Đăng vào: 12 tháng trước
‘Để lại tình yêu ở miền duyên hải, cô đơn cũng tuyệt vời.
Tôi tin rằng chúng ta đều nên hướng về tương lai, không nên cứ ở mãi một chỗ mà hồi tưởng.
Tôi thật sự hiểu rằng khi tỉnh lại mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, tôi không hề ở đó’.
Sở Mộ Tuyết rất tức giận vì gần đây luôn có những cuộc gọi từ số lạ và không ai trả lời.“Bạn là ai? Sao bạn không nói gì cả, này…” Sở Mộ Tuyết đột nhiên nghĩ “chẳng lẽ lại là anh ta.”“Là Thượng Quan Liệt phải không?” Sở Mộ Tuyết ngập ngừng hỏi.Một khoảng im lặng lại đến, ngay chính lúc Sở Mộ Tuyết nghĩ là không có ai trả lời, một tiếng ‘Ừm’ lạnh lùng của Thượng Quan Liệt vang lên bên tai cô.“Ồ! Hoá ra là anh! Tôi còn tưởng là ai, mỗi lần gọi điện thoại anh đều không nói gì, làm tôi cứ nghĩ mình đang nói chuyện với không khí! Anh thật quá đáng, không nói câu nào cả!” Sở Mộ Tuyết giận dỗi nói vào điện thoại.Trong phút chốc, Thượng Quan Liệt cảm thấy thật ấm áp.
Khi nghe được giọng nói của Mộ Tuyết ở phía bên kia điện thoại, anh chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại, chỉ có anh và Mộ Tuyết mà thôi.“À! Anh đang làm việc ở đâu vậy? Cho tôi địa chỉ đi! Ngày mai nếu trời không lạnh tôi sẽ đến thăm anh!”Sở Mộ Tuyết ngập ngừng hỏi.“Em, rất muốn gặp tôi sao?”Thượng Quan Liệt đè nén lại kích động trong lòng mình, dùng hết sức khống chế giọng điệu để không lộ ra vẻ kích động, nhưng mà anh không hề biết Sở Mộ Tuyết đã nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của anh.“Ha ha, được, ngày mai nếu không quá lạnh!” Sở Mộ Tuyết sau khi nhận ra thì âm thầm cười trong lòng rồi nói.“Vâng, khoảng trưa mai tôi sẽ đến, buổi sáng không có nắng nên rất lạnh! Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi trước đi.
Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây!”“Được” Thượng Quan Liệt trả lời.Tắt điện thoại, Sở Mộ Tuyết mang tâm trạng vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Bên kia, Thượng Quan Liệt lại ngây người nhìn màn hình điện thoại đã tắt tối đen.
Ngày mai, ngày mai cô ấy sẽ đến, thật sự là cô sẽ đến thăm anh.
Là thật sao? Anh có thể mong chờ không? Cô sẽ không chê anh là một người bệnh tự kỷ sao? Anh thật sự có thể ôm lấy ánh dương của mình sao? Ngày mai…Ngày hôm sau, Thượng Quan Liệt đợi suốt một ngày ở Phổ Nghi, nhưng cuối cùng lại không thấy Sở Mộ Tuyết đâu.Không đến, cô không đến, cô hối hận rồi phải không? Là anh không có đủ tư cách đúng không? Thượng Quan Liệt ôm lấy ngực, cảm giác đau đớn này anh chưa từng có.
Từ trước đến nay thế giới của anh chỉ có u tối, trước kia hay bây giờ cũng vậy.
Anh đã nhìn thấy ánh nắng, tại sao lại khao khát thêm sự ấm áp, là do anh tham lam sao.
Đau quá, đau quá, đau đến mức không cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa.--------------------------------------Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn------------------------Sở Mộ Tuyết thấp thỏm chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Cô vừa định đi ra ngoài vào buổi sáng thì nhận được điện thoại của chị họ, bệnh tim của bà nội bị tái phát và đã được đưa vào bệnh viện.
Cô vội vàng đến phòng cấp cứu của bệnh viện, mãi đến nửa đêm bà nội của Mộ Tuyết mới qua cơn nguy kịch.
Tâm trạng của Sở Mộ Tuyết mới bình tĩnh trở lại.‘Phù! Cũng may là bà nội không sao.’ Mộ Tuyết thầm nghĩ."Em đi mua vài thứ cho mọi người ăn.
Từ trưa đến giờ chưa ai ăn gì." Mộ Tuyết nói.Khoan đã!“Trưa”Sở Mộ Tuyết sững sờ, cô chợt nhớ ra mình định đến Phổ Nghi để thăm Thượng Quan Liệt.
Trời ạ, thế mà cô lại quên mất.Nhấc điện thoại lên và gọi cho Thượng Quan Liệt.Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không có người bắt máy.
Trong lòng Sở Mộ Tuyết đang bồn chồn, vừa đúng lúc cô định đi đến Phổ Nghi thì điện thoại đã được kết nối.“Thượng Quan Liệt” Sở Mộ Tuyết lo lắng nói: “Tôi không cố ý quên cuộc hẹn của chúng ta.
Trong gia đình tôi có người bị ốm phải nhập viện nên tôi không thể đến đó được.
Tôi không cố ý phá hỏng cuộc hẹn này đâu.” Sở Mộ Tuyết bắt đầu giải thích trước khi Thượng Quan Liệt nói.“Người nhà của em sao rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Liệt vang lên.“Đã không sao rồi, lát nữa có thể đến phòng hồi sức.
Anh có ổn không?”“Ừ” Thượng Quan Liệt trả lời.“Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi mua đồ ăn cho mọi người.” Sở Mộ Tuyết nói.Không ai biết rằng lúc này trái tim của Thượng Quan Liệt đang đập dữ dội.
Không phải cô không muốn đến gặp anh mà vì người nhà của cô xảy ra chuyện nên mới không thể đến.
Không phải cố ý không đến, cho nên anh vẫn có thể có được ánh nắng ấy, anh có thể.
Sở Mộ Tuyết… Mộ Tuyết… không hề muốn bỏ rơi anh!Anh đã cảm nhận được ánh nắng và sự ấm áp, dù chỉ là một tia nắng nhỏ nhoi thì anh cũng không muốn quay trở lại thế giới u tối đó.