Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Kiết Nhiên không biết làm cách nào mà nàng uống rượu vào bụng.
Rượu để lại trong nàng một mảng ký ức thống khổ, chỉ nhớ rõ không phải thứ tốt lành gì, uống không ngon, vừa cay lại đắng.
Người thích ngọt như nàng rất khó lý giải, vì sao trên đời lại có người thích uống rượu.
Nhưng lần này, trôi qua yết hầu cảm giác rất kinh hỉ.
Không cay không đắng, thấm vào đầu lưỡi mang theo vị ngọt, mùi thơm nhẹ xông thẳng lên xoang mũi, trượt qua cổ họng, dư vị đọng lại nơi cuống lưỡi không lạnh lẽo như ngày trước, triệt để lật đổ nhận thức của Trần Kiết Nhiên về thứ đồ uống này.
Nàng bất trì bất giác uống hết một ly.
Mặt mày ấm đỏ, kiều diễm bạc phấn.
Rượu này thơm ngọt, ly thứ nhất có chút phòng ngự, ly thứ hai liền nhẹ nhàng nuốt trôi, đợi đến ly thứ ba thì đầu óc choáng váng, con ngươi thẩm thấu thuỷ nhuận, chỉ cảm thấy tứ chi như nhũn ra, mọi thứ trước mắt không ngừng rung lắc, ánh mắt trở nên mông lung.
"A Nhiên, cậu thấy mùi vị thế nào?"
Thanh âm Cố Quỳnh như xuyên qua vạn dặm truyền tới, mông lung mờ mịt đánh vào màng tai Trần Kiết Nhiên, một chút cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy vành tai ngứa đến sốt ruột, nghẹo cổ đem tai hướng về bả vai, né tránh sự quấy rầy này.
Nhưng Cố Quỳnh không buông tha, nhanh chóng đỡ con ma men ngồi dậy, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ôm nàng, để nàng dựa vào ngực, một tay đỡ eo, một tay khác nâng cằm, gãi gãi tựa trêu đùa mèo con.
Trần Kiết Nhiên say đến không biết thế sự, cơ thể phản ứng theo bản năng, cằm bị Cố Quỳnh cào cào cảm thấy thoải mái, ngửa cổ về đằng sau, phơi bày cần cổ trong tay Cố Quỳnh không chút phòng bị.
"Hức...Cổ, không thoải mái..." Trần Kiết Nhiên mang theo cơn say lầm bầm, Cố Quỳnh nhu nhu đan tay vào tay nàng.
"Có muốn uống nước không?" Cố Quỳnh thì thầm bên gò má, ép khí âm thấp đến không nghe thấy, hun đỏ vành tai Trần Kiết Nhiên.
"Muốn." Trần Kiết Nhiên khép hờ mi mắt, nằm gọn trong ngực Cố Quỳnh gật đầu.
Cố Quỳnh duỗi tay lấy ly nước trên bàn, đặt lên môi nàng.
Uống rượu vào kỳ thực rất khát, Trần Kiết Nhiên không thể chờ đợi, hướng về trước, nàng muốn uống nước.
Cái ly này thật giống như kéo dài ra, Trần Kiết Nhiên nghiêng về trước một bước, nó lại lui về sau một bước, cho đến khi không thể ngồi thẳng lưng, hai tay khoác lên bả vai Cố Quỳnh vẫn mải mê tìm dòng thanh thuỷ.
Nhưng không thấy ly nước nào cả, tầm mắt mơ hồ, Trần Kiết Nhiên chỉ cảm thấy môi mình chạm vào một vật mềm mại.
Không phải ly nước, ly thuỷ tinh không thể mềm mại như thế, cũng không ấm nóng như vậy, nàng muốn biết đây là cái gì, há miệng, nhẹ cắn cắn.
Cố Quỳnh mặt dày, dùng một ly nước câu dẫn Trần Kiết Nhiên tiến tới hôn môi mình, môi dưới bị cắn một hồi, bàn tay bối rối nắm chặt.
Nụ hôn này là Trần Kiết Nhiên nắm thế chủ động --- mặc dù Cố Quỳnh dựa vào thủ đoạn mới chiếm được, nhưng đủ khiến huyết dịch kích động sôi trào, gân máu trên mu bàn tay đồng loạt nổi lên, mới khắc chế được dục vọng muốn ôm nữ nhân say khướt này vào ngực mặc sức ôm nàng, hôn nàng.
Môi kề môi thì, trong mắt Cố Quỳnh nổi lên nhiệt khí, đầu lưỡi thăm dò, viền mắt ửng đỏ, một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt, làm ướt khuôn mặt cả hai.
Cổ họng Trần Kiết Nhiên khô cạn thật giống đi lạc trên sa mạc Sahara, gò má cảm nhận được lạnh lẽo, liền di chuyển môi đến gần, nhấm nháp mấy lần, lầm bầm: "Mặn, không thể uống."
Ngốc đến đáng yêu.
Ngay cả vết sẹo vắt ngang khuôn mặt cũng trở nên ôn nhu.
Trần Kiết Nhiên ngồi quỳ giữa hai chân Cố Quỳnh, Cố Quỳnh bị nàng chọc cười, động tâm tư, đầu ngón tay run rẩy dừng lại giữa không trung, cách mặt Trần Kiết Nhiên 1cm, cô muốn sờ vết sẹo trên mặt nàng.
Trần Kiết Nhiên cảm thấy có bàn tay hướng về phía mình, liền vùi mặt vào sô pha, muốn ẩn giấu diện mạo, quay lưng về phía Cố Quỳnh.
"A Nhiên ngoan, để mình xem một chút." Cố Quỳnh thuận thế nhoài người bên cạnh, ôn nhu dụ dỗ.
"Không thể nhìn." Trần Kiết Nhiên khó chịu.
"A Nhiên, mình chỉ nhìn thôi, sẽ không làm cậu đau, có được không?" Cố Quỳnh càng dịu giọng ôn nhu.
"Không thể, không thể nhìn..." Trần Kiết Nhiên lặp đi lặp lại, xương bả vai đơn bạc hầu như đâm thủng tấm áo ngủ, nhìn nàng run rẩy, thật sự đáng thương.
Cố Quỳnh lót cằm lên bả vai, vành tai dán vào cổ nàng, dễ dàng nghe thấy thanh âm nức nở, tâm Cố Quỳnh theo đó mà co giật.
"Tại sao không thể?" Cổ họng nghẹn đắng, Cố Quỳnh ôm chặt Trần Kiết Nhiên từ đằng sau.
Trần Kiết Nhiên không trả lời, chỉ ôm mặt, kìm nén tiếng khóc đến tận cùng.
Cố Quỳnh ôm nàng, có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một rung động: "Tại sao không thể?" Cố Quỳnh hôn xuống gáy nàng: "A Nhiên, tại sao không thể nhìn?"
Cũng không biết hỏi bao nhiêu lần, phòng tuyến trong lòng Trần Kiết Nhiên đổ nát, tiếng nức nở bé nhỏ đã trở thành trầm thấp nghẹn ngào, thanh âm khàn đặc, càng dùng sức gồng mình căng cứng: "Không thể nhìn."
"Tại sao không thể nhìn?"
"...Xấu." Trần Kiết Nhiên nghẹn ngào đã biết thành rên rỉ: "Xấu, tôi xấu...Tôi là kẻ xấu xí, đừng nhìn...Đừng nhìn..."
Trần Kiết Nhiên không biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, tại sao lại một mực ép nàng phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Còn muốn thế nào đây? Nàng đã chủ động trốn đi rồi, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Cố Quỳnh dùng hành động thực tế nói với Trần Kiết Nhiên đúng là không đủ.
Xoay người nàng lại, cưỡng bức kéo hai tay đang che mặt.
Muốn trốn cũng không được, chỉ đành mặc cho Cố Quỳnh phơi bày khuôn mặt chắp vá dưới ánh đèn chùm rực rỡ, ngón tay lướt từ thái dương, sống mũi, xẹt qua khoé miệng, từng lần từng lần xoa xoa vết sẹo đáng ghê tởm, không ngừng nhắc nhở Trần Kiết Nhiên là một con quái vật xấu xí.
"Đừng nhìn..." Hai mắt đẫm lệ, Trần Kiết Nhiên cầu xin: "Tôi xin cô, đừng nhìn nữa..."
"Đau sao?" Ngón tay dừng trên khoé miệng run rẩy, lời vừa dứt, một giọt lệ nện xuống vết sẹo nham nhở.
"Từ lâu đã không còn đau nữa." Mắt nhắm nghiền, Trần Kiết Nhiên khóc lớn kêu rên: "Buông tha cho tôi, buông tha cho tôi đi..."
"Lúc pha lê đâm vào..." Cố Quỳnh run rẩy: "Lúc đó...Rất đau sao?"
"Đau, đau đến chết." Yết hầu khô đắng: "Lúc đó, cảm thấy gương mặt như bị chém làm hai, làm sao có thể không đau?"
Dòng máu đỏ tươi tràn vào khoé mắt, toàn bộ thế giới đều là màu đỏ, thật giống Địa Ngục.
Ngày nhìn thấy khuôn mặt chắp vá qua tấm gương, Trần Kiết Nhiên thật muốn chết đi cho rồi.
Thậm chí nàng căm hận y học hiện đại, cứu sống nàng, nhưng lại không chữa lành cho nàng.
Trần Kiết Nhiên bị ép đối mặt với mảnh ký ức đẫm máu, không trốn được, chỉ biết khóc, khóc nức nở: "Máu...Quá khó uống..."
Máu của nàng tràn ra từ vết thương, lại chảy vào mắt, trôi xuống miệng, đầu lưỡi đều bị máu tanh nhuộm thấu.
Lúc trước nàng không ăn thịt, không phải vì không ăn được thịt.
Chí ít ngày tháng sống với Cố Quỳnh Trần Kiết Nhiên vẫn có thể ăn, chính vì thế sau này Cố Quỳnh mới không biết Trần Kiết Nhiên không thể ăn thịt.
Mà nàng thật sự không ăn thịt được nữa là kể từ khi được nếm thử vị máu của chính mình, mùi tanh của thịt không ngừng nhắc nàng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhớ tới mặt nứt làm đôi, nhớ tới mọi thứ trước mắt đều nhuộm đỏ.
Cố Quỳnh đau lòng, nhưng không cách nào lĩnh hội đầy đủ nỗi đau của Trần Kiết Nhiên.
Trừ phi tự mình trải nghiệm, bằng không cả đời này cô cũng không dám tự xưng thấu hiểu nỗi đau của nàng.
Cố Quỳnh nuôi dưỡng tâm tư xấu xa, nếu không thể giữ nàng bên mình, không bằng chuốc Trần Kiết Nhiên quá chén, lại giống như ngày đó, một khi gạo đã nấu thành cơm, chờ nàng tỉnh dậy, nói là nàng chiếm tiện nghi, đến lúc đó chẳng lẽ Trần Kiết Nhiên còn muốn rời đi?
Đáng tiếc kế hoạch tiến hành được một nửa, Cố Quỳnh biết, cô không thể xuống tay.
Cố Quỳnh không nỡ.
Không muốn cuộc sống sau này của nàng càng thêm phần gian nan.
Trần Kiết Nhiên ôm mặt, quay lưng về phía Cố Quỳnh, nàng khóc.
Vết sẹo một khi bị đào ra, muốn khép lại không phải chuyện dễ dàng, cho đến lúc này Trần Kiết Nhiên vẫn nhớ như in nỗi thống khổ năm đó.
Cố Quỳnh ôm Trần Kiết Nhiên, đưa nàng trở về phòng ngủ.
Thân thể vô cùng nhẹ, ôm vào lòng tựa như ôm đứa trẻ chưa lớn, khung xương vừa nhỏ vừa mảnh, Cố Quỳnh không dám dùng sức, sợ làm hỏng nàng.
"Mẹ?" Trần An An chạy đến bên giường, chất vấn: "Dì làm gì mẹ tôi?"
Cố Quỳnh kéo chăn đắp ngang người nàng: "Mẹ con uống nhiều rồi, con biết nấu canh giải rượu không?"
"Biết, tôi đi nấu ngay."
Cố Quỳnh theo Trần An An xuống lầu, nói: "Có thể dạy dì không?"
Trần An An kinh ngạc, quay đầu nhìn cô.
"Dì...Lần cuối cùng, dì muốn làm chút gì đó cho mẹ con."
"...Được rồi."
Cố Quỳnh vụng về cắt nguyên liệu, Trần An An ở một bên chỉ đạo, sau khi bỏ tất cả vào nồi hầm, Cố Quỳnh hỏi Trần An An: "Mấy năm qua hai người sống thế nào, con có thể kể tỉ mỉ một lần cho dì nghe được không?"
Lúc bắt đầu, Cố Quỳnh thông qua tư liệu của thám tử, thăm dò lời hàng xóm, cuối cùng, chỉ khi nghe Trần An An chất vấn cô mới hiểu phần nào cuộc sống của nàng.
Mỗi lần Cố Quỳnh đều cho rằng bản thân đã hiểu rõ những thống khổ mà Trần Kiết Nhiên từng chịu đựng, một lần rồi lại một lần.
Nhưng lần này, là lần cuối cùng sao?
Cố Quỳnh không dám khẳng định.
Nỗi thống khổ của Trần Kiết Nhiên, e sợ chỉ nàng mới thấu, bất kì ai dù đứng ở góc độ nào cũng không thấm đủ một phần mười.
Trần An An nói rất chi tiết, Cố Quỳnh thu hết vào tai không bỏ sót một chữ, đem hết thảy năm năm cô vứt bỏ Trần Kiết Nhiên khắc vào trong tim.
Những chi tiết nhỏ dần được lấp đầy, rốt cuộc Cố Quỳnh biết được, di chứng nơi cánh tay phải dày vò nàng đến mức nào, dù vậy lại không có tiền mua thuốc, chỉ nghe lời hàng xóm láng giềng tìm phương thuốc dân gian đắp lên, nhưng không chút hiệu quả, mỗi khi cơn đau phát tác đều cắn răng chịu đựng.
Rốt cuộc Cố Quỳnh đã biết, mỗi một lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Trần Kiết Nhiên đều sẽ tự vỗ về bản thân phải yêu lấy chính mình, muốn vui vẻ, muốn hướng về phía trước, sau này mọi thứ sẽ tốt.
Có lúc không chịu được nữa sẽ trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm, vừa khóc vừa cười, bởi vì phải lạc quan, lạc quan mới có dũng khí sống tiếp.
Sống như vậy, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm buông xuôi.
Rốt cuộc Cố Quỳnh cũng biết, bản thân cô tự tin cho rằng có thể đánh động Trần Kiết Nhiên, chỉ là lừa mình dối người, sợi dây liên kết giữa hai người, đã bị cô tự tay cắt đứt từ sáu năm trước.
Trái tim đau đến nghẹt thở, nhưng Cố quỳnh biết cô không cách nào lĩnh hội hết thảy thống khổ mà Trần Kiết Nhiên trải qua, trừ phi tự mình nếm trải một lần.
"Mẹ tôi là người phụ nữ cứng cỏi." Trần An An nói.
Cố Quỳnh cay đắng, lôi kéo khoé miệng: "Đúng vậy, nàng là người rất cứng cỏi."
Giờ phút này Cố Quỳnh từ bỏ tất cả phương án và thủ đoạn, cô không muốn tiếp tục làm hại Trần Kiết Nhiên.
Cô không nỡ.
Không nỡ lừa gạt Trần Kiết Nhiên, không nỡ nhìn nàng đau khổ, không nỡ...
Không nỡ cưỡng ép nàng ở bên cạnh mình.
Cố Quỳnh nghĩ, bản thân phải học tập một chút, học cách yêu một người..