Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Mọi người vẫn vậy cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng chỉ có một mình Lưu Gia Kì là bị ám ảnh bởi chuyện đó.
Tối nào cô cũng mơ thấy điều kinh khủng đó lại diễn ra.
Lăng Bắc Dịch cũng luôn nhớ về cô nhớ về đêm đó.
Anh luôn lặng lẽ âm thầm đứng nhìn cô từ xa nhưng không dám đến gần.
Anh không dám đối diện với cô, và cũng không biết phải đối diện với cô như thế nào nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, còn hai tháng nữa thì Lưu Gia Kì sẽ tốt nghiệp, cô đam mê với nghành thiết kế thời trang.
Cô rất muốn khi tốt nghiệp xong sẽ được đi sang nước ngoài để học tập và làm việc, theo đuổi đúng công việc mà cô mơ ước.
.............
Trong khuôn viên trường có hai cô gái đang ngồi nói chuyện với nhau rất hăn say.
" Cậu tính sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp" Lăng Y Tuyết hỏi Gia Kì với vẻ mặt tò mò.
" Mình định sẽ sang nước ngoài học tập kinh nghiệm từ những người đi trước " Gia Kì nhìn Y Tuyết với vẻ kiên quyết.
Lăng Y Tuyết nghe vậy bắt ngờ hỏi " Thế mẹ cậu thì sao".
" Bà ấy sẽ cùng mình đến đó, khi đó tớ sẽ rất buồn nếu rời xa cậu" vẻ mặt Gia Kì đầy tiếc nuối.
" Không sao tớ sẽ thường xuyên liên lạc với cậu được chứ " Y Tuyết nắm chặt tay Gia Kì.
Gia Kì liền hỏi " Còn cậu thì sao, tốt nghiệp xong thì cậu sẽ làm gì"
Lăng Y Tuyết nghe vậy liền đáp " Mình sẽ đến công ty của anh để giúp gia đình mình".
Nghe Y Tuyết nhắc lại người đàn ông kia vẻ mặt Gia Kì có chút biến sắc.
Cô muốn nghe đến hắn.
Thấy sắc mặt cô như vậy Lăng Y Tuyết liền nói " Gia Kì à.
Anh trai mình thực sự có lỗi với cậu nhưng mong cậu đừng câm hận gia đình mình.
Dù sao này cậu có như thế đi chăng nữa mình vẫn sẽ đứng về phía cậu.
Được chứ".
Nghe Lăng Y Tuyết nói như vậy nước mắt Gia Kì một lần nữa lại rơi.
Cô ôm chặt lấy Y Tuyết có lẽ nên cho mọi chuyện vào dĩ vãng rồi.
Cô muốn quên đi phần kí ức tồi tệ đó.
Cuối giờ tan học cô cùng Y Tuyết đi ra đến cũng chuẩn bị chia tay nhau để trở về nhà.
Ngày hôm nay cũng vẫn như mọi ngày nhưng cũng chẳng ai biết rằng có sự khác biệt ở đây.
Phía không xa có một chiếc Rolls Royce đậu ở đó.
Trên xe là Lăng Bắc Dịch ngồi trên xe vẫn chăm chú nhìn cô, không tiến cũng không lùi chỉ muốn lặng lẽ nhìn người con gái đó.
Một người cao ngạo như anh chưa bao giờ trãi qua cảm giác như thế này.
Vì một người con gái mà có thể đau lòng đến vậy.
Có biết bao nhiêu người sẵn sàng dâng hiến cơ thể cho anh.
Nhưng anh không cần, anh chỉ muốn duy nhất một người đó là cô Lưu Gia Kì.
Hiện tại trong đầu Lăng Bắc Dịch đang nhóm lên một hy vọng rằng sẽ có một ngày, anh sẽ chinh phục được cô người con gái trước mắt này.
Nhưng anh phải làm sao đây, làm sao để cho cô hiểu rằng đêm hôm đó anh không hề muốn cưỡng ép cô, mà là do anh bị trúng thuốc không khống chế được d*c vọng của bản thân mình.
Anh càng nghĩ càng rối " Lái xe đến Bar lounge" có lẽ rượu là liều thuốc tốt nhất bây giờ.
Anh uống rượu như đang muốn chuốc say mình.
Cơ thể thì có thể say nhưng tâm trí và trái tim vẫn cứ đau nhói.
Càng uống thì càng tỉnh, tỉnh bởi tâm hồn anh lúc này đang u sầu vì một cô gái.
Làm anh ngày nhớ đêm mong.
"Lưu Gia Kì ơi là Lưu Gia Kì anh phải làm sao để có thể tiến đến bên em đây" Lăng Bắc Dịch cười như một kẻ ngốc..