Đăng vào: 12 tháng trước
Chap này dành tặng cho sasakaru vì đã trả lời đúng câu hỏi của chap 97!!!
==============================================================
CHAP 99: VẤN ĐỀ
Toshiro theo chân Rebecca, cả hai cùng nhau tiến đến một nơi nào đó rất lạ, mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối, chỉ le lói vài đốm sáng dẫn lối. Toshiro có thể cảm nhận rõ, nguồn sức mạnh hắc ám ở nơi đây vô cùng mạnh mẽ, cây cối, thiên nhiên xung quanh bởi lẽ này mà đều lụi tàn, không một cành cây hay mầm xanh nào sống nổi. Toshiro thầm cảm thán, nơi này thật rất đáng sợ.
Vừa đi theo Rebecca, Toshiro vừa quan sát rất kĩ mọi thứ. Có thể khẳng định nơi này được cách li với thế giới bên ngoài bởi một kết giới mạnh mẽ. Sức mạnh hắc ám này có thể xuyên quan kết giới để người bên ngoài cảm nhận được thì chỉ có 2 lí do, hoặc là quá mạnh, hoặc là kết giới này có chỗ nào đó rất yếu, có thể phá vỡ dễ dàng.
Lúc này, Toshiro nhìn thấy trước mắt mình một khu vườn đen kì lạ, cảm giác giống như... đang đi dạo nơi nghĩa trang.
Xung quanh khu vực này, không khí nặng nề đến quỷ dị, đầy vẻ u ám. Mọi nơi đều được canh gác cẩn mật bởi rất nhiều phù thủy, thật sự có thể bằng cả một đội quân. Toshiro thầm nghĩ chắc chắn nơi đây rất quan trọng nếu không sẽ không có nhiều người canh gác như vậy.
Claudia vẫn bám theo phía sau và vô cùng cẩn thận nên không hề bị phát hiện. Thế nhưng, khi đến khu vực đó Claudia cũng đành phải dừng bước ẩn nấp bởi lẽ chỉ cần đến gần hơn, nhất định Claudia sẽ bị phát hiện và khó lòng thoát được. Tình hình này khiến Claudia không khỏi bực bội trong người. Hang cọp đã ngay trước mắt mà không thể bước vào để bắt được cọp con.
Theo bước Toshiro và Rebecca, những người canh gác lùi sang hai bên nhường đường, cả hai dễ dàng tiến vào sâu bên trong.
Càng vào bên trong, Toshiro càng cảm thấy như mình đang bước vào một khu rừng đen, một khu rừng mà mọi cây cối cũng như mọi sinh vật đều không thể sống sót nổi, cây cối khô cằn đến đáng thương. Ở phía xa kia, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, Toshiro thấy thứ gì đó giống như... thủy tinh. Phải! Chính xác là một chiếc quan tài thủy tinh. Và ngay bên cạnh, cha Toshiro đang đứng ở đó.
Cha Toshiro khẽ phẩy tay, Rebecca hiểu ý cuối đầu rồi lui ra ngoài nhưng trước khi rời đi không quên liếc mắt nhìn Toshiro đầy lưu luyến.
Toshiro tiến đến gần hơn, cha cậu đã lập tức lên tiếng, có vẻ rất khó chịu:
- Mày đến đây làm gì?
Toshiro bình thản nhìn cha mình, loại thái độ này cậu đã quá quen thuộc rồi, thực chẳng có gì đặc biệt. Toshiro đáp lời:
- Không phải vì cha. Con chỉ đến để xem người mà sau này con sẽ phục vụ như thế nào mà thôi.
Cha Toshiro nhìn cậu cười khẩy:
- Người mà mày sẽ phục vụ??? Ôn con, mày chẳng phải từ chối từ lâu rồi hay sao?
Toshiro không nhanh không chậm đáp lời, ánh mắt không nhìn cha mình mà chỉ chăm chăm gián vào chiếc quan tài thủy tinh:
- Chẳng phải đó là quyết định của Ngài sao? Con không nghĩ một khi Ngài đã ra quyết định thì con có quyền từ chối. Chẳng phải... với gia đình chúng ta quyết định của Ngài là tối cao không được phép chống lại hay sao?
Cha Toshiro nhìn cậu nhíu mày đầy khó chịu:
- Mày...
Ông ta toang nói gì đó nhưng bất chợt lại thôi, đôi mày giãn ra, trên môi ông ta nở nụ cười khinh khỉnh:
- Vậy... một đứa yếu kém, vô dụng như mày giúp gì được cho Ngài?
Toshiro nhún vai:
- Chuyện này chỉ có Ngài mới biết.
Cha Toshiro vẻ mặt càng khó coi hơn hẳn nhưng chưa kịp cất lời thì Toshiro đã lên tiếng trước:
- Con tin những gì chúng ta nói Ngài đều có thể nghe hết. Nếu cha tiếp tục nói những điều vô bổ đó, con sợ... Ngài sẽ nghi ngờ sự trung thành của cha, nghĩ cha có mưu đồ gì đó không tốt.
- Sao mày dám!!!
Cha Toshiro giận dữ bước nhanh đến trước mặt cậu và không ngần ngại giáng cho Toshiro một cái bạt tai thật mạnh. Không chút né tránh hay sợ hãi, Toshiro vẫn đứng yên tại chỗ lãnh trọn cái bạt tai của cha cậu. Khẽ lau đi vệt máu trên khóe miệng, Toshiro vẫn giữ thái độ như cũ cất lời:
- Con tin chắc đó là những gì Ngài đang nghĩ. Nếu thật sự trung thành, tại sao Ngài đã chọn con mà cha vẫn mãi không muốn chấp thuận?
Một lần nữa, cha Toshiro vung mạnh tay toang giáng thêm cho Toshiro một cái bạt tai nhưng... cánh tay chỉ lơ lửng trên không trung. Cha Toshiro chợt nghĩ gì đó rồi nhanh chóng thu hồi cánh tay lại, hừ lạnh quay bước trở lại vị trí cũ. Xoay người nhìn về phía chiếc quan tài thủy tinh, cha Toshiro lên tiếng:
- Mày muốn gì?
Toshiro lên tiếng:
- Ngài khi nào sẽ hồi sinh? Và... con muốn biết rõ về Ngài, về người mà con sẽ dùng cả tính mạng để phục vụ.
Cha Toshiro nở nụ cười chế giễu nhìn Toshiro nhưng rồi cũng đáp lời câu hỏi của con trai mình tuy không thật tâm cho lắm:
- Ngài sẽ hồi sinh vào đêm trăng tròn kế tiếp. Và đó cũng là lúc sẵn sàng cho trận chiến của thế giới phép thuật.
Ngừng một lúc, cha Toshiro nhìn cậu:
- Còn về thân phận của Ngài, mày sẽ là trợ thủ đắc lực của Ngài khi Ngài hồi sinh dù cho mày vô dụng đến nhường nào nên... tao tuy không muốn cũng đành kể cho mày nghe. Tao... không nhắc lại lần hai đâu.
Nói rồi, ông ta bắt đầu kể cho Toshiro nghe về chuyện của quá khứ, khởi nguồn từ khi thế giới phép thuật mới bắt đầu sơ khai hình thành các vương quốc, về tất cả những việc liên quan đến người sắp được hồi sinh sau bao nhiêu năm chìm vào giấc ngủ. Nghe câu chuyện, Toshiro không khỏi bàng hoàng. Thế giới này... sắp trải qua thời kì đen tối tồi tệ rồi đây.
Đến với cung điện thế giới phép thuật.
Ai nấy cũng vẫn còn sốc khi Yuu đề nghị được đính hôn cùng với Haruko. Anh đã đồng ý bởi đó là quyết định của Yuu, chuyện tình yêu của Yuu, anh và Saphia từ trước đã nói sẽ không can dự, để con trai mình tự quyết định. Và ngày đính hôn cũng đã được quyết định, chính là vào cuối tháng sau. Yuu và Haruko muốn làm sớm hơn nhưng anh và Saphia kiên quyết từ chối với lí do ngày cuối tháng sau là một ngày rất tốt, ngày đó mới thích hợp làm lễ đính hôn và đến cuối cùng, Yuu cũng đồng ý.
Thời gian này, Hinata tiếp tục luyện tập dưới sự giúp đỡ của cha mẹ mình. Yuu thì lúc nào thấy mặt cũng đều đi chung với Haruko, Hinata nghĩ có lẽ họ thật lòng yêu nhau, lần đầu tiên Hinata mới thấy Yuu gắn bó nhiều với một người con gái như thế. Trong lòng Hinata... thực cũng có chút ganh tị. Nhưng lúc này, việc quan trọng nhất với Hinata chính là luyện tập. Hinata phải tiến bộ để bảo vệ gia đình mình.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày Hinata dồn hết sức lực để luyện tập, ban đêm, trước khi đi ngủ Hinata đều ngồi xuống bàn, viết một bức thư kể về mỗi ngày của mình cho anh trai nghe và nhờ bé Pi hoặc Haku gửi đi giúp.
Ray đêm nào cũng nhận được thư của em gái, chỉ đơn giản vậy thôi đã đủ để cậu thấy hạnh phúc rồi. Không chỉ có Hinata, Ray cũng viết thư kể về một ngày của mình và cũng đưa cho bé Pi hoặc Haku gửi đến cho Hinata. Tuy khoảng cách giữa Hinata và Ray là xa xôi nhưng trái tim và linh hồn cả hai lúc nào cũng rất gần bởi cả hai luôn luôn nghĩ về nhau, luôn hướng về nhau.
Dĩ nhiên, Hinata cũng viết thư kể cho anh trai nghe về quyết định của Yuu.
Đọc bức thư, Ray thấy mọi chuyện thật không thể tin được. Theo những gì Ray quan sát cũng như linh cảm của Ray, cậu nhận ra rất rõ ràng người mà từ trước đến giờ Yuu một lòng hướng tới chính là cô em gái bé nhỏ của cậu, Hinata. Ấy vậy mà giờ Yuu lại muốn có hôn ước với Haruko, rốt cuộc thì... Yuu đang nghĩ gì trong đầu vậy kia chứ? Ray thực quá bất ngờ.
Mà nào phải chỉ mỗi Ray cảm thấy vậy, ngay cả người emm ruột của Yuu, nàng công chúa Nyoko cũng cảm thấy kì lạ nữa kia mà.
Giờ nghỉ trưa, Nyoko cùng đi ăn trưa với Ame rồi hai người đi tản bộ xung quanh Witchard. Trên đường đi, Leon, linh thú của anh đem đến cho Nyoko một bức thư nói là thư mà hoàng hậu Saphia gửi cho công chúa Nyoko rồi ngay sau đó lập tức trở về lại cung điện.
Nyoko cũng khá bất ngờ khi nhận được thư từ mẹ. Cũng rất lâu rồi, Nyoko hầu như chẳng nhận được bức thư nào.
Nyoko cùng Ame ngồi xuống ghế đá và Nyoko từ từ lấy thư ra đọc. Từng dòng chữ cứ lướt qua mắt Nyoko. Một lần... Nyoko không tin vào những gì mình đang đọc, lại tiếp tục đọc lại bức thư từ đầu. Cứ thế, Nyoko đọc những ba lần mà vẫn không thể chấp nhận được những điều được viết trong thư.
Ame quan sát Nyoko rất tỉ mỉ, nhận ra Nyoko đã đọc bức thư ba lần mà vẫn còn muốn đọc lại thì nhanh chóng giật lấy bức thư:
- Nyoko, em làm sao vậy?
Nyoko bất ngờ khi bị Ame giật lấy bức thư. Ánh mắt vẫn còn vẻ sững sờ, Nyoko lên tiếng:
- Ame, anh thử đọc xem nội dung thư nói gì.
Ame khó hiểu nhìn Nyoko nhưng cũng nhanh chóng đọc bức thư vừa lấy từ tay Nyoko. "Nội dung thư... rất rõ ràng kia mà???" Ame suy nghĩ. Quay sang nhìn Nyoko, Ame đáp lời:
- Trong thư nói anh trai em, hoàng tử Yuu, quyết định sẽ đính hôn với Haruko. Và cuối tháng sau buổi lễ đính hôn sẽ được tiến hành. Chẳng phải... rất rõ ràng rồi sao? Có vấn đề gì à?
Nyoko gật đầu, bối rối hỏi lại:
- Anh xem lại xem. Là... đính hôn với Haruko? Không... lầm chứ?
Ame chiều theo ý Nyoko, lấy bức thư xem lại rồi gật đầu xác nhận:
- Phải. Chính là Haruko.
Đặt bức thư vào tay Nyoko, Ame mỉm cười hồi tưởng quá khứ:
- Hay thật nhỉ. Nhớ ngày đó, Haruko là được hoàng tử Yuu đưa về, lại được giữ lại sống trong cung điện. Anh nhớ rất rõ, hoàng tử Yuu luôn đối xử tốt với Haruko, đúng hơn là đối xử đặc biệt với Haruko nữa kìa. Hai người họ giờ đính hôn, thật sự là quá tốt rồi đúng không Nyoko?
Nyoko siết chặt bức thư trong tay mình, lòng cảm thấy rất khó chịu. Nyoko lắc đầu:
- Không. Em thấy không tốt.
- Không tốt?
Ame khó hiểu hỏi lại. Nyoko thở dài:
- Thời gian anh đi mất, có rất nhiều chuyện xảy ra. Nhưng... em thật sự thấy chuyện đính hôn giữa anh hai và Haruko không ổn tí nào.
- Tại sao chứ?
Nyoko nhìn Ame, đáp lời:
- Trước đây đúng là em thấy Haruko thật sự rất đặc biệt đối với anh hai nhưng... có một người còn đặc biệt hơn với anh ấy và... em tin chắc rằng người anh ấy yêu là chị ấy chứ không phải Haruko. Anh hai từng nói với em, anh ấy đối xử đặc biệt với Haruko vì cậu ấy đã từng cứu mạng anh khi còn bé mà thôi, cũng chỉ đơn thuần là tình cảm anh trai, em gái thôi.
- Nhưng.... họ sắp đính hôn còn gì?
Ame vẫn rất khó hiểu hỏi Nyoko. Nyoko thở dài, trong lòng thật rất không vui:
- Vậy mới không ổn. Em thật không hiểu tại sao anh ấy lại quyết định như vậy. Rõ ràng... anh ấy đã yêu người khác rồi mà.
Ame quan sát thái độ của Nyoko, những lời Nyoko nói, Ame hoàn toàn tin tưởng. Ame cất tiếng:
- Um... Vậy cô gái mà em nói là anh trai em yêu, cô ấy... là ai và... ở đâu rồi?
Nyoko đáp:
- Đó là chị Hinata, anh... không biết chị ấy đâu. Hiện tại thì chị ấy cũng đang ở cung điện. Em thật không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Ame thoáng nét trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nyoko đứng dậy lên tiếng:
- Em muốn đi nói chuyện này cho Shizuna nghe, cậu ấy chắc cũng sẽ sốc lắm!
Nyoko quay người chạy đi. Thế nhưng, chưa kịp chạy đi thì tay Nyoko đã bị Ame giữ lại, Ame trong ánh mắt đầy nỗi phần vân nhưng cũng quyết định sẽ lên tiếng:
- Um... Nghe lời em nói thì... anh em... đính hôn với Haruko là... có vấn đề.
Nyoko ngơ ngác nhìn Ame, gật đầu. Ame hiện tại đang rất khó xử, ánh mắt đầy phức tạp. Nyoko không kiềm được mà lên tiếng:
- Có... chuyện gì sao?
Ame đầy do dự, buông tiếng thở dài, Ame nói ra suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình:
- Anh... biết một cách có thể khiến... người khác yêu mình dù cho họ đã có tình yêu cho riêng mình.
Tại cung điện phép thuật.
Chẳng hiểu vì lí do gì mà nó lục tung cả phòng mình lên, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
- Ở đâu kia chứ? Mình nhớ rõ ràng là ở đây kia mà, sao giờ không thấy!!!
Cứ thế, cả căn phòng hệt một bãi chiến trường vô cùng bừa bộn.
- Đây rồi.
Nó tươi cười rạng rỡ hét lên, cuối cùng đã tìm được thứ mình cần.
Hắn từ ngoài cửa bước vào, chứng kiến bãi chiến trường do cô vợ mình tạo ra mà không khỏi sững sờ. Hắn lên tiếng:
- Ryu, em làm gì vậy?
Nghe tiếng hắn, nó vui vẻ chạy ra với thứ trên tay:
- Anh Ren. Em... biết vấn đề là ở đâu rồi!!!
==========================ENDCHAP99=========================