
4 người đang cãi nhau liền im lặng, lắng nghe tài liệu đó là gì, sao có vẻ liên quan đến bọn chúng thế.
Xem sơ qua một lược, Hà Nhiêm Ấn cảm thấy có chút tâm đắc.
"4 người các người có quả quyết rằng người ra lệnh các người hại Trương Lệ Tường đã trả xong món nợ của từng người chưa?"
Cả 4 người nhìn nhau, đoán ra được điều gì đó.
Tên xăm trổ chạy lên đập khung sắt.
"mày nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ..."
"đúng! đây là toàn bộ khoản vay của từng người một, hầu như chưa có khoản nào được thanh toán!"
Anh đưa nó cho bọn chúng xem.
Người nào người nấy đỏ mặt như lửa đốt.
Tay chân run rẩy cầm tờ giấy có chữ ký của mình trong đó.
Đây là toàn bộ giấy tờ giữa chủ nợ và con nợ.
"không thể nào!" - chúng la toáng lên - "mày lừa bọn tao"
"lừa à? xem kỹ vào, chữ ký trên giấy có phải của các người không? lâu quá rồi nên quên sao?"
Hà Nhiêm Ấn nhấn giọng để nói rõ ý của mình.
Bọn chúng đừng hòng tráo trở qua mặt được người như anh.
"cậu nghĩ...việc này thành công chứ?" - Ân Huy có chút nghi ngờ.
"so với không làm, việc này có thể thành hay bại tùy vào cách xử trí"
"chuyện này...."
"tất cả tôi đã khai hết rồi....tôi thật sự không biết người đã sai bảo chúng tôi là ai...nhưng khi được đưa vào nơi khắc chữ lên tay, tôi có nghe...bọn người ở đó nói chuyện với nhau...và gọi...."
"như thế nào?"
"gọi chủ nhân của bọn họ là....Kiêu Lục...."
Trương Lệ Tường khựng người lại vài giây...Cái tên này hình như cô đã nghe qua rồi.
Người mà được chú Hải nhắc khá nhiều....Kiêu Lục....chẳng phải là bạn thân của chú ấy sao? Sao lại có thể chứ!
"Kiêu Lục?" - Hà Nhiêm Ấn nhíu mày, suy nghĩ về cái tên thoáng qua lần đầu tiên này.
Ân Huy cũng không kém phần, anh lập tức nhìn vào cuốn sổ quản lý trại giam, có lẽ anh đã từng bắt gặp tên này ở đâu đó, do bất chợt nên quên mau.
"tạm thời các người ở yên ở đây, tôi đảm bảo các người sẽ không bị ảnh hưởng gì cả"
"lấy gì chúng tao tin mày?"
"tôi đã cho vài người đi tuần ở khu vực gia đình các người sống, chỉ cần những lời khai vừa rồi hoàn toàn khớp với chứng cứ, tôi sẽ cho thả các người ra"
Cả ba người rời phòng giam để lên phòng họp chung.
Hết thắc mắc này đến thắc mắc khác chưa được giải quyết.
"Trương Hàn, Phó Hải, Tô Chi....Kiêu Lục?" - Hà Nhiêm Ấn bất ngờ sực nhớ ra chuyện này mình đã từng đọc qua hồ sơ tội án của bọn họ.
Không ngờ, chuyện lại đi theo một hướng khác như vậy.
Chứng tỏ rằng ngoại trừ Trương Hàn - cha của Trương Lệ Tường bị giết, còn lại vẫn còn sống đến giờ.
Nhưng không thể nào chối bỏ được Chu Tam không liên can, với một mình Kiêu Lục thì không thể nào xây dựng tổ chức K mang danh của bọn Pháp được! Anh khoan hẳn nói chuyện này với mọi người, vì nếu không đề phòng, biết đâu được sẽ có chuyện xấu sẽ đến.
"được rồi, chuyện xem như đã xong!"
Anh đứng dậy, tay mở cửa bước ra ngoài phòng.
Trưng Lệ Tường cũng đường đột đi cùng anh bỏ lai Ân Huy ngơ ngác với đống hồ sơ mãi chưa tìm ra tên đó.
"đúng là...Hà Nhiêm Ấn mãi là Hà Nhiêm Ấn mà"
*******
Trương Lệ Tường chưa đoán ra liệu anh đã biết mối quan hệ này chưa, cô không liều mình đi hỏi vấn đề này.
Chỉ lặng im quan sát thái độ của anh ra sao.
"cô vẫn chưa dùng bữa sáng đó"
Anh đứng lại, hành động bất ngờ này khiến cả người cô va phải vào anh.
May là tấm ngực rộng ấy có thể ôm chầm lấy thân thể cô.
Nếu không thì cô đã lăn ra mà ngã mất.
"tôi...vô ý quá"
"đừng nghĩ nữa, không sao đâu"
Ý anh ấy là gì? Sao anh ấy biết mình đang suy nghĩ, mà lại còn khuyên là không sao đâu? Anh ấy là thánh thần chắc?
"anh...không thấy chút nghi vấn nào sao?"
Hà Nhiêm Ấn buông cô ra từ từ, anh thoáng nghe mùi hoa nhài trên mái tóc cô, mùi hương dịu nhẹ, mà ngây ngất lòng người.
Suýt nữa thì anh bị chính hành động đột ngột này mà thuận tay vuốt tóc cô, nhưng kịp thời bình tâm trở lại.
"không hề!"
trong 4 người, chỉ duy nhất có 1 người không khắc chữ K lên tay".
Xin ủng hộ chúng tôi tại || TRÙMTRUYỆN .ME ||
Cô để ý cặn kẽ đến vậy sao?
"khi nãy...tên to cao nhất trong nhóm giơ tay lên ghì song sắt, vốn dĩ tay hắn không có hình chữ K nhưng vẫn cố tình ngăn không cho bọn người còn lại khai báo"
"là người được trộn vào?"
"chính xác!" - cô khẳng định - "hắn có thể là người do Chu Tam gài vào để theo dõi, nhưng...."
Hà Nhiêm Ấn bắt đầu hiểu ra vấn đề câu chuyện.
Đúng là cùng cô giải quyết vấn đề, cứ như có thêm một cánh tay đắc lực.
"nhưng...không thể nào bù trừ được khả năng...trong đồn cảnh sát có mật thám!"
Thấy khuôn mặt cô toát lên sự kiên quyết, lời nói chắc nịt.
Anh tiến đến, mặt đối mặt với cô.
"là cô sao?"
Anh nói như ngầm công khai sự có mặt của cô là một mầm móng của sự truyền tin đi xa khiến cô đỏ mặt, liền nhìn sang hướng khác.
"anh!?"
"thật ra...!cả 4 người họ đều là người của Chu Tam sai bảo.
Tên không khắc chữ K trên tay là bởi vì hắn là người làm mồi nhử cho cuộc bạo loạn ngày mai"
"mồi nhử?" - cô đi trước mặt anh, tỏ vẻ khó hiểu - "ý anh là sao?"
"theo hội K bao gồm có 2 phe: phe chủ và phe mồi, phe chủ là những người làm việc theo những nhiệm vụ được giao và bắt buộc phải kí cam kết đổi bằng tính mạng, thường thì những việc này chỉ đơn giản, không mất mát nhiều về người; phe còn lại là tự nguyện"
"tự nguyện liều chết?"
"đúng, họ sẽ không được khắc bất kì loại kí hiệu nào của tổ chức nhằm xóa sạch chứng cứ, những người như phe mồi sẽ đứng canh gác ở một vài nơi, khi có bạo loạn xảy ra, họ phải đóng giả làm dân thường để làm náo loạn khiến cho cảnh sát nhầm tưởng phe địch tàn phá, tấn công dân ta"
"kết cuộc?"
"họ xã súng và bị xã súng"
Cô không ngờ, người mình đang nói chuyện lại có một lý luận điều tra kĩ càng như vậy.Không thể đùa được với tài năng suy luận và kết án của Hà Nhiêm Ấn.
Cô bắt đầu lo lắng cho chú mình, không thể để lộ bất kì sơ hở nào, phải "diễn" cho giống, nếu không....cái kết rất đau lòng..