Đăng vào: 12 tháng trước
Khoảng cách từ trên xe đến lúc ngồi xuống giường, Lý Dương Kiêu cảm giác men rượu trong cơ thể mình đạt tới nhất trạng thái sôi trào nhất, cả người đều bị một loại cảm giác mông lung bao phủ, trong nháy mắt, cậu thậm chí cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Lần này còn muốn chạy không?" Trì Minh Nghiêu cởϊ áσ khoác ra, tiện tay ném lên mặt bàn ở phía đầu giường.
Lý Dương Kiêu ngồi trên giường, dựa đầu vào thành giường, nhìn Trì Minh Nghiêu, khóe miệng khẽ động, dáng vẻ cười mà như không cười.
Trì Minh Nghiêu đi đến trước mặt cậu, cũng không khom lưng, chỉ cúi đầu nhìn ánh mắt Lý Dương Kiêu, đưa tay nâng cằm cậu lên, nói: "Trước khi chạy thì dùng đầu cân nhắc tới hậu quả một chút đi." Sau đó một tay rút đai lưng áo khoác của Lý Dương Kiêu ra, một tay cầm lấy giá treo áo bên cạnh, cầm lấy hai cánh tay của Lý Dương Kiêu vòng ra sau lưng, dùng đai lưng quấn vài vòng vào cổ tay của cậu cùng giá treo áo, thắt nút chết.
Lý Dương Kiêu nói: "Sợ tôi như bỏ chạy đến vậy sao?"
Trì Minh Nghiêu làm xong hành động này liền đứng dậy vỗ nhẹ vào má phải Lý Dương Kiêu hai cái rồi ghé vào tai cậu thì thầm: "Tôi sợ cậu lại tái phạm nữa." Sau đó xoay người đi về phía phòng tắm.
Thời điểm Lý Dương Kiêu ngồi trên giường, quả thật có chút muốn bỏ chạy, cậu đột nhiên sợ hãi Trì Minh Nghiêu là người thích chơi SM – không thì sao lại trói chặt như thế? Bộ muốn Bundle Play sao?
Lý Dương Kiêu cảm thấy có hơi khẩn trương, sợ Trì Minh Nghiêu một giây tiếp theo sẽ lấy ra một cái roi da, sau đó trong đầu hiện lên cảnh tượng Trì Minh Nghiêu mạnh mẽ quất roi da lên lưng mình. Cậu nghĩ quá nhập tâm nên không tự chủ được mà cả người run lên, trong đầu toàn là: sau lưng đau quá...sẽ không để lại sẹo chứ....liệu có bị quay lại cảnh khỏa thân không...
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm ghế sô pha một hồi, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc - không chỉ có ghế sô pha quen thuộc, mà là toàn bộ căn phòng, cả bầu không khí nữa.
Sau đó cậu giật mình một cái, là giật mình đến tỉnh rượu luôn!
Lý Dương Kiêu nhớ ra rồi, đây là khách sạn mà lần trước Trần Thụy đưa cậu tới.
Lý Dương Kiêu nhìn cái sô pha kia vài giây, sau đó chậm rãi chuyển hướng nhìn sang phòng tắm -- giống y như ngày đó, đằng sau tấm kính thuỷ tinh mờ, loáng thoáng nhìn thấy bóng người, chỉ là lần này bóng người thay đổi cao hơn một chút.
Thật sự là nằm mơ! Bằng không làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Người ta thường nói ngày suy nghĩ đến điều gì nhiều thì đêm sẽ mơ tới nó. Từ cái lần ngồi tới bên giường kim chủ còn bỏ chạy, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ hồi tưởng lại lúc đó; không nghĩ tới thế mà lại gặp phải cảnh này trong mơ, mà nhân vật chính cũng từ Trần Thụy biến thành Trì Minh Nghiêu.
Trong nháy mắt, Lý Dương Kiêu vui mừng đến ngơ ngẩn cả người, nhưng được một lúc thì cơn đau truyền tới đã làm cậu tỉnh táo lại.
Cổ tay bị ghìm chặt dấy lên cảm giác đau nhói.
Thì ra không phải là nằm mơ.... Chỉ là vô tình trùng khớp mà thôi.
Người trong mộng chắc chắn sẽ không có cảm giác đau, Lý Dương Kiêu thầm nghĩ, đây là hiện thực.
Từ vui mừng đến phát điên bỗng phải trở về thực tại, Lý Dương Kiêu chợt cảm thấy có chút khổ sở: vừa rồi, trong nháy mắt kia, khi cho rằng mình đang nằm mơ, bản thân cậu không ngờ lại vui vẻ đến thế.
Lý Dương Kiêu bỗng nhiên ý thức được nội tâm mình vẫn còn chống cự loại giao dịch này. Chỉ là mỹ sắc trước mặt, cậu suýt nữa cho là mình đã bị thuyết phục -- bất quá là ngủ một ðêm mà thôi, sau đó cậu liền có thể chạm tay đến ước mơ xuất hiện trên màn ảnh rộng của mình.
Cậu mất gần tám năm chờ đợi để rồi mới đây phát hiện ra sự đợi chờ trước đó của mình đều là vô ích cả, nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ cần vài câu nói đã cho cậu thấy được một cánh cửa khác, một lối đi tắt, với cậu mà nói có điều này sức mê hoặc trí mạng – làm gì có ai cam tâm tình nguyện làm ca sĩ trong quán bar cả đời?
Lý Dương Kiêu chợt nhớ lại đêm đó Tống Sưởng đã gọi điện cho mình, cậu ấy đã nói gì nhỉ? Không nhớ rõ nữa, hình như bảo cậu phải biết chờ đợi, bảo rằng sẵn sàng nuôi cậu...Tống Sưởng bây giờ đang làm gì? Có cầu hôn bạn gái thành công không?
Cậu lại nghĩ tới chiếc nhẫn kia, lúc ở trong tiệm trang sức, ánh đèn chiếu tới làm chiếc nhẫn tỏa sáng rực rỡ, hào quang nhý thể tỏa ra tứ phía.
Lý Dương Kiêu lại có chút muốn chạy rồi, lần này là thực sự, chỉ là trên cổ tay bị đai lưng trói chặt như vậy, chẳng lẽ mang theo giá áo chạy ra ngoài? Có làm kinh động đến Trì Minh Nghiêu không?
Lý Dương Kiêu trong đầu nung nấu những ý nghĩ này, gấp đến độ trên trán loáng thoáng xuất hiện mô hôi.
Sau đó cậu nghe được tiếng cửa phòng tắm vang lên, ngay sau đó là tiếng dép đi trên mặt đất phát ra âm thanh ẩm ướt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đang cách mình càng ngày càng gần.
Trì Minh Nghiêu để trần thân trên, lộ ra đường nét cơ bắp vô cùng đẹp. Chỉ là Lý Dương Kiêu đã hoàn toàn không lòng dạ nào thưởng thức – hiện giờ cậu đang rất cuống.
"Không chạy sao?" Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu, cười cười, giống như đối đãi sủng vật mà đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, "ngoan như vậy."
Xong! Lý Dương Kiêu hốt hoảng nghĩ, lần này thực sự chạy không thoát. Cậu đang tính toán khả năng thành công trong việc đạp ngã Trì Minh Nghiêu sau đó chạy trốn thật nhanh.
Nhưng Trì Minh Nghiêu rất nhanh lấn người về phía Lý Dương Kiêu, vẫn là động tác giống như ôm, cởi nút thắt sau lưng Lý Dương Kiêu--sau đó lấy ra giá áo, lần nữa trói tay cậu lại.
"Trì thiếu", Lý Dương Kiêu quyết tâm, lên tiếng, "tôi..."
"Đổi ý?" Trì Minh Nghiêu vẫn cười, "vừa mới cho cậu cơ hội thì cậu không chạy, hiện tại muộn rồi."
Nói xong những lời này, Trì Minh Nghiêu cúi người bế ngang Lý Dương Kiêu lên.
Trong phòng tắm nước ấm ào ào chảy xuống, Lý Dương Kiêu trong nháy mắt toàn thân ướt đẫm, cậu nhắm mắt lại nghĩ: quên đi, chạy không được, vậy thì hưởng thụ thôi!
Hai chân Lý Dương Kiêu bị Trì Minh Nghiêu dùng một chân đè lại, hai tay bị trói lên đỉnh đầu, không nhúc nhích nổi.
Trì Minh Nghiêu giống như vuốt ve bình hoa thông thường, chậm rãi thoa sữa tắm lên người Lý Dương Kiêu.
Thân thể Lý Dương Kiêu phản ứng cực kỳ thành thực, đối với hành động vuốt ve êm ái này rất nhanh đã nổi lên phản ứng. Cậu bị hơi nước trong phòng tắm hun đến hoa mắt chóng mặt, men rượu nhanh chóng bốc lên.
Tại thời điểm Lý Dương Kiêu cả người hoàn toàn thả lỏng, Trì Minh Nghiêu đưa tay dọc theo sống lưng cậu, một đường phủ xuống, không dừng lại, cũng không hề báo trước mà cắm một ngón tay vào hậu huyệt Lý Dương Kiêu.
"Ah --" Lý Dương Kiêu đột nhiên cảm giác đau đớn, kêu lên.
"Đau không?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
"Đau..." Lý Dương Kiêu từ trong cổ họng nặn ra một chữ, vừa rồi, thực sự rất đau.
"Ngoan, chính là muốn làm cậu đau", Trì Minh Nghiêu rất nhanh lại cắm vào ngón tay thứ hai, "nếu không...sẽ không thú vị nữa, phải không?"
"Mẹ nó..." Lý Dương Kiêu đau mức nói lời thô tục, "anh là biếи ŧɦái à"
"Trước tiên giải thích một chút, ngày đó cậu block tôi là chuyện gì?"
Lý Dương Kiêu đau đến cắn chặt răng, nhưng trong đầu cậu lại thanh tỉnh hơn trước đó rất nhiều: cậu không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu sẽ tính toán chuyện này, cậu cho rằng Trì Minh Nghiêu căn bản cũng sẽ không chủ động tìm mình tính sổ chuyện đấy.
"Lý Dương Kiêu, nếu ngày đó cậu không block tôi", khuếch trương cũng chưa triệt đệ̉, Trì Minh Nghiêu rất nhanh cắm vào ngón tay thứ ba, "cậu căn bản không cần ngủ với tôi, nói không chừng bây giờ đã thử vai thành công rồi."
"Anh....Có ý gì?" Lý Dương Kiêu cắn răng hỏi.
Trì Minh Nghiêu không trả lời, chỉ chú ý tới mu bàn tay đang siết chặt của Lý Dương Kiêu, đó là bàn tay khá nhỏ, xuyên thấu qua làn da thật mỏng thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu nữa, rất đẹp.
Nếu như trên màn ảnh xuất hiện một bàn tay siết chặt như vậy, chủ nhân của bàn tay này nhất định đang làʍ ŧìиɦ, Trì Minh Nghiêu nhìn cái tay kia, thầm nghĩ.
Anh rút ra ba ngón tay, thay chính mình bôi trơn tính khí, chống đỡ đi vào.
Lý Dương Kiêu muốn leo xuống khỏi người Trì Minh Nghiêu, giống như là muốn trốn chạy vì sợ hãi.
Trì Minh Nghiêu một tay bắt lại cánh tay Lý Dương Kiêu, tay kia đỡ lấy hông của cậu, hôn lên bả vai cậu, sau đó đem tính khí nhắm ngay miệng huyệt, nghiêng mặt nhìn Lý Dương Kiêu nói: "muốn khóc sao?"
"Khóc em gái anh!" Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, cau mày lại, biểu tình cực kỳ sốt ruột, "muốn vào thì nhanh chút!"
"Khóc đi, cậu khóc rất đẹp, khóc rồi tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Trì Minh Nghiêu vô cùng kiên trì.
"Anh có thể đừng nói nhảm nữa được không?!" Lý Dương Kiêu mở mắt, trợn mắt trừng Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu cười cười, hôn lên đuôi mắt Lý Dương Kiêu, sau đó dùng sức đẩy vào.
Trơn cũng không đúng chỗ, khuếch trương cũng chưa triệt để, quá trình đi vào cực kỳ gian nan, thông đạo chặt khít dường như thề sống chết muốn đẩy tính khí ra ngoài.
"Thả lỏng", Trì Minh Nghiêu vỗ vỗ hông Lý Dương Kiêu, "thả lỏng một chút đi bảo bối."
Lý Dương Kiêu đau đến muốn ngất đi, môi đã bị cắn ra máu, cậu cảm giác mình sắp chết – là bị đâm chết, vinh quang cỡ nào!
Cảm giác như là đã qua một thế kỷ, qυყ đầυ rốt cục cũng chen vào miệng huyệt, Trì Minh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo của Lý Dương Kiêu, cố gắng hạ thấp thắt lưng, thúc đến cùng.
Lý Dương Kiêu thân thể trong nháy mắt căng thẳng, đem Trì Minh Nghiêu kẹp chặt có chút đau.
"Đừng kẹp chặt như vậy," Trì Minh Nghiêu siết chặt eo Lý Dương Kiêu, bên tai cậu nói: "Đừng gấp, tất cả đều là của cậu."