Chương 8: Yêu Râu Xanh

Cám Dỗ Ngoại Tình

Đăng vào: 1 năm trước

.

Khâu Thiếu Trạch vội vàng gọi dì Phúc lại.

Hỏi ra mới biết, quả nhiên sáng nay khi dì Phúc dọn dẹp đã nhặt được một chiếc khuy áo trên ghế sô pha, bà nghĩ đó là của Khâu Thiếu Trạch nên đã cất đi.

“Cậu Thời, khuy áo của cậu rơi trong nhà tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đem qua cho cậu.”

Khâu Thiếu Trạch vừa dứt lời thì Thời Ngọc Thao trực tiếp từ chối: “Không cần phiền phức như thế, đúng lúc tôi đi ngang qua nhà cậu, bây giờ sắp đến nơi rồi, để tôi tự mình qua lấy cũng được.”

Đi lấy khuy áo chỉ là cái cớ, chứ thật ra là đặc biệt đến đây là để gặp Đường Du Nhiên.

Thời Ngọc Thao cảm thấy Đường Du Nhiên thật đúng là yêu tinh đội lốt người, nếu không thì làm sao có thể khiến anh không thể nhịn được mà nhớ đến mãi chứ!

Anh không có số điện thoại của Đường Du Nhiên, lại không thể đợi được đến ngày mai, vì vậy phải tìm một cái cớ.

Trong vòng năm phút sau khi cúp điện thoại, xe của Thời Ngọc Thao đã đến trước cửa biệt thự của nhà họ Đường.

Khâu Thiếu Trạch lấy khuy áo trả lại cho Thời Ngọc Thao, theo phép lịch sự khách sáo nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, cậu có muốn vào nhà uống trà không?”

Không ngờ Thời Ngọc Thao không khách sáo mà đáp lại: “Được thôi.”

Nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch đưa Thời Ngọc Thao vào nhà, Đường Du Nhiên kinh ngạc trợn to mắt nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao.

Mới hôm qua, người này còn đến nhà mình làm khách, tại sao tối nay lại đến nữa?

Khi Thời Ngọc Thao bước vào thì ngây lập tức anh nhìn thấy Đường Du Nhiên ngay lập ức, đôi mắt thâm sâu khó dò của anh hơi híp lại.

Quả nhiên mỗi khi gặp nhau Đường Du Nhiên đều khiến anh ngạc nhiên.

Thời Ngọc Thao biết Đường Du Nhiên rất đẹp, nhưng anh không ngờ rằng khi Đường Du Nhiên ăn diện lên lại có thể xinh đẹp đến vậy.

Làn da trắng như tuyết, xương quai xanh gợi cảm và tinh tế, dáng người hoàn hảo trước lồi sau lõm, vừa trắng vừa thẳng lại nhỏ nhắn, chỉ là một đôi chân thôi đã có thể đủ để chơi cả một năm rồi!

Đường Du Nhiên như thế này quả thực là chẳng khác gì yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Thời Ngọc Thao chỉ muốn giấu Đường Du Nhiên đi, nhốt cô ở trên giường của mình mà hung hăng bắt nạt cô.

Ánh mắt của Thời Ngọc Thao quá lộ liễu, Đường Du Nhiên vừa nhìn đã cảm thấy cả người nóng lên một cách khó hiểu, cắn chặt môi, bình tĩnh trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao như một lời cảnh cáo.

Thời Ngọc Thao cong nhẹ khóe môi nhìn Đường Du Nhiên, đột ngột mở miệng: “Hôm nay cô Đường rất đẹp.”

Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh nghe thấy lời khen ngợi của người anh em tốt của mình thì có chút ái ngại nhìn Đường Du Nhiên.

Sự độc đoán và ích kỷ của một người đàn ông khiến Khâu Thiếu Trạch không muốn để cho những người đàn ông khác thấy được Đường Du Nhiên xinh đẹp như vậy.

Khâu Thiếu Trạch miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, đã khuya rồi em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Đường Du Nhiên có chút sợ hãi trước ánh mắt như sói đói của Thời Ngọc Thao, cầu còn không được vội vàng xoay người lên lầu đi vào phòng.

Nhìn thấy bóng lưng như đang chạy trốn của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao hơi híp mắt lại, khẽ cong khóe môi, muốn chạy sao? Người được anh nhìn trúng không thể để dễ dàng chạy trốn như vậy được!

Ngay sau khi Đường Du Nhiên vừa đi, Bạch Tiên Nhi đã ngay lập tức bày ra dáng vẻ nữ chủ nhà, vô cùng tự nhiên đi theo bên cạnh Khâu Thiếu Trạch để tiếp đãi Thời Ngọc Thao, những người không biết có khi còn cho rằng Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi mới là hai vợ chồng thực sự.

Đường Du Nhiên không có ở đây, Thời Ngọc Thao cầm lấy chiếc khuy áo ngồi đó không quá năm phút thì đứng dậy và chào tạm biệt.

Trong phòng ngủ chính trên tầng hai, Đường Du Nhiên đã nhờ dì Phúc chuyển quần áo và đồ đạc của Thời Ngọc Thao đến phòng dành cho khách.

Vì để yên tâm, Đường Du Nhiên trực tiếp khóa trái cửa phòng, đang định nghỉ ngơi thì có tiếng gõ cửa.

Giọng Khâu Thiếu Trạch lập tức vang lên: “Du Nhiên, là anh, tối nay em chưa uống sữa."

Đường Du Nhiên nghe thấy thì cười mỉa, mở cửa lấy sữa, nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói: “Du Nhiên nhớ uống sữa lúc còn nóng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau khi khóa cửa, Đường Du Nhiên trực tiếp đổ ly sữa đã pha vào trong bồn cầu.

Vừa mới tắt đèn nằm xuống giường, Đường Du Nhiên đột nhiên nghe thấy ngoài ban công có tiếng động, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Đường Du Nhiên theo bản năng nắm chặt góc chăn, trong đầu đột nhiên nhớ tới tin tức mà lần trước đọc trên Weibo, tin kẻ trộm lẻn vào ban công giết chết cô chủ nhà đang ngủ.

Vừa nãy còn nghe thấy tiếng động, không phải sẽ có người bước vào từ ban công đấy chứ?

Trái tim Đường Du Nhiên căng thẳng đập liên hồi và gấp gáp, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Kết quả trong lúc bối rối chưa kịp lấy được điện thoại thì ngược lại không cẩn thận mà làm rơi điện thoại xuống sàn.

Trong lòng Đường Du Nhiên lộp cộp một tiếng, lo lắng đến mức trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đang định duỗi tay nhặt điện thoại, dưới ánh trăng mờ ảo, chợt nhìn thấy ở ngoài ban công có một bóng người cao lớn bước vào.

Đường Du Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng lớn tiếng kêu lên, nhưng không ngờ bóng dáng cao lớn đó còn nhanh hơn cô, lập tức vươn tay che miệng Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên sợ hãi, tay chân lập tức giãy dụa, nhưng nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Du Nhiên, là tôi.”

Nghe thấy giọng nói này, Đường Du Nhiên ngay lập tức không giãy giụa nữa, vươn tay muốn đẩy bóng dáng cao lớn đang ôm mình ra.

Bật đèn trong phòng lên, sắc mặt Đường Du Nhiên càng lạnh hơn, nhìn chằm chằm người đang đi tới mà chế nhạo, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Tôi thật không ngờ rằng anh Thời đây còn có sở thích lẻn vào ban công nhà người khác vào lúc nửa đêm đấy! Anh không sợ bị người khác cho là ăn trộm rồi bắt đến đồn cảnh sát sao?”

Thời Ngọc Thao cong khóe môi, mặc kệ Đường Du Nhiên giãy giụa, anh duỗi tay ôm Đường Du Nhiên vào lòng, bàn tay to của anh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, giống như người xấu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên lên, không tự chủ được mà hôn đôi môi anh đào quyến rũ của cô, đôi môi mỏng mơ hồ di chuyển một đường từ môi đến dái tai đáng yêu của cô.

Thời Ngọc Thao nhẹ nhàng liếm và cắn dái tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên, khóe cong lên nở nụ cười gian tà.

Giọng nói trầm thấp xen đầy du͙ƈ vọиɠ chậm rãi vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Ừm, tôi là kẻ trộm, nhưng tôi đến đây để tìm em! Vì em mà tôi có phải đến đồn cảnh sát cũng đáng giá.”

Khi Đường Du Nhiên nghe những lời nói bỉ ổi của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, Thời Ngọc Thao biết rất rõ những điểm mẫn cảm trên cơ thể của cô, vì vậy anh dễ dàng có thể khiến cho nhịp tim của Đường Du Nhiên đập càng lúc càng nhanh và cơ thể cô cũng dần nóng bừng lên.

Tối nay Khâu Thiếu Trạch đã chuyển đến phòng khác, Đường Du Nhiên vì muốn thoải mái nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng ren lụa.

Bộ đồ ngủ rất ngắn, chỉ vừa che kín mông, ở bên trong Đường Du Nhiên chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót.

Chiếc cổ chữ V khoét sâu khiến một vùng da lớn trên ngực của Đường Du Nhiên bị lộ ra ngoài.

Đường Du Nhiên nhớ rằng cô đã mua bộ đồ ngủ này ngay sau khi kết hôn, vốn dĩ ban đầu cô mua với mục đích mê hoặc Khâu Thiếu Trạch nhằm tăng thêm tình cảm vợ chồng.

Cô đã từng mặc nó một lần, nhưng không ngờ Khâu Thiếu Trạch thậm chí còn không thèm nhìn một cái đã nói rằng cô mặc quá xấu, nên sau này cô không bao giờ mặc nó nữa.

Không ngờ bây giờ lại rất thuận lợi cho Thời Ngọc Thao!.