Đăng vào: 12 tháng trước
Xe thật mau tới nhà.
Từ Minh ôm người dựa ở vai cậu vào cửa bật đèn, do dự một lúc, đi thẳng về phía phòng cho khách, ấn Giang Yến xuống giường lớn trong phòng, muốn cho hắn nghỉ ngơi một lúc.
Cậu đứng ở mép giường hỏi Giang Yến có ăn cơm không, Giang Yến mím môi lắc đầu.
Từ Minh tự trách đến siết chặt nắm tay.
Nếu không phải hôm nay cậu bỗng nhiên ngang ngược*, để Giang Yến ở nhà một mình đi ra ngoài, hắn liền sẽ không đói bụng, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện Cảnh Thu Vinh.
(*矫情 kiểu tình: cưỡng từ đoạt lý, ngang ngược.
)
Cậu khẽ thở dài, xoay người muốn đến phòng bếp làm bát mì đơn giản cho Giang Yến, lại bị người nằm trên giường bắt lấy tay, “Em muốn đi đâu?”
/
Những lời này có chút quen tai, buổi chiều lúc cậu sắp đi Giang Yến cũng hỏi cậu như vậy.
Từ Minh ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Giang Yến, “Làm chút đồ ăn cho anh, sẽ quay lại ngay.
”
Giang Yến lại lắc đầu, vẫn bắt lấy tay cậu không bỏ.
Từ Minh cảm thấy hắn dính người như thế có chút quái, nghĩ đến hắn vừa chịu kích thích từ Cảnh Thu Vinh, sẽ làm ra hành động gì đó đoán chừng cũng không có gì lạ, ngay sau đó lại phát hiện lòng bàn tay nắm tay cậu của Giang Yến nóng đến không được bình thường.
Cậu giật mình, vội lấy tay còn lại sờ trán Giang Yến, lại sờ sờ cổ hắn, nhiệt độ cơ thể cũng không tính là cao.
Từ Minh không dám thiếu cảnh giác, vội bẻ tay Giang Yến ra khỏi tay mình, lấy nhiệt kế từ tủ đựng đồ trong phòng khách, cho Giang Yến ngậm trong miệng.
Giang Yến nghe lời ngậm nhiệt kế, mắt nhìn chằm chằm vào Từ Minh không chớp.
Từ Minh đưa mắt nhìn đồng hồ trong phòng ngủ, ghi nhớ thời gian lấy nhiệt kế ra.
Nếu Giang Yến thật sự phát sốt phải uống thuốc, làm mì vẫn là lâu một chút, dứt khoát làm bát yến mạch cho hắn lót bụng, Từ Minh cau mày đứng dậy.
Giang Yến thấy thế lại muốn kéo cậu, Từ Minh lập tức đè vai hắn lại, chỉ chỉ nhiệt kế trong miệng.
“Ngậm chặt, không được nhúc nhích.
”
/
Từ Minh nhanh chóng đến phòng bếp làm một bát yến mạch, canh giờ trở lại phòng cho khách, lấy nhiệt kế ra khỏi miệng Giang Yến.
—— 39.
3
Từ Minh cau mày nâng Giang Yến dậy, để hắn ngồi dựa ở mép giường, bưng bát múc một muỗng yến mạch, thổi nguội trước mới đưa đến bên miệng Giang Yến.
Giang Yến nhấp miệng nhìn cái muỗng bên miệng, lại liếc mắt nhìn Từ Minh.
Từ Minh: “Ăn.
”
Giang Yến hé miệng.
Từ Minh đút hắn một muỗng tiếp một muỗng, ăn hơn nửa bát đối phương liền nghiêng đầu không ăn nữa.
Từ Minh bỏ bát ở tủ đầu giường, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm hắn: “Anh phát sốt, phải đi bệnh viện.
”
“Không đi.
” Ánh mắt Giang Yến quay lại trên mặt cậu.
/
Từ Minh không dây dưa với hắn, móc di động từ trong túi ra, muốn gọi điện thoại hẹn trước cho bác sĩ trực ca đêm nay.
Giang Yến giống như nhìn ra ý đồ của cậu, nghiêng người tới đè cổ tay cậu, lặp lại: “Không đi.
”
Từ Minh: “….
.
”
“Ở nhà thôi.
” Giang Yến nói bằng giọng khàn khàn, không biết có phải do sốt hay không, lúc này đôi mắt hắn đặc biệt sáng, không còn là màu đỏ tươi điên cuồng khi đối mặt với Cảnh Thu Vinh vừa nãy.
Từ Minh bị đôi mắt này của hắn nhìn chằm chằm, lòng bắt đầu giãy dao động.
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, bệnh viện cách nơi này ít nhất có một đoạn.
Tiết Diêm từng nói với cậu miễn dịch thân thể của người bệnh trầm cảm sẽ giảm xuống, cho nên trong nhà cũng chuẩn bị không ít thuốc… Nếu không nữa thì, chờ lát nữa còn có thể ra ngoài mua thuốc ——
Giang Yến giống như mệt mỏi, bỗng nhiên lại dựa đầu vào vai Từ Minh, thậm chí cọ cọ cổ cậu giống như làm nũng.
“Được không.
”
Từ Minh: “!!!”
Này sao có thể khiến cậu nhẫn tâm từ chối được???.