Chương 16: 16: Đây Bạn Trai Tớ

Cách Sơn Hải

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Là Lục Hoằng sao?” Từ Minh không chắc lắm hỏi thư ký Đỗ.
Đỗ Nguyên nhìn cậu: “Đúng vậy, bác sĩ Từ.”
Từ Minh thở dài, nhấn chuông cửa gấp như vậy, đoán chừng là Lục Hoằng phát hiện dị thường trong điện thoại, tìm tới theo định vị trong di động của cậu.
Lục Hoằng tìm tới cửa, dĩ nhiên không thể mặc kệ cậu ta ngoài cửa.

Lửa giận vừa vặn bị gián đoạn dần lắng xuống, Từ Minh nhìn về phía Giang Yến: “Có lẽ là tới tìm em, em đi xem.”
Khóe miệng Giang Yến trễ xuống với biên độ rất nhỏ, không tỏ thái độ, Từ Minh nắm tay hắn, đứng dậy đi về phía cửa.
Thư ký Đỗ thở dài kín đáo, nhường chỗ cho cậu mở cửa.
Anh liếc nhìn vẻ mặt trở nên lạnh nhạt của Giang tổng.

Ài, bác sĩ Từ vẫn là bác sĩ Từ kia.
/
Người đứng ngoài cửa mặc một bộ âu phục màu xanh xám, dáng người cao gầy cân xứng, sinh ra với một vẻ ngoài ưa nhìn.

Mặc dù hiện tại mặt đầy nôn nóng, ánh mắt không kiên nhẫn, trong giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra mùi vị phong lưu phóng đãng.
“Cạch” một tiếng, cuối cùng cửa được mở ra.

Cậu theo bản năng liền muốn vọt vào, ngay sau đó phát hiện mở cửa cho cậu chính là người cậu canh cánh trong lòng* suốt đường đi, lập tức giận không có chỗ xả, nắm tay đấm vào ngực cậu ta:
(*牵肠挂肚 khiên tràng quải đỗ: nóng ruột nóng gan; rối ruột rối gan; nhớ da diết; canh cánh trong lòng.)
“Cậu giỏi lắm, điện thoại cũng không nghe!”
Từ Minh đấm lại: “Tới tìm tớ?”
“Nói nhảm,” Lục Hoằng trợn trắng mắt, khóe mắt bỗng quét đến vết thương trên đầu gối Từ Minh, sững sờ một chút, sắc mặt trầm xuống: “Chân sao vậy?”
Từ Minh hé miệng, đang muốn trả lời, lại bị người trước mặt trực tiếp duỗi tay đẩy qua một bên.

Lục Hoằng công khai nhấc chân đi vào, liếc thấy Đỗ Nguyên đứng ở sau cửa:
“Ồ, thư ký Đỗ, thật náo nhiệt.”
Đỗ Nguyên nâng ngón giữa đẩy kính, nhàn nhạt nói: “Lục tổng, ngài có hẹn trước sao?”
“Ài, tôi tới tìm con tôi, nào cần hẹn trước.”
“….”
/
Từ Minh đứng sau cậu ta đạp vào chân cậu ta một cái, mắng: “Ai là con cậu.”
Lục Hoằng lẩm bẩm câu “Tây trang này cực quý, đừng đá bẩn của cha”, bỗng nhiên dừng bước.

Cậu thấy được người ngồi trên ghế sô pha, cũng nhìn thấy vải gạt quấn trên cổ người nọ.

Lông mày cậu nhướng lên, hắc một tiếng đầy khoa trương, quay đầu lấy cùi chỏ húc húc cánh tay Từ Minh, cố tình lên giọng:
“Tiểu Minh, cuối cùng cậu cũng làm một trận với bạn trai cũ?”
Từ Minh trừng mắt cậu ta, cậu ta giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, xoay người tiếp tục đi lên trước, vừa đi vừa thì thầm: “Được được, không gọi tiểu Minh… Từ Từ, Minh nhi, tiểu Từ, Minh Minh?”
Giang Yến ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Lục Hoằng đi đến sô pha, đặt mông ngồi ở đối diện Giang Yến, hai tay chống lên ghế sô pha cực kỳ co dãn, giơ chân bắt chéo, cười đến phô trương lại tùy ý với người đối diện:
“Giang tổng, đã lâu không gặp a.

Nghe nói gần đây công ty vừa đầu tư miếng đất, tương lai rất tốt, còn chưa kịp chúc mừng Giang tổng —— sao bỗng nhiên lại nổi hứng tự sát nha?”
Cậu ta cố tình cường điệu chữ “nổi hứng”, Giang Yến không để ý tới châm chọc mỉa mai của cậu ta, vẻ mặt nhàn nhạt:
“Lục Hoằng, tôi không cho cậu đi vào.”
/
Lục Hoằng bị nghẹn một chút, phản ứng lại liền phải phản bác, lại bị Từ Minh kịp thời đưa tay bịt miệng, lời ra khỏi miệng liền biến thành “A a a”
Lục Hoằng cùng Giang Yến trước giờ không hợp*, mỗi lần đối đầu với Giang Yến đều có thể cọ ra mùi thuốc súng, Từ Minh có chút bất đắc dĩ, vô cùng có loại cảm giác nghẹn lòng** của ông chồng khi đứng giữa bà vợ và mẹ già.
(*不对盘 bất đối bàn: k vừa lòng, k hợp ý, ở chung k hòa hợp.)
(**心塞感 tâm tắc cảm: cảm giác lòng nghẹn muốn chết, khó chịu, thống khổ k nói nên lời.)
Cậu liếc Lục Hoằng với ánh mắt chứa đầy cảnh cáo, chậm rãi rút tay về: “Đừng nói bậy bạ.”

Lục Hoằng bị nhãi con ăn cây táo rào cây sung này chọc tức, hai mắt trợn tròn, mặt mũi viết đầu “Thằng con cậu thật sự không biết tốt xấu.”
Giang Yến ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ tương tác, cuối cùng mới lên tiếng nhắc nhở: “Lục tổng cùng bác sĩ Từ có chuyện mời ra ngoài nói.”
“….” Mẹ nó sao người này còn muốn đuổi mình đi?? Từ Minh quay đầu nhìn về phía Giang Yến, thiếu chút nữa lửa giận lại bùng lên.
Cậu cười gằn một tiếng, cố kỵ trạng thái của người này không tốt, miễn cưỡng đ3 xuống cơn tức xông lên đầu, chỉ đưa tay sờ sờ môi mình với ẩn ý rõ ràng.

Giang Yến nhất thời thu hồi tầm mắt giống như bị điện giật, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng tốt xấu không còn nói mấy lời đuổi người nữa.
Bầu không khí giữa Giang Yến và Từ Minh hết sức cổ quái, Lục Hoằng nhìn nhìn người này, nhìn nhìn người kia: “Tiểu Minh, cậu…”
Từ Minh quay lại chỗ Giang Yến ngồi xuống, cười nói: “Tuy rằng hai người đều quen biết, nhưng tôi cảm thấy tôi cần phải giới thiệu lại một lần nữa.”
Lục Hoằng lập tức có loại dự cảm không tốt ——
“A Yến, đây là bạn thân của em, Lục Hoằng.” Từ Minh duỗi tay vỗ vỗ đùi Giang Yến, hất cằm với Lục Hoằng:
“Còn đây, bạn trai tớ.”.