Đăng vào: 12 tháng trước
Tô Ngôn hít mấy hơi, đang định mở miệng giải thích nhưng người đàn ông bên cạnh không cho cô cơ hội này, anh đưa qua một xiên thịt vàng rực, mùi thịt nướng xộc thẳng vào mũi: “Ăn ngon lắm đấy.”
Cô nhẹ giọng nói cảm ơn sau đó nhận lấy cắn một miệng, quả thật là rất thơm.
Giang Ly lập tức chuyển chủ đề sang lại vụ án, mặc dù đều là những chi tiết nhỏ không trọng yếu lắm nhưng suy nghĩ của hai người cũng rất nhanh bị dẫn dắt theo. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, sau hơn 1 tiếng thì trở về khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ly và Tô Ngôn ăn sáng xong thì đến thẳng Cục thành phố Cương Bắc, sau đó được Tạ Đồ dẫn đến văn phòng đội kỹ thuật.
Sau khi Tạ Đồ giới thiệu cho hai người vài đồng nghiệp kỹ thuật thì bèn nói: “Sau khi phân loại các chứng cứ và theo ý kiến của hai người, chúng tôi sẽ ưu tiên xử lí một số bằng chứng trước. Kết quả so sánh DNA của Khuông Nhạc Nhạc và nạn nhân nam kia đã có rồi, xác nhận hai người có quan hệ thân thuộc, vì vậy người chết đó hẳn là Khuông Thành.
“Tôi nhớ hôm qua có mang từ nhà họ về một cuốn sổ tay rất dày… có vẻ đã khá cũ rồi.” Tô Ngôn lấy tay ước lượng kích thước cuốn sổ: “Trang bìa bằng da, màu xanh lam ấy.”
Một nhân viên kỹ thuật bên cạnh lập tức lấy cuốn sổ đó ra từ dưới đáy thùng bằng chứng, có lẽ vì trang nào cũng viết đầy chữ, thỉnh thoảng lại có kẹp thêm vài tờ giấy linh tinh nữa nên cuốn sổ rất khó đóng lại mà chỉ được buộc bởi một sợi dây thun.
Tô Ngôn nói cảm ơn, nhận lấy cuốn sổ rồi mở ra lật từng trang xem nội dung bên trong, thấy mảnh giấy nhỏ nào được kẹp vào cũng cẩn thận đọc rồi lại thả về chỗ cũ: “Đây không phải một quyển nhật ký bình thường mà giống như sổ sách ghi chép linh tinh hơn, bên trong có 2 kiểu chữ viết, hẳn là của cả hai vợ chồng Hồng Trân Mai và Khuông Thành… Có lẽ là sổ kết toán của tiệm kim khí?”
“Có khả năng.” Giang Ly gật đầu.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ cuốn sổ này trước.” Tô Ngôn đề nghị.
Tạ Đồ rõ ràng hơi sững sờ: “Được, nghe theo ý hai người. Nhưng thành thật mà nói, tôi cứ nghĩ hai người sẽ có khuynh hướng tìm những dấu vết tiềm tàng hơn, giống như là dấu vân tay trên khung ảnh, hoặc quần áo giày dép cũ chẳng hạn.”
“Thời gian 1 năm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, vết tích trong nhà chưa chắc sẽ có phát hiện gì quá lớn, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ xem họ đến Nam Thành để làm gì trước, sau đó mới có thể tiếp tục điều tra lý do tại sao họ chết được.” Giang Ly giải thích: “Căn cứ vào những manh mối đã biết thì lí do duy nhất có thể giải thích được vì sao hai người chết lại xuất hiện ở thành phố Nam Thành chỉ có thể là do công việc kinh doanh.
“Vì vậy sổ sách có lẽ là vật hữu ích, chí ít cũng có thể từ đó tìm ra phương hướng điều tra.” Tạ Đồ nhanh chóng sáng tỏ, bọn họ nhanh chóng bước lên cùng xem xét các trang nội dung trên màn hình lớn rồi nghiên cứu.
Nội dung trong cuốn sổ hơi mờ mịt, chắc chắn không thể nào hiểu hết trong một thời gian ngắn được.
Tô Ngôn cầm một cây bút trong tay, chau mày nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, sau vài giây liền mở miệng: “Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta đi tìm một nhà cố vấn chuyên nghiệp đi, nếu đây là mã khách hàng đặc biệt của tiệm kim khí nhà họ thì chúng ta sẽ lãng phí rất nhiều thời gian khi giải mã. Tốt hơn vẫn nên tìm một người am hiểu lĩnh vực này… như là chủ cửa hàng hay gì đó, để hỏi ý một chút.”
Những người còn lại cũng đồng ý đối với đề nghị này của cô, Tạ Đồ liền đứng dậy đi sang một bên để xin cấp trên. Lúc này một thanh niên bước ra từ trong đội kỹ thuật tới bên cạnh cô, diện mạo ưa nhìn mà đoan chính, tóc ngắn màu nâu hơi xoăn khiến người ta có cảm giác như mỹ nam Hàn Quốc.
Nam thanh niên chớp mắt, không tự nhiên ho khan một tiếng, chưa kịp nói gì thì tai đã đỏ bừng, sau đó như đã lấy hết can đảm liền mở miệng: “Ừm… Cảnh sát Tô?”
“Hả? Gọi tôi là Tô Ngôn được rồi.” Vốn dĩ cô đang dán mắt vào màn hình lớn, nghe thấy tiếng động vẫn tiếp tục nhìn vài giây rồi mới nghiêng đầu qua mỉm cười: “Cảnh sát Thẩm, đúng không?” Cô có chút ấn tượng với nam thanh niên đối diện này, hôm qua anh ta cũng tham gia lấy chứng cứ, hôm nay xem như là lần thứ hai gặp mặt.
“Vậy cô cũng gọi tôi là Thẩm Hà đi!” Vẻ mặt anh ta lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó lẳng lặng lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Không biết cô có tiện thêm WeChat hay để lại số điện thoại không… Cô biết đó, để nếu bên này tôi có kết quả gì thì cũng có thể kịp thời thông báo cho cô.”
“A…”
Tô Ngôn đang định đáp lại thì Tạ Đồ vừa cúp điện thoại một bên đã nhìn thấy tình huống này, lập tức lao đến ôm lấy cổ của thanh niên kia, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Tiểu Thẩm, sao vậy?”
“Tôi… Tôi…” Thẩm Hà lập tức trở nên lúng túng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại: “Dù sao thì chúng ta cũng xem như phụ trách một nửa vụ án rồi, xin phương thức liên lạc để tiện phá án cũng đâu có gì quá đáng?”
“Không quá đáng?” Tạ Đồ vừa cười vừa dùng sức ghì cổ anh ta đi qua một bên, sau đó hai người đưa lưng lại, quay đầu lại nhìn Tô Ngôn nãy giờ vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục nhìn lên màn hình lớn, sau đó lại nhìn sang Giang Ly bên cạnh hình như cũng đang liếc sang nhìn bên này, trong lòng không khỏi run rẩy thêm một chút: “Đừng bảo anh em không nhắc nhở cậu, người đến từ Nam Thành, cậu đừng có mơ mộng tới!” Nói xong anh ta còn đấm vào ngực đối phương.
“Tại sao chứ?” Thẩm Hà không phục: “Cậu đừng nói với tôi là cậu cũng để ý đấy nhé, nếu cậu để ý thì cũng phải cạnh tranh công bằng, cậu nghĩ tôi sợ cậu à?”
“Xí!” Tạ Đồ nhe răng với anh ta sau đó hạ giọng: “Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết người từ thành phố Nam Thành đến là ai nhé!”
“Thì là Giang Ly, sao tôi không biết được, anh ấy là nhân vật nổi tiếng của giới cảnh sát toàn tỉnh mà. Lúc tôi học năm 3 thì anh ấy cũng bắt đầu tham gia một chuyên án, còn lập được công nữa, lúc đó thầy giáo của chúng tôi còn lấy chuyên án đó làm tài liệu học tập để chúng tôi học hỏi kinh nghiệm giám nghiệm vết tích. Cái tên Giang Ly này không xa lạ gì với tôi, thầy giáo còn đặc biệt khen ngợi anh ấy là tuổi trẻ tài cao.”
“Biết là tốt rồi, tôi nói thật với cậu, Tô Ngôn này là cô gái của đội trưởng Giang đấy, hai người…” Tạ Đồ buông anh ta ra, đưa hai ngón tay ra chụm vào nhau sau đó nháy mắt: “Hai người đó đang rất tốt, vậy mà cậu định trở mặt cướp người của người khác, không muốn sống nữa sao?”
“Vãi chưởng…?” Thẩm Hà kịp thời kìm lại giọng điệu của mình, nhướng mày quay đầu lại nhìn một chút: “Sao nhìn không ra chút nào vậy?”
“Đây gọi là chuyên nghiệp, cậu thì biết cái gì, nếu không phải tối qua anh đây tiếp cận hai người thì hôm nay cậu xác định là chờ chết đi!”
Thẩm Hà sờ cái trán hơi lạnh của mình, anh ta cũng không phải loại người không biết tốt xấu mà đâm đầu vào người khác, mặc dù khó khăn lắm mới tìm được người vừa mắt, tuổi tác thích hợp mà lại là người đẹp nữa, nhưng thức thời mới là trang tuấn kiệt, giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
Giang Ly bên này thấy hai người Tạ Đồ thì thầm một lúc, thỉnh thoảng còn ra sức gật đầu thì không để ý tới nữa, thay vào đó là quay sang nhìn Tô Ngôn: “Tạ Đồ nói cửa hàng kim khí của vợ chồng Khuông Thành giờ vẫn kinh doanh như cũ, lệnh khám xét cũng sẽ sớm được phê duyệt, chúng ta sang đó tra trước một chút đi.”
“Được.” Tô Ngôn đứng lên, hai người cùng đi ra ngoài.
Anh chợt đưa tay vuốt lên vai trái của cô, tư thế của hai người từ góc độ nào đó nhìn vào rất thân mật, anh nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô thì liền thu tay về lắc lắc: “Trên vai em dính giấy vụn, hình như là giấy rơi ra từ cuốn sổ kia ấy.”
“Cảm ơn.” Tô Ngôn mỉm cười nói cảm ơn.
Tạ Đồ từ nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của hai người, thấy thế bèn dùng cùi chỏ huých Thẩm Hà, vẻ mặt đắc ý: “Thế nào, ông đây không lừa cậu chứ?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“…” Sắc mặt Thẩm Hà thay đổi mấy phen, cuối cùng dù không cam lòng nhưng cũng không nói tiếng nào quay sang chỗ khác làm tiếp việc của mình.
Tạ Đồ thì nhe răng ra cười một tiếng, sải bước đi theo hai người kia ra khỏi văn phòng đội kỹ thuật. Sau khi nhận được lệnh khám xét, anh ta gọi hai kỹ thuật viên từ đội kỹ thuật theo rồi cả bọn lát xe cảnh sát đến thẳng cửa hàng kim khí kia.
Cửa hàng kia khu phố cổ của Cương Bắc, mấy năm gần đây hầu như không có tòa nhà nào mới, sau mấy lần mở rộng nhưng đường phố vẫn chật hẹp và đông đúc. Xe cảnh sát đi qua một khu vực có những căn nhà một tầng cũ kỹ, cuối cùng dừng lại cạnh một ngã tư, ở đó có một căn nhà tường màu xanh nhạt, trên cửa ra vào trên biển hiệu: Cửa hàng vật liệu xây dựng và kim khí Cửu Bình.
Sau khi xuống xe, Tạ Đồ xác nhận lại địa chỉ rồi gật đầu: “Đúng là chỗ này rồi.” Vừa dứt lời, anh ta dẫn đầu đi vào tiệm, trên cửa có treo một cái chuông gió, lúc anh ta đi vào phát ra tiếng vang rất êm tai.
Lúc này một cái đầu từ sau quầy hàng từ từ ló ra, không biết đang ngồi đó làm gì mà chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn mua gì đấy?”
Anh ta nhìn thoáng qua Giang Ly và Tô Ngôn đi cùng rồi tiến lên trước đặt lệnh khám xét lên trên quầy, sau đó vươn tay gõ lên mặt kính của quầy hàng. Thấy người đàn ông trung niên trọc đầu đứng dậy nhìn mình nghi ngờ, anh ta cười: “Cảnh sát phá án, mong ông phối hợp.”
Vài phút sau, nhân viên kĩ thuật đã cùng với bọn Giang Ly và Tô Ngôn bắt đầu tìm kiếm, ông chủ đầu trọc kia đang đứng với Tạ Đồ ở cửa ra vào, nhíu mày cay đắng: “Tôi chắc chắn là phối hợp với cảnh sát rồi, nhưng dù sao các người cũng phải cho tôi một lí do chứ?”
“Ông chủ Tôn đúng không? Chẳng qua là chúng tôi có chuyện muốn hỏi ông thôi, họ phải bận một lát nữa, trong thời gian đó hai chúng ta tán gẫu chút đi.” Tạ Đồ cười ha hả, lấy một tấm ảnh từ trong ngực ra: “Chỗ trong tấm ảnh này là ở đây đúng không?”
Tấm ảnh này là mang về từ nhà nạn nhân, Hồng Trân Mai trong đó tóc dài đen nhánh, nhìn khoảng 30 tuổi, mặc quần trắng và áo sơ mi vàng cầm túi đứng ở cửa ra vào của cửa tiệm. Nhưng biển hiệu ở trên không giống với hiện tại, lúc đó ghi là: Cửa hàng kim khí Đằng Phi.
“Đúng là chỗ này.” Ông chủ Tôn híp mắt nhìn một chút rồi khẽ gật đầu xác định: “Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mua lại tiệm này còn chưa được 1 năm mà! Trong tiệm này có phải đã xảy ra chuyện gì không? Không phải xui xẻo vậy chứ?”
“Ông có quen người trong ảnh không?” Tạ Đồ hỏi tiếp.
“Biết thì có biết, nhưng không thân thiết gì đâu.” Ông chủ Tôn vừa nhắc đến chuyện này thì như cái máy hát được mở lên, thao thao bất tuyệt: “Trước khi ông chủ cửa hàng này mất tích, mọi người xung quanh đều biết, sau đó con họ bị tai nạn giao thông, chỉ còn lại một cô con gái, cả nhà đó đúng là rất thảm…” Ông ta thở dài: “Tiệm cơm chếch bên đường kia là của tôi, khoảng 7 8 tháng trước tiệm này đột nhiên rao bán, vì vậy tôi liền mua lại! Nghe nói vì con trai nhà này cần tiền để chữa bệnh nên bán gấp, giá cả cũng khá hợp lý.”
“Ồ, vậy sao?” Tạ Đồ cười: “Công việc làm ăn thế nào?”
“Không cần nói nữa, đang lỗ đây này.” Ông chủ Tôn nhếch miệng: “Thằng con nhà tôi đang quở trách tôi cả ngày, nói tôi đã có tiệm cơm rồi còn đua đòi người ta mua tiệm kim khí, giờ thì tốt rồi, ăn lỗ cả. Nhưng anh nói xem đúng là kỳ lạ, lúc người ta làm thì kiếm được tiền, còn lúc tới tay tôi thì… Thôi không nói tới nữa. Xem ra chuyện mua bán với khách mối cũng rất quan trọng!”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Hai người cứ thế lảm nhảm, đông một câu, tây một câu, vừa lúc đó Tô Ngôn mang găng tay đi tới hỏi: “Ông nói lúc mua lại tiệm này là mấy tháng rồi? Sau khi mua lại có thay đổi trưng bày hay tổng vệ sinh gì không? Có sửa chữa chỗ nào không?”
Ông chủ Tôn lắc đầu: “Không có, vì lúc tôi tiếp quản thì đều đầy đủ hết, trong quầy đều là hàng mới, tôi cũng không cần phải lau chùi lại nữa. Về phần tổng vệ sinh… Tôi chỉ lau chùi quầy hàng, lau sàn nhà, như vậy có tính không? Cũng chưa có thời gian sửa chữa ở đâu cả, tiệm cơm đối diện của tôi vẫn rất bận, nhiều khi đến giờ cơm bên đó không có ai tôi phải qua giúp nữa!”
“Được rồi.” Tô Ngôn khẽ gật đầu, đang định xoay người thì dừng lại: “Ông vừa nói là chỗ này trước kia kinh doanh tốt lắm à?”
“Đúng vậy!” Ông chủ Tôn hung hăng gật đầu: “Ít ra cũng không quạnh quẽ như tôi bây giờ, nhưng người ta vốn cũng chỉ dựa vào khách quen cố định thôi, tôi thì không thể. Cũng may mấy tháng nay tôi đã tìm ra cách, có thể hồi sinh lại cái tiệm này rồi!”
Tô Ngôn chớp mắt vài cái, không tiếp lời mà chỉ đi đến bên cạnh Giang Ly. Chỉ thấy Giang Ly vừa mới dời đi một đống thùng giấy ở chỗ đang đứng, để lộ ra một cái cửa sắt trên vách tường, anh còn duỗi tay gõ gõ vài cái.
“Ông chủ, bên trong là gì vậy?” Anh mở miệng hỏi.
“Là phòng kho, trước kia hẳn là chỗ để trữ hàng, nhưng lúc tôi tiếp quản thì bên trong chẳng có gì cả. Sau này tôi cũng không bổ sung hàng nữa, kinh doanh thế này thì có cần đâu.” Ông chủ Tôn nhún vai, đi lên lấy một xâu chìa khóa bên hông, tìm mấy lần mới dùng chìa khóa mở cánh cửa ra: “Mọi người cứ thoải mái điều tra đi, nhưng trong đó không sạch lắm, chưa biết chừng còn có chuột, 2 3 tháng rồi tôi không có vào đó.”
Quả nhiên, cửa sắt vừa mở thì trong phòng đã lập tức bay ra một mùi nấm mốc không thể tả được.
Sau khi bật bóng đèn mờ nhạt trên trần lên, Tô Ngôn đi vào trước, bên trong đồ vật cũng không có bao nhiêu. Vài ba hộp các tông cũ nát, một số dụng cụ dọn vệ sinh như chổi, giẻ lau nhà, còn có mấy cây xẻng và vài công cụ bằng sắt khác.
Cô lượn quanh vài vòng, ánh mắt ngừng lại trên cây xẻng sắt, cùng lúc đó Giang Ly cũng ngồi xổm phía trước đó.
“Căn cứ theo báo cáo pháp y, xương sọ của nạn nhân nam bị vỡ vụn, vết thương có hình tỏa tròn, rõ ràng lúc sống đã chịu một đòn đánh cực mạnh. Hình như anh Trương đã mô phỏng lại hung khí, cuối cùng kết luận được là một vật cùn có bề mặt trơn nhẵn và hơi cong, miêu tả này có giống một cái xẻng không?” Anh nói.
Tô Ngôn mím môi, hai người hoàn toàn ăn ý lui ra khỏi phòng kho, tắt đèn đi, các kỹ thuật viên ngay lập tức tiến lên phun thuốc thử. Cuối cùng dưới ánh đèn đặc biệt, trên mặt đất xuất hiện một mảng lớn dấu vết, trên tường cũng có vết tích máu phun.
“Xem ra chúng ta đã tìm ra được hiện trường thứ nhất của vụ án rồi.” Tô Ngôn nhìn phản ứng máu màu xanh nhạt trên một cây xẻng sắt, lẩm bẩm.