Chương 2: Á Cậu Là Ai Thế

Cao Thủ Tu Chân

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Còn Diệp Thiên, mới chỉ 10 tuổi đã bị phế trừ võ công, võ công trong cơ thể mất hết, còn bị bỏ rơi trong khu rừng hoang vu hẻo lánh, điều này không khác gì giết người, không để lại chút đường sống nào.

Cậu không hiểu, cậu phẫn uất, vì sao ông nội yêu thương cậu như vậy lại cho rằng cậu là tội đồ của gia tộc, vì sao một người bố hết lòng bảo vệ cậu, lại ra tay tàn nhẫn với cậu như thế, vứt bỏ cậu không thương tiếc.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ biểu cảm lạnh lùng tuyệt tình của Diệp Vân Long khi ném cậu trong rừng, thậm chí đến từng chi tiết nhỏ nhất cậu cũng chưa từng quên.

Chịu cú sốc tàn nhẫn như vậy, đổi lại là người khác, e rằng đã sớm từ bỏ cuộc sống mà chết đi rồi.

Nhưng Diệp Thiên, trong đêm tối của tám năm trước, một mình chịu sự đau đớn xé ruột gan, dựa vào một gốc cây lớn, nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Vân Long lập lời thề quyết không cúi đầu.

“Diệp Vân Long, những gì tôi học được, thậm chí cả cơ thể này của tôi, đều là ông đã cho tôi, ông phế võ công của tôi, tôi không hận ông, nhưng ơn nghĩa của ông, thì tôi cũng coi như đã trả hết!”.

“Từ hôm nay trở đi, Diệp Thiên tôi không còn chút quan hệ gì với Diệp Vân Long ông nữa, không còn dính líu đến toàn bộ người nhà họ Diệp nữa!”.

“Diệp Thiên tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không chết, tôi sẽ tiếp tục dùng cái tên này, sống tốt hơn bất kỳ ai và sẽ đứng ở vị trí cao hơn bất cứ ai!”.

“Sau này, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Diệp các người phải ngẩng cao đầu nhìn, tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận vì những gì đã làm với tôi hôm nay!”.

Cậu nói xong, đấm mạnh một phát lên thân cây, mu bàn tay bị xước chảy đầy máu, máu nhỏ thành giọt xuống đất, nhìn vô cùng xót xa, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có ngọn lửa trong ánh mắt là đang sục sôi.

Diệp Vân Long nghe thấy lời của cậu, chỉ hơi sững lại chứ không hề quay đầu, rồi lạnh lùng đi tiếp, có lẽ Diệp Vân Long cho rằng Diệp Thiên tuyệt đối không thể sống sót nổi trong tình trạng như vậy.

Kể cả Diệp Thiên có sống được, với cơ thể không còn võ công, một đứa trẻ không nơi nương tựa, nói hơi quá thì có thể trở thành người giàu nhất một vùng, mà đừng nói là giàu nhất một vùng, cho dù là giàu nhất trong Hoa Hạ, đều chưa chắc đủ tư cách để khiến một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Diệp phải coi trọng, chứ đừng nói đến là ngưỡng mộ.

Những lời mà Diệp Thiên nói lúc đó trong mắt Diệp Vân Long hoàn toàn chỉ là những lời nực cười.

Nhưng cho dù là Diệp Sơn hay là Diệp Vân Long, bọn họ có lẽ chưa từng nghĩ đến đứa trẻ 10 tuổi năm xưa bị bọn họ bỏ rơi trong rừng sâu, dồn đến đường cùng, thế mà lại không chết.

Và hôm nay, cậu đã trải qua vô số lần sống đi chết lại, thay da đổi thịt đã thành công quay về.


Nhớ lại khuôn mặt vô cùng ác nghiệt của Diệp Sơn và Diệp Vân Long, khóe miệng Diệp Thiên liền nhếch một nụ cười khẩy.

“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, nhà họ Diệp, chờ khi tôi một lần nữa xuất hiện trước mặt các người, thì biểu cảm của các người nhất định sẽ phong phú lắm nhỉ?”.

Cậu nắm chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, những chuyện ngày xưa cậu cũng tạm thời nén xuống đáy lòng.

“Lư Thành, nơi đây sẽ trở thành nơi đầu tiên để tôi uy danh thiên hạ!”.

Đôi mắt Diệp Thiên lóe sáng, gót chân hơi nhún, cả người cậu liền biến mất.

Khu biệt thự Đào Khê Viên ở Lư Thành.

“Á, cậu là ai thế?”.

Một người phụ nữ xinh đẹp vừa mở cửa ra, nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới, trông như ăn mày vậy, lập tức liền giật thót mình.

“Cô Hà, là cháu đây!”.

Người đứng trước cửa chính là Diệp Thiên, cậu nói với vẻ ái ngại.

“Cháu là Tiểu Thiên?”.

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp nhìn kỹ một hồi, liền thốt lên, tuy khuôn mặt Diệp Thiên đầy bụi bặm, với lại bộ dạng thay đổi quá nhiều, nhưng bà ấy vẫn có thể nhận ra vài nét quen thuộc.

“Đúng là Tiểu Thiên rồi!”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng gật đầu, vẻ sửng sốt trên mặt người phụ nữ xinh đẹp nhạt đi, thay vào đó là biểu cảm vui mừng.

“Mau vào đi, để cô Hà ngắm cháu cái nào!”.

Bà ấy mặc kệ những bụi bẩn trên người Diệp Thiên, kéo cậu vào trong rồi nhìn từ đầu tới chân.

“Mấy năm không gặp, cháu đã cao thế này rồi à!”.

.