Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Đăng vào: 12 tháng trước
Bởi vì kinh nghiệm ở thế giới trước, Quý Hạo biết mọi việc không thể nóng vội, hắn còn phải hiểu rõ mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
“Dây đàn” còn chưa luyện hóa nên cũng không biết đây là dây nào.
Khi đối đầu với Nguyễn thượng tiên, một chưởng của Quý Hạo đánh vào cầm Vô Hoa, bảy sợi dây đàn đứt sáu dây, có sợi may thì đứt từ giữa, có sợi đứt một chỗ, có sợi vì đứng mũi chịu sào, đứt thành ba bốn đoạn.
Bé Tiên ở thế giới trước là “dây cung” chỉ bị đứt một chỗ, tình huống tương đối nhẹ, bởi vậy sau khi cảm nhận được tình yêu tẩm bổ, sẽ chủ động đòi hỏi càng nhiều, thậm chí đòi hỏi tình yêu với hắn cũng giống như thần khí hấp thụ tinh hoa của trời đất để tự chữa trị, vào lúc đó cậu muốn gì hắn cho cái đó.
Tổn thương của Nguyễn Minh Trì ở thế giới này hình như không nghiêm trọng, tình thân và tình bạn đều có, mỗi tình yêu như có như không chỉ về phía mình, tuy thoạt nhìn có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào, nhưng phương hướng đã rõ ràng, nếu muốn chữa trị dây đàn vẫn phải giúp cậu nhận được năm thứ tình cảm, nhưng Quý Hạo cũng chỉ nhìn ra “bốn thứ tình cảm”, kiếp trước bé Tiên có “tình thầy trò” còn ở thế giới này không biết là tình cảm gì.
Thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra được.
Tịch Hào Kiệt thấy Quý Hạo không nói lời nào, anh ta ngồi đối diện rặt một vẻ xem trò vui: “Nghe thấy không.
Thế nào, nếu cậu thích thiệt, anh em giúp cậu, cũng không phải chuyện gì khó khăn.”
“Ồ?” Quý Hạo nhìn anh ta: “Giúp thế nào.”
“Tất nhiên là…” Tịch Hào Kiệt nói một hồi lại phối hợp với vẻ mặt d@m đãng, quả thực chính là miêu tả nhân vật phản diện xuất sắc nhất trong phim truyền hình tiểu thuyết.
Hắn lại nghĩ đến thiết lập quan hệ giữa mình và anh ta, nghĩ cũng biết trong tình tiết trước mình đến tột cùng là loại mặt hàng gì.
Quý Hạo kiên nhẫn nghe xong, xua tay nói: “Thôi, tôi có cách của mình, cách của cậu quá mức th ô tục, món ngon phải ninh từ từ.”
“Sao vậy, tự dưng chơi trò tình thú này? Không phải hồi trước cậu ngại phiền phức, còn không có kiên nhẫn à?”
“Giờ có rồi.”
…
Nguyễn Minh Trì cầm di động rời khỏi nhà hàng, cúi đầu đi nhanh, thoạt nhìn sắc mặt vẫn như thường, gương mặt lạnh lẽo không có biểu cảm gì, suýt nữa đã bóp nát di động trong tay.
Coi cậu là cái gì, đồ chơi à?
Cấm sóng?
Thế giới rộng lớn như vậy, một chút tiền đó của anh ta, thật sự có thể một tay che trời à!
Đi ra đường cái, cơn giận trong lòng Nguyễn Minh Trì vẫn còn bốc lên, đợi thật lâu cũng không bắt được taxi, nhưng điện thoại lại đổ chuông.
Lúc này đã là giữa trưa, cơm chưa ăn được mấy miếng lại phơi nắng, Nguyễn Minh Trì thấy số điện thoại trên màn hình, còn phải đè giọng, ôn tồn “Alo” một tiếng.
“Nguyễn Minh Trì!” Đối phương vừa há miệng đã rống to: “Cậu làm gì đấy? Hả? Cậu tưởng mình là con gái nhà quyền quý, hay tiểu thư nhà giàu, ăn bữa cơm với phó Quý khó khăn đến vậy sao? Dẻo miệng ngọt ngào hai ba câu không được à!”
Nguyễn Minh Trì mím chặt khóe miệng không nói gì.
Người quản lý rít gào còn đang tiếp tục: “Trợ lý Lưu vừa gọi điện thoại tới nói rằng, buổi thử vai bị hủy bỏ, chẳng những cậu bị hủy mà ngay cả Tàng Than cũng ngâm nước nóng, tất cả nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta cũng không được cân nhắc! Ông nội ơi! Coi như tôi van cậu, phục tùng phó Quý đi, người ta có bảo cậu làm gì đâu? Chỉ thích cậu thôi, cậu lại lật bàn, cậu điên rồi à? Lật bàn trước mặt nhiều người như vậy!”
Người quản lý càng nói càng tức giận, rốt cục tàn nhẫn nói: “Tôi nói cho cậu biết, hợp đồng giữa cậu và công ty có ghi rõ ràng, không được làm chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty, nếu trong ba ngày không giải quyết được chuyện này, chúng tôi sẽ kiện cậu!”
Nguyễn Minh Trì cúp điện thoại, đưa tay đỡ trán, lau mồ hôi.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe trống chạy tới, Nguyễn Minh Trì ngồi trên xe, bật điều hòa, mồ hôi chảy không ngừng.
Cậu cầm di động, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hạ xuống đen thăm thẳm, trong mắt tràn đầy tức giận.
Có một số người bước vào giới giải trí, thích ứng tốt lập tức bị môi trường đồng hóa, nhưng cậu đã từng thử rồi vẫn không được, nhìn sắc mặt của bọn tư bản đó đã cảm thấy ghê tởm.
Cho dù Quý Hạo là người duy nhất đẹp trai trong số những người đó, nhưng vừa nghĩ tới hắn định làm gì mình, cậu chỉ thấy ghê tởm mắc ói.
Năm đó cậu ôm bao nhiêu hoài bão tiến vào giới giải trí, hôm nay lại thất vọng bấy nhiêu, nhưng hợp đồng đã ký mười năm, chưa kể tiền bồi thường vi phạm, giờ ngay cả tiền thuê nhà cậu còn trả không nổi, hay là chuyển đến ký túc xá của công ty… Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, chẳng mấy chốc đã biến mất, nếu cậu không thỏa hiệp, ký túc xá công ty cũng không chứa nổi cậu.
Chiếc taxi đậu ở rìa một thôn thành thị, Nguyễn Minh Trì từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà tự xây bên cạnh, nơi này cách công ty không quá xa, mỗi ngày đạp xe đạp công cộng hơn mười phút là có thể đến.
Trong một thành phố toàn nhà cao tầng, giá thuê nhà ở đây rẻ bất ngờ, môi trường sống tự nhiên chẳng cần nghĩ nhiều, có mảnh ngói che đầu là đủ rồi.
Nguyễn Minh Trì lê đôi chân nặng nề lên tầng sáu, mở cánh cửa bên trái cầu thang, vừa mở cửa ra, một nhóc đầy lông lá đã lao tới, vẫy đuôi sủa “gâu gâu” với cậu.
Nguyễn Minh Trì nhìn thoáng qua Đậu Đậu, mím môi vòng qua nó bèn thấy bạn cùng phòng đang thu dọn hành lý trong phòng mình.
Đây là một tòa nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, cậu ở cùng với người ta, người ở chung là một nhân viên nhỏ của một công ty quảng cáo, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết mấy, nhưng dù sao cũng sống chung dưới một mái nhà.
Tháng trước có trò chuyện với nhau, ở thành phố lớn này sống không nổi nữa, dự định về quê, thu nhập thấp nhưng chi phí tiêu dùng cũng thấp, kết hôn sinh con bình thản cả đời.
Nguyễn Minh Trì mím môi, cậu cũng đến từ một thành phố nhỏ, cũng không ở nổi nữa, tuy cậu không quá muốn trở về ngôi nhà đó, nhưng nếu có thể cậu cũng muốn về, mà hiện tại cậu về không được vì không đủ khả năng để bồi thường 500.000 tiền vi phạm hợp đồng.
Nguyễn Minh Trì đi vào phòng người ở chung, giúp anh thu dọn hành lý rồi tiễn ra cửa, Đậu Đậu kích động chạy tới chạy lui, người ở chung xách vali đi ở phía sau, đột nhiên nói một câu: “Minh Trì, thật ra tôi rất hâm mộ cậu.”
Nguyễn Minh Trì quay đầu nhìn anh.
“Tuy cậu đã nói rằng công ty cậu ký hợp đồng rất nhỏ, không có cơ hội thăng tiến, nhưng cậu đẹp trai như vậy, làm chút việc gì đó… Cho dù là đến nhà hàng bưng chén đ ĩa, cũng có người nhận cậu, thử liều lĩnh chút đi khi cậu còn có cơ hội, nếu không sẽ giống như tôi.”
Nguyễn Minh Trì đưa bạn cùng phòng lên xe, để Đậu Đậu giải quyết vấn đề vệ sinh trên bãi cỏ duy nhất dưới lầu, mặt cậu không chút thay đổi nghĩ, cũng muốn ỷ mình đẹp làm chuyện quá phận, nhưng cậu làm không được.
“Đậu Đậu, đi thôi!” Nguyễn Minh Trì tỉnh táo lại, Đậu Đậu đang đuổi theo một con chó hoang cố gắng tỏ ra hung hăng, Nguyễn Minh Trì đen mặt hô một tiếng.
Đậu Đậu nhe răng với nó, mặc cho cậu gọi bảy tám tiếng, lúc này mới không tình không nguyện đi lên lầu.
Cửa chính hành lang đóng lại, “cạch” một tiếng khóa lại, Quý Hạo bước ra khỏi siêu thị ở tầng đối diện.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà đổ nát, ánh mắt hắn rơi xuống tờ thông báo cho thuê được dán cạnh cửa lớn như có điều suy nghĩ.
Hắn vừa đến thế giới này, lo lắng ý chí của thế giới sẽ bài xích hắn, cũng không dám dùng sức mạnh thiên ma, chỉ có thể gọi điện thoại đến công ty mà Nguyễn Minh Trì ký hợp đồng để hỏi địa chỉ.
Đối phương chẳng những cho hắn biết địa chỉ, ngay cả tin tức bạn cùng phòng Nguyễn Minh Trì chuyển nhà cũng nói, nói gần nói xa đều chúc hắn thành công.
Một công ty quản lý hạng ba, lấy mánh lới bồi dưỡng ngôi sao tìm đến một đám trẻ nhỏ có ước mơ bước giới giải trí, vừa ký chính là mười năm, cơ hội thăng tiến trong tay ít đến đáng thương, phải dựa vào bọn nhỏ bán rẻ tiếng cười, nịnh bợ mấy ông chủ cấp bậc thấp để lấy quảng cáo, thật ra mấy ông chủ này có quảng cáo hay cơ hội gì, buổi thử vai N của một đoàn phim nào đó còn không bằng có cảnh quay nhiều.
Hiện tại địa vị thân phận của Quý Hạo cũng rất bình thường, nhưng công ty quản lý của hắn đã là công ty có thể tiếp xúc tài nguyên tốt nhất, bởi vì nhà hắn điều hành một công ty điện ảnh và truyền hình hạng hai, bốn năm quay mấy bộ phim truyền hình, một bộ gây tiếng vang cũng ổn, còn lại đều bảo toàn bán cho trang web video lớn, chỉ có thể nói miễn cưỡng duy trì, vậy mà cũng được a dua nịnh hót, dám quy tắc ngầm với mấy diễn viên nhỏ.
Nguyễn thượng tiên vô thức chống lại hắn, tất nhiên sẽ không cho hắn có lai lịch tốt, dẫu có xấu xa cỡ nào, Quý Hạo cũng cảm thấy thân phận hiện tại của mình khá ghê tởm, nhưng hắn phải cố gắng thay đổi.
Nam chính Long Ngạo Thiên còn ở bên ngoài kêu gào báo thù cho sư phụ, bị hắn ta đuổi giết tận cùng trời cuối đất đây này.
Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho chủ nhà Nguyễn Minh Trì, chủ nhà bắt máy vui vẻ đồng ý, Quý Hạo trực tiếp chuyển khoản tiền thuê nhà một năm qua mạng, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Cận thủy lâu đài (*), chắc chắn dễ dàng hái được trăng hơn.
(*) Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
“Khi nào thì anh vào đây? Lát nữa tôi sẽ dọn dẹp phòng.”
“Cứ dọn dẹp trước đi.”
Quý Hạo không nói cụ thể thời gian chuyển nhà, hiện tại quan hệ của bọn họ kém như vậy, chuyển đến chính là ép Nguyễn Minh Trì chuyển đi, không bằng chậm lại một chút, hơn nữa hắn còn phải đến công ty mình dạo một vòng, xem có thể làm được gì.
Lái xe đi Tam Hoàn, rẽ vào tầng hầm của một tòa nhà cạnh cầu vượt, lại đi thang máy lên tầng mười một, đi ra chính là cửa kính đối diện hai bên.
Một công ty điện ảnh Thiên Địa, một công ty điện ảnh Thiểm Phách.
Tòa nhà này có năm công ty điện ảnh và truyền hình, tất cả đều là hạng hai và hạng ba, vừa chia sẻ tài nguyên phim truyền hình, vừa có quan hệ cạnh tranh.
Quý Hạo đi đến công ty điện ảnh Thiên Địa bên trái, nhân viên tiếp tân trang điểm tinh xảo ở quầy lễ tân thấy hắn thì cười rạng rỡ rồi gọi một tiếng: “Phó Quý.”
Công ty chiếm diện tích chưa đến ngàn mét vuông, bước vào cổng là một phòng tiếp tân nhỏ, sau đó là phòng họp kiểu mở, một vòng xung quanh đều là văn phòng lãnh đạo, còn phía sau là nhà kho chất đống đạo cụ.
Quý Hạo cũng không phải người quản lý lớn nhất của công ty này, bác cả hắn mới là người có thể đưa ra quyết định.
Lúc trước công ty này là do cha hờ và bác cả của hắn cùng nhau hùng vốn thành lập, bác cả của hắn có chút tiền, cha hờ của hắn có nhiều mối quan hệ trong giới giải trí, bộ phim truyền hình duy nhất nổi tiếng là dự án do người cha hờ của hắn chủ trì dự án, khi đó công ty vẫn đang kiếm tiền.
Nhưng một năm trước, người cha hờ và mẹ hờ của hắn đã gặp tai nạn khi ra nước ngoài du lịch, không may qua đời, lúc ấy Quý Hạo còn đi theo một đám người ăn chơi bị buộc phải nhậm chức.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Quý Hạo lóe lên.
Hắn có kháng cự tự nhiên với sự tồn tại của cha mẹ, chẳng lẽ có liên quan nhiều đến việc hắn là thiên ma trong sách, bởi vậy thế giới thứ nhất dù hắn không tiếc hủy diệt thế giới cũng muốn chặt đứt tình thân, nhưng ở thế giới thứ hai thì tình thân của hắn lại cắt đứt sạch sẽ?
Trùng hợp như thế à?
Quý Hạo mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không rõ nguyên nhân, cuối cùng tạm thời bình tĩnh lại, sắc mặt không thay đổi đi vào phòng làm việc của mình.
Có việc mờ ám gì thì thế giới kế tiếp hắn sẽ có thể nhìn ra.
(*) Hệ thống chia sẻ xe đạp, chương trình xe đạp công cộng, hoặc chương trình chia sẻ xe đạp công cộng, là một dịch vụ trong đó xe đạp được cung cấp để sử dụng chung cho các cá nhân trong thời gian ngắn với một mức giá hoặc miễn phí.