Đăng vào: 12 tháng trước
"Xem biểu hiện của cậu như nào đã."
"Này, bạn gái cậu ấy ở đó, hơn nữa còn mang thai, anh không cần nói cho cô ấy cái này."
Kiên nhẫn của Trì Minh Nghiêu đã dùng hết, một bàn tay anh phủ lên tay đang đặt trên then cửa của Lý Dương Kiêu, nắm lấy xoay một chút, mở cửa ra.
Lý Dương Kiêu sống không còn gì luyến tiếc. Trên vai cậu còn phủ một bàn tay khác của Trì Minh Nghiêu, cậu định duỗi tay đánh rớt cái tay kia, nhưng Trì Minh Nghiêu lập tức nắm chặt hơn, cậu liền có chút cạn lời mà từ bỏ.
Nghe được tiếng cửa mở, Tống Sưởng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lý Dương Kiêu, hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy đã quay lại?"
Lý Dương Kiêu cười một chút, mở rộng cửa ra, tiến thêm một bước. Tống Sưởng liền thấy Trì Minh Nghiêu ở phía sau cậu.
Trì Minh Nghiêu cao hơn Lý Dương Kiêu nửa cái đầu, vai rộng, chân dài, mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, tay áo xắn nửa đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc.
Thái San ở bên cạnh cũng ngây người một chút —— cô vốn tưởng rằng Lý Dương Kiêu đã là vẻ khó gần lắm rồi, không nghĩ tới Lý Dương Kiêu đi ra ngoài hai phút, cư nhiên mang về một người còn khó gần hơn cả cậu ấy nữa.
Lý Dương Kiêu đối với cô ít nhất vẫn đủ thân thiện, ngẫu nhiên còn nói đùa nữa, trung hoà được cảm giác xa cách con người, nhưng Trì Minh Nghiêu biểu tình đạm mạc, còn lộ ra sự không kiên nhẫn, quả thực cho người ta một loại cảm giác "Phàm nhân các người cách ông đây xa một chút."
Trì Minh Nghiêu cười một tiếng, Lý Dương Kiêu tức khắc cảm thấy lạnh sống lưng.
Tống Sưởng đứng lên —— đại khái hắn cũng không rõ chính mình vì sao lại đứng lên, chỉ là trực giác mách bảo như vậy, đưa tay về phía Trì Minh Nghiêu: "Xin chào Trì Tổng."
Trì Minh Nghiêu cũng không tự cao tự đại, đưa tay nắm một chút, chỉ là cực kỳ có lệ, cơ hồ là đụng cái liền lập tức buông ra.
Lý Dương Kiêu cảm thấy khá xấu hổ —— nếu đã nói Trì Minh Nghiêu là ông chủ mình, thì giờ phải căng da đầu mà diễn, không thì còn có thể làm gì khác được?
Cậu kéo ghế dựa bên cạnh ra, nói với Trì Minh Nghiêu: "Anh....Cái đó, ngồi đây đi."
Trì Minh Nghiêu cười như không cười mà nhìn cậu một cái, ngồi xuống, sau đó nhìn thoáng qua màn hình di động trong tay, nói với Lý Dương Kiêu: "Thân là một nghệ sĩ, bất cứ lúc nào cũng phải để ý tin nhắn trên điện thoại chứ, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?"
Thái San thật sự coi Trì Minh Nghiêu là cấp trên của Lý Dương Kiêu, thật cẩn thận thanh minh giúp cậu một câu: "Dương Kiêu cậu ấy. Vừa rồi vẫn nói chuyện phiếm với tôi, có lẽ không để ý xem ðiện thoại di động, không chậm trễ chuyện gì chứ?"
Trì Minh Nghiêu giương mắt nhìn Thái San một cái, lại nhìn Lý Dương Kiêu nói: "Lần này không có, vậy lần sau thì sao? Sau này trả lời tin nhắn không được vượt quá hai phút, nhớ kỹ chưa?"
Lý Dương Kiêu chỉ còn cách phối hợp diễn, "ừm" một tiếng.
Tống Sưởng ở một bên nói tiếp: "Hai phút? Nghệ sĩ cũng thật là vất vả, giống như yêu đương vậy, San San lúc trước cũng quy định tôi trả lời tin nhắn không được vượt quá hai phút."
Thái San nửa uy hiếp mà nói: "Ý anh là yêu đương vất vả?"
Trì Minh Nghiêu không để ý tới hai ngýời bên cạnh đang tình tứ, anh chỉ nhìn Lý Dương Kiêu, cố ý hạ thấp thanh âm, nghiêm túc nói: "Hơn hai phút, cẩn thận phong sát cậu."
Lý Dương Kiêu giật giật khóe miệng, trong lòng không coi trọng lời này, nhưng cậu rõ ràng cảm giác được Tống Sưởng và Thái San bên cạnh ngây ngẩn cả người —— bị câu nói này của Trì Minh Nghiêu làm cho kinh sợ một chút, nhưng kỳ thật cũng chỉ sửng sốt trước dáng vẻ uy hiếp gây sự chú ý của Trì Minh Nghiêu. Cậu chỉ có thể cười hòa giải: "Xem đi, giới giải trí vất vả hơn yêu đương nhiều."
Tống Sưởng gật gật đầu nói: "Ừm.....Lăn lộn trong giới giải trí vất vả."
Lý Dương Kiêu mẫn cảm phát hiện Tống Sưởng có chút say rượu —— hắn bình thường linh hoạt hơn giờ nhiều, so với bây giờ lại càng biết quan sát sắc mặt hơn, chứ không phải như bây giờ, bị một câu "phong sát" có tính chất đùa giỡn dọa sợ.
—— Cũng đúng, bình rượu vang đỏ Trần Thụy vừa rót kia, thoạt nhìn giá trị không nhỏ, tửu lượng Tống Sưởng cũng chỉ như vậy, liên tiếp uống bốn ly, làm sao có thể không say?
Cậu cầm hai cái ly rỗng đứng dậy, rót nước ấm vào đơ, đặt một ly trước mặt Tống Sưởng, lấy đi nửa ly coca hắn uống dở: "Tôi cảm thấy cậu hơi say rồi, uống nước ði, đừng uống Coca nữa." Sau đó lại đem một ly nước khác đặt ở trước mặt Trì Minh Nghiêu, không nói gì, ngồi xuống.
Trì Minh Nghiêu nhìn thoáng qua ly nước kia, mở miệng nói: "Cậu cảm thấy tôi cũng say sao?"
Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn anh —— mặt không đỏ, thở không gấp, tư duy rõ ràng, cử chỉ bình thường, nếu bắt buộc phải chỉ ra có gì đó không giống bình thường, có lẽ chính là....lại giở thói coi bản thân là trung tâm quá mức so với ngày thường rồi. Rất nhiều người uống say đều sẽ phóng thích một mặt ấu trĩ nhất trong con người ra, như này xem ra, vị thiếu gia đây vừa rồi chắc uống cũng không ít đâu.
"...Có một chút đi?" Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu mà nói.
"Nhìn đâu ra thế?"
"...Cảm giác." Cũng không thể nói là ấu trĩ hơn so với bình thường được. Hơn nhiều mới đúng.
"Tôi đúng là uống hơi nhiều rồi..." Trì Minh Nghiêu nói xong, đưa tay nắm lấy bàn tay Lý Dương Kiêu tùy ý để lên đùi. Lý Dương Kiêu theo bản năng rụt tay lại —— cậu không biết Trì Minh Nghiêu muốn làm cái gì, nhưng cậu rất không hy vọng Tống Sưởng cùng Thái San nhìn ra quan hệ thật sự của mình và Trì Minh Nghiêu, chỉ là Trì Minh Nghiêu thoạt nhìn một chút cũng không có ý định che dấu.
"Trốn cái gì" Trì Minh Nghiêu nắm lấy cổ tay cậu đặt lên bàn, lật ngược lòng bàn tay, tay kia đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cậu, còn giúp cậu nắm lại, nói: "Tôi uống rượu rồi, cậu không uống đúng không? Lát nữa đây tôi về."
Lần này, thần kinh Tống Sưởng dù bị rượu ngâm đến mức nào đi chăng nữa, cũng cảm thấy không bình thường —— cho dù đặt ở trong giới giải trí, ông chủ đối với nghệ sĩ như vậy, cũng quá không bình thường, đúng chứ?
Tống Sưởng đương nhiên tin tưởng Lý Dương Kiêu vô ðiều kiện, cậu ấy tuyệt đối không làm ra loại chuyện đáng giấu giếm gì, lý do hắn tìm cho mình cũng rất thuyết phục: Cứ nhìn biểu tình của Lý Dương Kiêu mà xem, rõ ràng là cau mày, dáng vẻ không tình nguyện, kháng cự kia kìa, tuyệt đối không có khả năng giữa họ có chuyện gì mờ ám —— tất cả là do vị thiếu gia tâm tình bất định kia, ép người quá đáng mà thôi.
Tống Sưởng cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Dương Kiêu cậu không phải.....không phải vừa rồi đã nói, đưa tôi và San San trở về sao?"
Trì Minh Nghiêu vỗ vỗ tay Lý Dương Kiêu, ngẩng đầu nói với Tống Sưởng: "Lát nữa tôi gọi người lái thay giúp cậu."
Không thể nghi ngờ gì nữa, câu này nói ra đã làm cho câu nói tiếp theo của Tống Sưởng trực tiếp bị chặn ở trong cổ họng.
Tâm trạng tồi tệ khi ngồi với Trần Thụy cả tối gần như đã biến mất, Trì Minh Nghiêu thực vừa lòng với phản ứng của Lý Dương Kiêu, không nói lời nào chứng tỏ đang cam chịu, ngoan thật —— nên như vậy mới đúng, đưa đối tượng thầm mến của mình cùng bạn gái mang thai của hắn về nhà, làm người làm sao có thể ngốc đến mức này?
Tâm trạng của Trì Minh Nghiêu tốt lên, anh định đối với Lý Dương Kiêu nhẹ nhàng một chút: "Ăn no rồi sao?"
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Gần như vậy rồi."
"Món ăn đặc trưng ở đây sao lại không gọi? Như này làm sao mà no được." Trì Minh Nghiêu nói xong, ấn chuông phục vụ trên bàn, gọi nhân viên phục vụ ở cửa vào, thực đơn cũng không nhìn, trực tiếp báo tên bốn năm món ăn, "Lên những món này trước đi."
Lý Dương Kiêu nói: "Ðều ăn sắp xong bữa rồi, gọi một hai món là được, nhiều quá ăn cũng không hết."
Thái San nghe được tên mấy món ăn này, trong lòng âm thầm líu lưỡi —— vừa rồi trong thực đơn cô thấy rõ ràng, Trì Minh Nghiêu gọi mấy món này, mỗi một món ít nhất cũng là mấy trăm NDT rồi, lúc ấy cô còn cùng Tống Sưởng thảo luận giá cả vài câu, cuối cùng vẫn gọi mấy món ăn gia đình. Nghe Lý Dương Kiêu nói như vậy, nên vội tiếp lời, nói: "Ðúng vậy, chúng tôi đều ăn no rồi, lại gọi nhiều như vậy.....Thật lãng phí."
"Không ăn món ăn đặc trưng ở đây làm sao mà được, không sao, ăn không hết có thể đóng gói mang đi, nếm thử một chút đi." Trì Minh Nghiêu quay đầu nói với nhân viên phục vụ, "Lát nữa lúc tính tiền thì tính cả vào bàn dưới lầu."
Thái San trong lòng thán phục một tiếng "Có tiền", có chút câu nệ cười nói: "Vậy thì cảm ơn Trì tổng."
Lý Dương Kiêu cúi đầu nhìn cái ly, cậu có chút hối hận vừa rồi sao lại đáp ứng để Trì Minh Nghiêu cùng mình đi vào được, hiện tại thì hay rồi, Tống Sưởng cùng Thái San nhất định đều nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ không bình thường. Cậu nói với Trì Minh Nghiêu: "Lát nữa tôi chuyển tiền trả cho anh."
Trì Minh Nghiêu một tay chống cằm nhìn: "Không cần đâu, cậu đưa tôi về, tôi mời cậu với bạn cậu bữa cơm, hòa nhau rồi đi."
Lý Dương Kiêu cười một chút nói: "Tài xế nào có thể ăn được những món ăn này, vẫn là chờ tôi chuyển tiền trả lại anh đi."
Tống Sưởng một lúc lâu không trả lời, lúc này, không đầu không cuối mà tiếp lời lúc trước: "Lăn lộn trong giới giải trí vất vả."
Lý Dương Kiêu nhìn hắn: "Hả?"
"Người khác có thể không biết, nhưng tôi thì có. Hai năm trước lúc Dương Kiêu sắp tốt nghiệp, cùng người kia.....Giang Lãng, muốn làm một bộ phim, gọi là "Người lạ cuồng tưởng khúc" đúng chứ? Dương Kiêu lúc ấy cậu đã bỏ vào đó bao nhiêu tiền? Mười mấy vạn đúng không? Bốn năm đại học có thể dư ra mười mấy vạn cũng không dễ dàng gì, toàn bộ đều đầu tư vào đó. Còn đẩy một cơ hội diễn vai nam thứ trong một bộ phim truyền hình, lần trước cậu còn gọi điện thoại nói với tôi, lần này lại là nam thứ phim truyền hình, đi một vòng, lại trở về..."
Lý Dương Kiêu đã hiểu Tống Sưởng muốn nói gì, cậu ngắt lời hắn: "Tống Sưởng sao cậu đột nhiên nói cái này thế? Cậu nói những việc này làm gì, còn không bằng nói một chút về quá trình cậu với Thái San quen nhau đi, tôi vẫn luôn muốn nghe về nó...."
Tống Sưởng vẫn tiếp tục nói: "Ðể quay bộ phim đó, cậu lúc đó là người đi kéo đầu tư, lại hỗ trợ chọn diễn viên, còn ngồi cùng với nhóm mấy người chủ đầu tư trên một bàn tiệc nữa, với tính cách của cậu, thế mà có thể ngồi cùng với bọn họ được, chuyện này mà nói với mấy đứa bạn cấp ba của chúng ta, ai sẽ tin cơ chứ. Tôi thật sự vẫn chưa hình dung ra được dáng vẻ của cậu lúc ở trên bàn tiệc đó...."
"Cậu thật sự uống quá nhiều rồi" Lý Dương Kiêu đứng dậy đi rót nước cho hắn, giả bộ đùa giỡn nói: "Làm sao lại nhớ về những chuyện cũ này, vẫn còn muốn uống nữa hả?"
"Nhưng sau đó thì sao? Sao lại không may mắn như vậy, Giang Lãng cùng cái đám gọi là đạo diễn quậy với nhau, thật sự hỗn loạn, cùng nhau sử dụng ma túy, bị bắt, còn theo mấy đạo diễn kia, lên tiêu đề báo. Cậu chỉ thiếu một bước cuối cùng, sao lại không may mắn như vậy? Lúc ấy cậu ở chỗ tôi, tôi cũng có lỗi với cậu, tôi cũng sợ..."
Lý Dương Kiêu thấy hắn muốn nói ra đoạn sự việc kia, vội vàng rời đề tài: "Gì mà thực xin lỗi với lại không làm thất vọng? Mấy người đừng vội vàng nói xin lỗi tôi nữa, ai cũng không có lỗi với tôi, thật sự. Giang Lãng cũng thế, gì mà nói cả đời này hắn cảm thấy có lỗi với tôi nhất.....Tôi thực sự, tôi thật sự không biết nói gì cho phải, tất cả các cậu nói như vậy, làm cho tôi cảm thấy mình đặc biệt thảm hại, tất cả mọi người trên thế giới dường như đều có lỗi với tôi vậy."
Lý Dương Kiêu thấy Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn mình, liền cười cười, nói nốt với Tống Sưởng: "Cậu đừng nói cậu cũng có lỗi với tôi là tốt rồi."
"Được, không nói cái này nữa" Tống Sưởng cầm ly uống cạn nước trong đó, "Dương Kiêu, mẹ cậu luôn gọi cho tôi, cậu biết không? Tôi cũng không nói cho cậu biết, bà ấy nói cậu luôn chỉ kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng đó chính là giới giải trí đấy, quy tắc ngầm tầng tầng lớp lớp, lại nói mỗi ngày trang giải trí trên báo đều có tin tức. Bà ấy đọc báo, cũng đã đọc nhiều năm, vẫn không thấy tên cậu, cũng không biết cậu sống như thế nào, luôn hỏi tôi, Dương Kiêu gần nhất thế nào rồi, còn bảo tôi khuyên cậu, bảo cậu sớm trở về, nói chúng ta đều là người thường, làm diễn viên minh tinh cái gì..."
Lý Dương Kiêu trầm mặc, một bàn tay đỡ trán, thở dài.
Tống Sưởnb nói tiếp: "Có đôi khi tôi vẫn luôn suy nghĩ, năm đó tôi giúp cậu có phải là sai hay không. Ba mẹ cậu đi một chuyến tới trường, cùng giáo viên khuyên cậu không nên tham gia kỳ thi nghệ thuật gì, trở thành diễn viên làm gì, còn cắt đứt nguồn kinh tế của cậu. Còn tôi, chỉ sợ cậu bỏ cuộc. Năm 17 tuổi mọi người có thể đều ngây thơ như vậy, luôn muốn làm anh hùng, tôi cho rằng tôi giúp cậu thực hiện ước mơ của cậu, chờ cậu trở thành đại minh tinh, tôi có thể trở thành anh hùng, hiện tại ngẫm lại, cũng là tôi quá ích kỷ..."
Thái San duỗi tay chạm vào cánh tay Tống Sưởng, ý bảo hắn đừng nói thêm nữa.
"Nếu tôi biết hiện tại cậu sẽ sống mệt mỏi như này, lúc trước tôi....khả năng là không giúp cậu nữa." Tống Sưởng lắc đầu, "tôi cũng không biết, cậu hy vọng tôi giúp cậu hay là không giúp cậu nữa?"
Lý Dương Kiêu cầm cái ly nói: "Nếu cậu không giúp tôi, tôi có lẽ còn thảm hại hơn bây giờ."
Trì Minh Nghiêu ở một bên nghe, lúc này mới mở miệng: "Hiện tại là nam thứ của phim truyền hình rồi, về sau sẽ có rất nhiều tài nguyên điện ảnh tìm tới cậu, từng bước một tới, sẽ chậm rãi tốt lên thôi."
Lý Dương Kiêu có chút bất đắc dĩ mà cười cười: "Mấy ngýời đừng vội đến an ủi tôi nữa, được không hả? Có chuyện gì xảy ra với tôi hả? Tự dưng lòng cảm thông tràn lan ra như vậy, Tống Sưởng cậu cũng uống quá nhiều rồi, đừng nói những thứ này nữa."
"Trì Tổng", Tống Sưởng đứng lên, cầm ly lên, có lẽ là muốn uống rượu nhưng lại đột nhiên nhớ tới không có rượu, cho nên chỉ có thể tự mình rót đầy ly nýớc: "Dương Kiêu cũng không dễ dàng gì, đây mới chỉ là một chuyện mà thôi, nếu anh muốn biết chuyện khác, tôi có thể kể cho anh cả tối nay..."
Trì Minh Nghiêu nhìn hắn nói: "Nếu tôi muốn biết, tôi sẽ để cho cậu ấy tự mình nói với tôi."
Tống Sưởng gật đầu: "Có điều, Dương Kiêu người này nói như thế nào nhỉ, cậu ấy có đôi khi không cúi đầu được, bởi vì kiêu ngạo đã quen, từ khi còn bé chính là được cưng chiều mà lớn lên, nhưng kỳ thật cậu ấy rất ngây thơ, cậu ấy cũng sẽ không có xu hướng nịnh nọt ai, hay phân biệt đối xử gì cả, có lẽ cảm xúc của cậu ấy đều được phóng thích ra qua vai diễn trong phim, ra ngoài sinh hoạt đời thường, ngược lại có chút giấu mình đi...."
Trì Minh Nghiêu mặt không biểu cảm, nói: ""Những chuyện này tôi đều biết, cho nên anh không cần nói cho tôi biết."
Lý Dương Kiêu đã bị Tống Sưởng nháo đến đau cả đầu, đi tới đè bả vai Tống Sưởng xuống: "Tống Sưởng, cậu có thể đừng tự làm mất mặt mình nữa hộ tôi được không? Cậu thật sự, rượu vang đỏ kia bao nhiêu độ không biết, làm cậu uống thành cái dáng vẻ này."
Thái San ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nếu không....chúng tôi về trước nhé? Anh ấy ở lại ðây, chỉ gây thêm phiền phức cho cậu."
Tống Sưởng xua tay nói: "Còn chưa nói xong mà, đợi chút nữa rồi về."
Lý Dương Kiêu không để ý tới hắn, nói với Thái San: "Tôi gọi tài xế lái thay cho hai người."
"Không cần đâu, tôi sẽ lái xe, anh ấy chính là cho rằng thai phụ cái gì cũng không thể làm, kỳ thật nào có phức tạp như vậy, tôi lái được."
Sau khi đạt được sự thống, Lý Dương Kiêu nắm lấy cánh tay Tống Sưởng, dùng sức nâng hắn lên, cũng không nghe hắn dọc theo đường đi nói cái gì mà mình không say, đưa hắn lên xe.
Tống Sưởng bị kéo đến toàn bộ thân thể đều đổ trên người Lý Dương Kiêu, làm cho Trì Minh Nghiêu nhìn không vừa mắt tí nào, anh đi qua nói với Lý Dương Kiêu: "Hắn có thể tự mình đi, bước chân rất vững vàng, cậu kéo như vậy giống như muốn kéo hắn ngã xuống."
Lý Dương Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Sưởng, nói: "Không có việc gì, sắp tới rồi."
Bị nhét vào trong xe, Tống Sưởng còn bắt lấy cánh tay Lý Dương Kiêu, nói: "Cậu cũng lên xe đi, đưa cậu về."
Lý Dương Kiêu nói: "Lát nữa tôi còn phải đi có việc, lên xe cái gì, cậu uống say lắm rồi đó."
Tống Sưởng đột nhiên kéo cổ Lý Dương Kiêu, kéo cậu đến gần mình một chút, dán sát vào bên tai cậu, nói: "Ông chủ kia của cậu, nhìn qua không có lòng tốt gì, lát nữa cậu phải chú ý thoát thân."
Lý Dương Kiêu trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm xúc khổ sở —— Tống Sưởng quả nhiên đã nhìn ra, chỉ là không vạch trần mà thôi. Cũng đúng, làm sao có thể nhìn không ra đây? Ðã rõ ràng như vậy, chỉ là bản thân mình vẫn muốn che đậy mà thôi.
Cậu vỗ vai hắn, nói, "Yên tâm đi, không sao đâu."
Sau đó đứng thẳng người lại, lùi hai bước, dặn dò Thái San vài câu, nhìn theo xe lái đi.
Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh cậu nói một câu: "Dụng tâm lương khổ*, xem ra là chân ái."
*Dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Lý Dương Kiêu nhìn anh một cái, nói: "Cái gì mà chân ái với không phải chân ái, nếu là chân ái, tôi cũng sẽ không biến thành như bây giờ, cũng sẽ không quen biết anh, cũng không cần đi gặp Trần tổng gì đó. Ði thôi Trì tổng, anh đã chọn chỗ này chờ tôi cả đêm, tôi bây giờ là muốn đi uống hai ly rồi."
_______________________
Úi giời ơi, 1 chương hơn 4000 từ, tui ngất đây (*⁰▿⁰*)