Đăng vào: 12 tháng trước
Vành tai Trần Kiết Nhiên đỏ thấu, gò má hồng phấn cúi đầu, Cố Quỳnh thu vào mắt ngực cũng tàn nhẫn nhói lên, trong lúc hoảng hốt ngỡ như quay về thời điểm gặp gỡ nữ sinh ngây thơ, vẻ đẹp thanh thuần ẩn sau lớp đồng phục và kiểu tóc quê mùa, hết thảy minh diễm động lòng người đều bị giấu chặt, chỉ có Cố Quỳnh nhìn thấy bộ dáng toả sáng lung linh bên trong.
Nhìn kỹ sẽ thấy Trần Kiết Nhiên có biến hoá sao? Thật ra không có, chỉ là nắng gió lạnh lùng thổi quanh năm, mái tóc đen dài có phần khô khốc, nhưng một khi tuỳ ý buộc lên, lại lộ ra vành tai, cần cổ trắng sáng, dưới ánh đèn như bao trùm một tầng trân châu lấp lánh, vết sẹo ngang ngược trên mặt vẫn còn đó, Cố Quỳnh lại thấy đẹp mắt vô cùng, khiến người ta muốn quấn quýt gần gũi.
Cố quỳnh nóng lòng, suýt chút nữa không nhịn được kích động muốn ôm Trần Kiết Nhiên vào ngực, sượt sượt vai nàng.
"Cậu...Cậu đừng hiểu lầm." Cố Quỳnh không biết vì sao lồng ngực nhảy loạn như thế này, năm đó ngày hai người trao nụ hôn đầu cô cũng không sốt sắng đến vậy, lắp bắp, nói: "Ý mình là...Tay...Tay mình không tiện." Cố Quỳnh giơ cánh tay trái bọc vải lên cho Trần Kiết Nhiên xem: "Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái...Thì thôi...Mình...Mình không có ý trêu đùa cậu..."
Không giải thích còn tốt, giải thích rồi lại tự mình đỏ mặt, một lòng chân thành, chỉ sợ lỡ lời nói ra lời làm Trần Kiết Nhiên không vui.
Có thể nói Cố Quỳnh cao cao tại thượng, cũng chỉ đụng phải Trần Kiết Nhiên mới có thể trở nên ngây ngốc như thế, dáng vẻ thiên kim tiểu thư triệt để biến mất, chọc cho Trần Kiết Nhiên hé miệng cười vụng trộm vui vẻ, ít đi mấy phần lúng túng.
"Cô ngồi xuống một chút." Trần Kiết Nhiên nói.
"A?" Cố Quỳnh chớp chớp mắt, là muốn làm gì?
Trần Kiết Nhiên nhẹ giọng nói: "Cô cao như thế, không ngồi xổm xuống, tôi phải giúp thế nào?"
Thì ra nàng không giận cô.
Cố Quỳnh vui vẻ, nửa ngồi nửa quỳ, thấp hơn Trần Kiết Nhiên một đoạn, mũi vừa vặn ngang tầm với xương quai xanh.
Trần Kiết Nhiên nói Cố Quỳnh giơ cánh tay phải lên, trước tiên phải cởi bên phía này, sau đó gom gọn mớ tóc dài trên cổ áo qua một bên, lại cẩn thận từng li từng tí kéo ống tay còn lại.
Bởi vì giơ tay cao quá đầu nên Trần Kiết Nhiên không thể không nhón chân lên, thân thể nghiêng về phía trước, tình cờ chóp mũi cao thẳng đụng vào xương quai xanh, hô hấp mang theo nhiệt độ không biết vô tình hay cố ý phà vào cần cổ, vô cùng nhẹ, nhưng không cách nào ngó lơ, thiêu đến đau đớn, ngón tay đều hơi co rút.
Trần Kiết Nhiên lại tiện tay giúp Cố Quỳnh kẹp tóc lên cao giáp trên đỉnh đầu, đi lại ngổn ngang lui vài bước, hoang mang nói: "Xong rồi, cô tắm đi."
"Lát nữa tắm xong thì phải làm sao bây giờ?" Cố Quỳnh vô tội nhìn nàng: "Mình cũng không thể tự mặc vào a."
"Tôi lấy cho cô áo ngủ có dây buộc."
"Mình không mặc áo ngủ, đi ngủ sẽ không thoải mái."
"Vậy thì cô cởi trần mà ngủ đi!" Trần Kiết Nhiên thẹn quá hoá giận, nói xong trực tiếp tông cửa xông ra ngoài.
Cố Quỳnh nhìn theo bóng lưng, thấy nàng không chút quay đầu nhìn mình, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nghĩ thầm, Trần Kiết Nhiên thật sự không thích cô, vì thế dùng mỹ nhân kế cũng vô dụng.
Hoặc nói là cô không đủ xinh đẹp, không đủ hấp dẫn để Trần Kiết Nhiên động tâm?
Cố Quỳnh quay về tấm gương quan sát tỉ mỉ một trận, đi đến kết luận: Rõ ràng vẫn xinh đẹp như trước, trong mắt chứa thu thuỷ, da như mỡ đông, tiên đột hậu kiêu, eo nhỏ chân dài.
Cô không nghi ngờ khuôn mặt đẹp của mình chút nào.
Đương nhiên cuối cùng Cố Quỳnh không cởi trần đi ra, cô sử dụng một tay, tuỳ tiện cột dây thắt eo thành ba, bốn nút rối mù, để lộ một bên xương quai xanh trắng như tuyết, cùng lúc Trần Kiết Nhiên đang bày sẵn chăn đệm chuẩn bị đi ngủ.
Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, tí ta tí tách, hơn mười giờ Trần An An đã tự động vệ sinh cá nhân và đi ngủ, lúc này đã 12 giờ, trong phòng rất yên tĩnh.
Trời đổ mưa chính là yên tĩnh như vậy, nhưng không phải loại yên tĩnh không có một chút âm thanh, mà là nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng mưa tạt vào lá cây sàn sạt, hoặc là âm thanh va chạm giữa hạt mưa với cửa kính, khiến người ta cảm thấy cơn mưa như rút ngắn khoảng cách giữa con người và thế giới, tĩnh lặng an bình.
Trên người Cố Quỳnh còn mang theo mùi thơm của sữa tắm, từ phía sau đi tới, nói: "Nên để mình ngủ sô pha thì hơn, cậu vào phòng ngủ đi."
Âm thanh gần trong gang tấc, mí mắt Trần Kiết Nhiên nhảy một cái, duy trì nét mặt trấn tĩnh: "Sô pha quá ngắn, cô vóc người cao, không thoải mái."
"Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, cánh tay của cậu thế nào rồi? Có đau không?"
"Cũng còn tốt."
Không cần lao động chân tay, cho dù đau cũng trong phạm vi chịu đựng được, không giống như lúc trước, đau đến lăn lộn.
Bày sẵn chăn gối, Trần Kiết Nhiên chồm người tới cầm lấy áo ngủ, quay người lại vừa vặn Cố Quỳnh đứng ở phía sau, ngực hai người trực tiếp va vào.
Cố Quỳnh mặc trên người bộ đồ ngủ, va chạm này mềm mại lại miên man, lồng ngực Trần Kiết Nhiên đập thình thịch hai lần, nhanh chóng uốn cong eo chạy ra ngoài, thời điểm đóng cửa phòng tắm đều là thấp thỏm.
Tắm xong đi ra thì, chỉ thấy Cố Quỳnh đã nằm trên sô pha, tay chơi điện thoại, nhấc mi mắt, cười với nàng: "Hơn 12 giờ rồi, cậu mau đi ngủ đi, thức đêm hại người."
"Không phải tôi nói cô ngủ trong phòng sao?"
"Mình thân cường thể kiện, ngủ ở đâu cũng được, cậu có thể cho mình qua đêm, ngủ trên sô pha, mình đã rất hài lòng, sao có thể chiếm giường của cậu.
Hơn nữa thân thể cậu không tốt, chen chúc trên cái sô pha nhỏ như thế, nếu đêm ngủ không ngon để sinh bệnh, há chẳng phải mang theo bệnh đón tết sao? Quá thảm rồi a!"
Trần Kiết Nhiên thấy cô đã nằm xuống, không tiện tranh cãi thêm, chỉ dặn dò: "Sô pha hẹp, cô ngủ nhớ cẩn thận một chút, đừng đè ép tay trái."
Có thể nhận được một câu quan tâm, đủ để Cố Quỳnh vui vẻ thích chí: "Yên tâm đi, mình khoẻ lắm."
Trần Kiết Nhiên lo lắng Cố Quỳnh ngủ trên sô pha sẽ xảy ra chuyện, vì thế cố ý mở cửa phòng, phòng hờ có động tĩnh thì sẽ lập tức chạy tới.
Ba giờ sáng.
Bởi vì nghe thấy tiếng hít thở cửa Trần Kiết Nhiên cho nên Cố Quỳnh vô cùng thoả mãn chìm vào giấc ngủ, có điều vì đã quen với việc nằm trên tấm giường dài 1m80 xoay trở thoải mái, vô thức vươn mình một cái, giật mình lập tức đưa tay chống lên bàn trà, kết quả là bàn trà cũng bị cô đánh đổ, âm hưởng đánh tan đêm tối, gọi Trần Kiết Nhiên tỉnh dậy, vẫn chưa hết sợ hãi đã vội chạy ra phòng khách bật đèn, chỉ thấy Cố Quỳnh nằm sấp ở khe hở của bàn trà và sô pha, khay trà và chung trà đánh gục trên lưng Cố Quỳnh, nước trà vẩy trên đất, chăn mền ướt đẫm không thể tiếp tục sử dụng.
Nếu không thấy dáng vẻ tóc tai rối bời đầu óc mơ màng còn buồn ngủ của Cố Quỳnh lúc này, e là Trần Kiết Nhiên đã cho rằng cô cố ý ra vẻ.
"Xảy ra chuyện gì?" Trần An An cũng bị động tĩnh đánh thức, chân trần chạy đến xem tình hình.
"Dì Cố trong lúc ngủ không cẩn thận đánh đổ bàn trà, không cón chuyện gì, con lên lầu ngủ tiếp đi." Trần Kiết Nhiên hống nàng trở về phòng, đi ra thì Cố Quỳnh đã bò khỏi bãi chiến trường, khập khễnh kéo tảng chăn ướt đẫm lên, còn muốn tiếp tục ngủ.
"Cô định làm gì? Đắp chăn ướt như vậy không phải chờ cảm mạo sao?" Trần Kiết Nhiên ngăn lại.
"Nhưng không đắp chăn đi ngủ cũng sẽ bị cảm mạo a?" Cố Quỳnh hỏi ngược lại một câu, cười hì hì nói: "Không sao, chỉ ướt một điểm, mình né ra là được.
Cũng thật xấu hổ, làm hỏng chăn mền, ngày mai mình sẽ mua một bộ mới đền cho cậu."
Trần Kiết Nhiên sờ sờ chăn bông, một mảnh ướt nhẹp, không giống lời Cố Quỳnh nói: "Ướt một điểm."
Cố Quỳnh cũng là người đang bị thương, Trần Kiết Nhiên không đành lòng nhìn cô đáng thương như thế.
Thở dài nói: "Nếu cô không chê, ngủ tạm một đêm cùng tôi đi..."
"Không chê! Cậu thích sạch sẽ, trên giường khẳng định thơm ngát, cậu đừng ghét bỏ mình làm bẩn giường cậu là được rồi!" Cố Quỳnh không đợi Trần Kiết Nhiên dứt câu đã vội cướp lời.
Cô theo chân Trần Kiết Nhiên vào phòng ngủ, Trần Kiết Nhiên suy đi nghĩ lại, cuối cùng cất giọng cảnh cáo: "Nếu cô dám xằng bậy, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô."
"Mình xin thề, nhất định giữ đúng quy củ!"
Lúc này Trần Kiết Nhiên mới cho cô lên giường.
Sáu, bảy năm trôi qua, lần thứ hai Cố Quỳnh ngủ chung giường cùng nàng, lần này Trần Kiết Nhiên không ngủ được, quay lưng về phía Cố Quỳnh, tim đập bán túc.
Cố Quỳnh làm như lời cô nói, nằm thẳng lưng, tiếng hít thở đều rất nhẹ, Trần Kiết Nhiên nghe, quấy nhiễu cho tâm nàng không yên.
Cố Quỳnh có thể buông xuống những thủ đoạn tính toán kỹ lưỡng, xem ra thật giống như tôn trọng Trần Kiết Nhiên, mà trong lòng Trần Kiết Nhiên như le lói một đốm lửa, quật cường vực dậy giữa đống tro tàn tắt ngúm từ lâu.
Không nên như vậy.
Cố Quỳnh là hạng người gì, cô nguỵ trang hoàn hảo đến từng chi tiết, Trần Kiết Nhiên bị cô lừa gạt một lần, chẳng lẽ còn chưa sáng mắt sao?
Năm đó Cố Quỳnh cũng như vậy, lúc bắt đầu đối với nàng vô cùng tốt, giống như thật sự đặt nàng trong lòng.
Chờ đến khi hai người ở chung, cái gì cũng đều thay đổi, hồi tưởng lại, dĩ nhiên ngày càng qua loa, chỉ là khi đó Trần Kiết Nhiên là người trong cuộc không nhìn thấu, kỳ thực trước khi chia tay, ý tứ chán ghét của Cố Quỳnh đã rất rõ ràng.
Huống hồ sau đó còn tàn nhẫn hơn, thời điểm nàng nằm trên giường bệnh, Cố Quỳnh nói: "Xưa nay tôi không yêu cô."
Ngày đó nàng nếm trải mọi loại nước mắt, bây giờ nghĩ đến, vẫn cảm thấy đau.
Cố Quỳnh không xuất hiện thì những việc này có thể quên, Cố Quỳnh vừa quay về, Trần Kiết Nhiên động tâm, oán hận ngày trước dồn về như mới hôm qua, cọc cọc kiện kiện rõ rõ ràng ràng.
Cùng lúc Trần Kiết Nhiên cầm lấy cổ áo gần như cắn nát, lại nghe Cố Quỳnh thở dài, nói: "A Nhiên, mình thật sự hối hận vì năm đó không thật tâm với cậu.".