Chương 17: Trưa ngày 20 tháng 11

Câu Điểm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

11:30

Bởi vì nghỉ ngơi không tốt, lại ngồi cho gió lạnh thổi vào thời gian dài, sau khi Hà Thiên Tỉ từ nhà Hạ Giai Lâm trở về nghẹt mũi phát sốt.

Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật 60 tuổi của mẹ Hà Thiên Tỉ.

Lúc ăn cơm trưa, ba hắn ở nhà, mặt nhăn mày nhó nói hắn có thể nào ra bộ dáng con người không.

Mẹ hắn quan sát hồi lâu, gắp chút đồ ăn vào bát cho con trai, nói bên tai hắn: “Con trai, con nói thật với mẹ đi.”

Hà Thiên Tỉ liếc nhìn mẹ mình.

Mẹ hắn nói: “Sáng nay con từ nhà ông Hạ bên cạnh trở về, sao lại thế?”

Hà Thiên Tỉ hắng giọng đáp: “Không có gì, tâm sự chút chuyện với chị Giai Lâm thôi.”

Mẹ hắn quay đầu hỏi anh trai: “Con gái nhà ông Hà hình như tuổi còn lớn hơn con phải không, con bé đó lớn hơn Thiên Tỉ của chúng ta mấy tuổi?”

Hà Thiên Tập nghĩ rồi đáp: “Nhỏ hơn con vài tuổi, không nhớ rõ nữa.”

Mẹ hắn lại suy tư, quay đầu lại hỏi: “Gần đây tinh thần con không tốt lắm, có phải cãi nhau với con bé nhà họ Hạ cách vách không?”

Hà Thiên Tỉ có chút ngẩn ngơ suy nghĩ nửa ngày.

Mẹ hắn lại nói tiếp: “Tuy rằng lớn hơn vài tuổi cũng không sao, con bé họ Hạ không đồng ý hả, có muốn mẹ đi nói giúp con vài lời không?”

Hà Thiên Tỉ mím môi, có chút miễn cưỡng đáp: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

Mẹ hắn: “Nói rõ không phải tốt hơn sao, Tiểu Hạ cũng chưa có mối nào, con nên nói rõ với nó đi, mỗi ngày không biết sao lại thế này, chơi bời cả đêm thân thể thành như vậy, thời gian trước con làm mẹ sợ đó.”

Hà Thiên Tỉ không nói lời nào.

Mẹ hắn: “Mặc kệ như nào, mẹ chỉ mong con sống vui vẻ khỏe mạnh là được rồi.”

11:41

“Mẹ —“

Bàn ăn vừa im lặng trong chốc lát, Hà Thiên Tỉ nhẹ nhàng để đũa xuống, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng.

Mẹ hắn vốn đang bị chuyện khác dời đi lực chú ý, nghe vậy ‘Hả’ một tiếng: “Sao vậy con?”

Hà Thiên Tỉ đột ngột trực tiếp mở miệng: “Con thích đàn ông rồi sao bây giờ?”

“……”

Bàn ăn lập tức im ắng, anh trai Hà Thiên Tập bị tin tức này làm ho khù khụ: “Chuyện hồi nào, sao anh không biết?”

Hà Thiên Tỉ không trả lời anh, đầu cúi thấp, không chút tinh thần.

Ba hắn ngồi ghế chủ nhà buông đũa xuống, mẹ hắn cũng chậm chạp buông đũa.

11:45

Một lát sau, ba hắn lại cầm đũa lên, từ trong lỗ mũi ‘hừ’ một tiếng: “Tật xấu này của con học ai vậy, mỗi ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng với ai?”

Mẹ hắn cũng cầm đũa lên, gắp vào bát cho hắn một miếng sườn, chần chờ nói: “Cái này thật ra cũng không có gì…”

“……” Hà Thiên Tỉ im lặng.

Khoảng lặng qua đi một hồi mẹ hắn mới tiếp tục: “Con có người thích rồi hả, nó là ai, trong nhà ra sao, hiện tại làm nghề gì?”

Hà Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn mẹ.

Hà Thiên Tập ngồi đối diện than thở một tiếng: “Hai vị huynh ngài không thể quản lý nó như thế, việc này cứ dễ dàng tiếp nhận như thế sao.”

Hà Thiên Tỉ không lên tiếng, mẹ hắn càng có vẻ dịu dàng trìu mến: “Người làm cha mẹ như chúng ta có thể trông chờ vào các con cái gì, không phải hi vọng cuộc sống của các con vui vẻ, thân thể mạnh khỏe sao?”

Hà Thiên Tỉ mấp máy môi một lúc, có chút khiếp sợ, ngập ngừng một lát: “Cám ơn mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Mẹ hắn nhẹ kéo vai Hà Thiên Tỉ lại ôm, trong âm thanh có chút ý cười nho nhỏ: “Gần đây con vì chuyện này không vui nên gầy nhiều vậy sao?”

“……”

“Đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì thì người nhà vẫn sẽ đứng sau ủng hộ con.”

12:00

Hà Thiên Tỉ nghe tiếng an ủi dịu dàng của mẹ mình, nghĩ tới lời Hình Từ Cảnh nói quả không sai.

Sống từ trước đến giờ, điều duy nhất hắn có thể khoe khoang chính là được sinh ra trong nhà họ Hà.

Hèn chi Hình Từ Cảnh nhiều năm qua vẫn luôn khinh thường hắn.

Hình Từ Cảnh khinh thường hắn, hắn tự cho mình là thông minh, hắn điên điên khùng khùng, khoa tay múa chân, bên ngoài là túi da con người để che đậy linh hồn hèn nhát yếu đuối bên trong.

Hình Từ Cảnh nên khinh thường hắn.

Chính hắn cũng không coi trọng được chính mình.

12:01

Có một định luật cơ bản trong tự nhiên gọi là bảo toàn khối lượng.

Nó có nghĩa là nếu như bạn chiếm được một phần này thì sẽ mất đi một phần khác.

Bạn có được cái gì thì sẽ mất một cái khác.

Bạn được ban cho cái này thì định sẵn sẽ không được sở hữu cái khác.

Cái này đều là mạng số rồi.

Quá khứ Hà Thiên Tỉ không hiểu được, mới sa vào mê muội, hối hận, tìm không thấy lối ra.

13:12

Ăn cơm trưa xong, mẹ Hà Thiên Tỉ ra ngoài thử trang sức, tối nay trong nhà mở tiệc làm sinh nhật, mời rất nhiều người tới.

Bình thường mỗi năm Hà Thiên Tỉ sẽ đi cùng mẹ hắn nhưng năm nay tâm trạng hắn không tốt, trên người lại có bệnh nên không đi cùng.

Hắn bị người nhà lải nhải cầm chén thuốc cảm đã pha loãng uống xong rồi chậm chạp trở về phòng.

Hiện tại trạng thái tinh thần của hắn giống như một ông lão đã vào tuổi xế chiều, không thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì, chỉ nằm yên chờ ngày tử thần gõ cửa.

Hắn ngủ không ngon, suốt đêm mất ngủ và cảm sốt khiến tinh thần càng uể oải, trên giường lăn qua lộn lại.

Anh hai Hình Thiên Tập gõ cửa phòng hắn.

13:30

“Không ngủ à?”

“Ừm……”

“Gần đây em sao vậy, cảm thấy tinh thần không tốt lắm.”

“Chắc là có bệnh.”

“……”

“……”

“Hôm nay sao lại tự dưng come out thế?”

“…… Em… thích đàn ông… đã nói rồi mà…”

“Sớm không nói muộn không nói, hôm nay lại nói?”

“… Việc này… không phải chú trọng… cảm giác sao?”

“Chuyện này em nói ra có lợi gì đâu, sao lại phải thế?”

“Phiền quá… Hai người bọn họ không hỏi tới, anh hỏi cái gì?”

“Anh là anh của em, anh quan tâm em không được sao, em nhất định phải nói với Hạ Giai Lâm cách vách mới được à, ba mẹ không hỏi, anh hỏi không được sao?”

“…… Hỏi, hỏi đi……”

“……”

“……”

“Sao sáng nay em lại chạy sang nhà cách vách ngủ?”

“Không phải em nói đi tâm sự sao?”

“Có phải chuyện tình cảm gặp vấn đề không?”

“Để làm gì…”

“Đối tượng của em khiến em come out đúng không, nó là người ở đâu, đang làm gì?”

“……”

13:40

“Thiên Tỉ, em cũng biết, hai người lớn trong nhà từ nhỏ thương yêu em, hiện tại em đã ba mươi rồi, không phải là đứa con nít.  Mở cái quán bar, mở xong lại không chịu trông coi, anh nhớ lúc đó ngay cả mặt bằng cũng là tiểu Hình tìm giúp em phải không?”

“… Anh có thể đừng nói chuyện này nữa không?!”

“Quán ăn Nhật em mở cách đây một thời gian bây giờ sao rồi, em ra ngoài chơi một chuyến, trở về thì không coi nữa hả?”

“Anh đừng có nói nữa được không!”

“Tính tình thì kém, nói hai câu lại bực bội.”

“Anh đi ra ngoài đi, em đau đầu.”

“Nếu không phải trước đây thân thể em không tốt, ba mẹ cũng không cưng chiều em thành bộ dạng này.”

“……”

“Được, không nói chuyện này nữa, nói chuyện hôm nay đột nhiên em come out trên bàn cơm, em nghĩ gì, có phải muốn đưa người về nhà không?”

“Không… Anh có thể đừng hỏi nữa không, em muốn ngủ.”

13:50

Hà Thiên Tập bị Hà Thiên Tỉ từ chối tiếp chuyện, im lặng một lúc.

Hệ thống sưởi trong phòng của Hà Thiên Tỉ mở, hắn trốn trong chăn bởi vì bệnh mà chóp mũi đỏ hồng, hai má cũng vì nhiệt độ cao mà hơi đỏ.

Sắc mặt hắn rất khó coi, bị khí nón hung cho hai má không khác gì trang điểm.

Hà Thiên Tập đứng bên giường nhìn em trai mình không khác gì đứa con nít vài tuổi, cảm thấy không thể làm gì hơn, lại không biết nên cười hay nên khóc với đứa em cứng đầu của mình.

Hắn là em trai ruột, muốn đánh cũng phải nhìn mặt mũi ba mẹ, Hà Thiên Tập thở dài, đẩy chăn Hà Thiên Tỉ ra, ngồi bên giường: “Hai anh em mình nói chuyện chút đi.”

Hà Thiên Tỉ nhắm mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lần sau đi, hiện tại em khó chịu.”

Hà Thiên Tập tức giận cắn răng: “Vậy em nói với anh nó là ai, ngưởi ở đâu đi?”

Hà Thiên Tỉ nằm trên giường nhắm chặt mắt, con ngươi dưới mí mắt đảo liên hồi, không đáp.

Hà Thiên Tập tận tình khuyên bảo: “Em cũng biết sức khỏe em trước đây không tốt, bác sĩ nói em có thể bị chứng thiếu máu bất sản, người thân bên nhà mẹ có người bị bệnh này, mẹ sợ em bị di truyền, rất lo lắng. Lỡ như em có chuyện gì, máu lại hiếm, không phải dọa mẹ chết hay sao…”

(*Thiếu máu bất sản là hiện tượng thiếu máu do rối loạn chức năng tủy xương xảy ra khi cơ thể ngừng sản xuất đủ tế bào máu mới.)

Hà Thiên Tỉ vốn nhắm mắt, thật lâu sau mới mở ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh trai đang nói chuyện chăm chú.

Anh hai hắn bị nhìn như thế, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Từ nhỏ em đã được nâng trong lòng bàn tay, nguyện vọng duy nhất của ba mẹ là mong em vui vẻ, khỏe mạnh… Em sao vậy?”

“…….” Hà Thiên Tỉ trợn tròn mắt không chớp một cái theo dõi anh trai hắn.

“Làm sao vậy?” Anh trai hỏi.

14:00

Mắt Hà Thiên Tỉ đỏ chót, cổ họng cứng ngắc, dường như nghiến từng chữ ra.

“Anh, anh có biết Hình Từ Cảnh nhóm máu gì không?”

“Hả?”

“……”

“Nó…..?”

14:01

Hà Thiên Tập có chút tức cười, chần chờ một lát lại hỏi.

“Em nói ai?”

Người anh hỏi em thích, người anh hỏi em muốn ra mắt với gia đình là ai?

14:02

“Anh ấy chết rồi.”

14:03

“Ai chết?”

14:04

Hình Từ Cảnh.

14:05

Con người khi sống giống như thủy triều, khi lên khi xuống.

Người bạn gặp cũng giống như thủy triều, có khi thủy triều dâng cao có khi lùi lại.

Thủy triều một khi xuống thấp, hòa vào nước biển, sẽ không bao giờ… trở về nữa