Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Đăng vào: 12 tháng trước
Quý Hạo đứng lên từ trong nước, nghe thấy tiếng hoan hô trên đỉnh đầu.
Hắn gỡ kính bơi xuống, ngửa đầu nhìn lại trong hơi nóng lượn lờ thì thấy Nguyễn Minh Trì đang đứng cùng một chỗ với Ân Học Lâm, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc.
Ánh mắt chạm nhau.
Quý Hạo giơ tay cầm kính bơi lên, vẫy về phía cậu.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên.
Con số trên màn hình dừng lại vào khoảnh khắc khi ngón tay của Quý Hạo chạm vào thành bể bơi.
2 phút 02 giây 32!
Hạng kiện tướng quốc tế!
Cậu chẳng những phá kỷ lục thi đấu mà còn phá kỷ lục quốc gia toàn quốc.
Thành tích này, nhiều thí sinh cấp tỉnh thậm chí còn không thể bơi ra được.
Mạnh!
Quá mạnh!
Tất cả huấn luyện viên đều nhìn Quý Hạo, sau đó lại hâm mộ ghen tị liếc Dư Vũ.
Cái gì mà vận cứt chó, trước đó thì có Nguyễn Minh Trì phá kỷ lục, bây giờ lại có Quý Hạo phá kỷ lục, có biết kiêu quá dễ bị ăn đòn lắm không!
Người của đội tỉnh S rất vinh dự, các thành viên trong đội ôm nhau ăn mừng, đồng thành hô to: “Quý Hạo Quý Hạo Quý Hạo!”
Quý Hạo mới lên nước ngẩng đầu cười rạng rỡ, ánh đèn ánh lên gương mặt hắn, đôi mắt đen láy đầy sức hút.
“Đậu má, em trai này đẹp trai thật đấy.”
Khuôn mặt phóng đại với tiêu cự gấp 50 lần xuất hiện trong điện thoại di động, có người trong nhóm fan của Khuông Uy Triết nuốt nước miếng.
“Ngon trai.”
“Hả? Đây không phải người đó sao?”
“Gì? Cậu biết à? Giờ tôi muốn toàn bộ thông tin của em trai này ngay lập tức!”
“Cậu xem lại chia sẻ Weibo của Khuông Uy Triết đi, hình như là chia sẻ của một hiệp hội bơi lội quốc gia, có ảnh chụp của ẻm đó, xem qua rồi thì khó quên lắm, đáng tiếc không có nhiều thông tin, không nghĩ tới…”
“Khụ!” Fan lão làng trong hội fan ho khan một tiếng, không vui quay đầu nhìn lại hai người mới đến càng ngày càng lớn tiếng trò chuyện.
Hai người mới ngượng ngùng nở nụ cười, hạ giọng bàn tán, nhưng chủ đề vẫn xoay quanh Quý Hạo, nhất là khi nhìn hai người một lớn một nhỏ trong ảnh, lập tức thét chói tai: “Má ơi cả hai đều ngon!”
Thể thao luôn như vậy, chỉ có hạng nhất mới rực rỡ chói mắt, tình yêu của fan thể thao đôi khi cũng hơi phũ phàng.
Khuông Uy Triết cũng phá kỷ lục thi đấu, nhưng không hưởng thụ vinh quang, ánh mắt như muốn đâm ra hai lỗ thủng sau lưng Quý Hạo.
Sao hắn lại có thành tích như vậy? Cậu ta không tin!
Từ trước đến nay thi bơi lội không có mẹo nào cả, trình độ cao thấp sẽ phản ánh trong quá trình luyện tập, Quý Hạo đã thi đấu ở vòng loại và bán kết, thành tích rõ như ban ngày, làm sao có thể đột nhiên nhanh nhiều như vậy?
Mặt Khuông Uy Triết lạnh lùng lên bờ, thí sinh ở làn bên cạnh chúc mừng cậu ta giành được vị trí thứ hai, nhưng lại bị cậu ta lạnh lùng trừng lại, cũng mặc kệ người nọ nghĩ gì, không cam lòng chỉ lo vắt óc suy nghĩ.
Trong phòng thay đồ, các thí sinh vừa kết thúc phần thi đều đang thay quần áo, Khuông Uy Triết thay đồ xong vẫn không dám lấy điện thoại di động ra, gần như có thể tưởng tượng được các fan đang nói về cái gì, cho đến khi Quý Hạo thay quần bơi đi ra ngoài, Wechat của Triệu Khải Kỳ cũng gửi tới.
[Hạng hai?]
[Tại sao chỉ được hạng hai? Tôi đã chuẩn bị tương tác cho cậu rồi, cậu lấy hạng hai thì bảo tôi lăng xê ra sao?]
[Nói đi, tôi biết cậu đang xem, sao có thể mất đi thứ nắm chắc 100% hả?]
[Khuông Uy Triết!]
“Tút… Tút…” Wechat liên tục gửi yêu cầu gọi.
Khuông Uy Triết cắn răng vẫn ấn nút trò chuyện, quát: “Ai nói nắm chắc? Đại Dương cũng không dám nói mình 100% lấy quán quân, ai bảo chị tự quyết định, trách tôi à? Tôi mẹ nó muốn thua sao?” Khuông Uy Triết nói xong lời cuối cùng thì có hơi uất ức, hai mắt cũng đỏ lên.
Mẹ nó đúng là mất mặt!
“…” Triệu Khải Kỳ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết, tiền đặt cọc tôi đã trả làm sao đây? Hạng hai cũng lăng xê sao?”
Khi Khuông Uy Triết vừa nghe đến đây, vẫn ép mình phải trả tiền, nhất thời cả giận nói: “Không biết!”
Cúp điện thoại.
Khuông Uy Triết buông điện thoại xuống, quay đầu phát hiện vẫn còn một vài người trong phòng thay đồ, cậu ta không quan tâm đ ến không khí khó xử, tức giận giơ tay đóng mạnh cửa tủ lại, sải bước xông ra ngoài.
Ngoài cửa có staff giơ loa kêu to: “Ba người đứng đầu thanh niên nhóm A 200m chuẩn bị nhận giải, tập hợp ở chỗ tôi!”
Khuông Uy Triết không muốn đi, cậu ta tin chắc mình sẽ giành được hạng nhất, trước trận đấu ngông cuồng cỡ nào, có người chúc mừng cậu ta giành được quán quân trước, cậu ta đều nhận hết, giờ hồi tưởng lại, đúng là hận không thể rúc vào sâu trong lòng đất.
Nhưng cũng không thể không đi.
Cho nên cậu ta nghiêm mặt, đi tới trong đội ngũ, người thứ ba cười rất vui vẻ, vẻ mặt ngốc nghếch mãn nguyện, trong lòng cậu ta thì giễu cợt cái tên không có mục tiêu nhưng gương mặt lại cố nặn ra nụ cười: “Hôm nay cậu bơi giỏi lắm.”
Hạng ba nói: “Cậu cũng bơi giỏi lắm, phá kỷ lục thi đấu luôn, đáng tiếc Quý Hạo phá kỷ lục toàn quốc, ha ha, không thể so sánh, không thể so sánh.”
Khuông Uy Triết giận đến bốc khói, mẹ mày có biết nói chuyện không, không thấy sắc mặt của tao à? Mù à! Nhưng gương mặt cậu ta còn cố gắng lộ ra nụ cười giả dối, quay đầu nhìn Quý Hạo, vốn tưởng Quý Hạo nhất định rất đắc ý, ai biết hắn cũng không nhìn cậu ta, ngược lại đang nói chuyện với hai người bên cạnh.
Một là Ân Học Lâm, không có thành tích gì, một là Nguyễn Minh Trì… Tài năng vượt trội.
Khuông Uy Triết thấy Nguyễn Minh Trì lại có chút mê tít mắt.
Nguyễn Minh Trì không chỉ có thành tích tốt, mà trông cũng đẹp, mặt mày thanh tú, tuy không thích cười lại lạnh lùng, nhưng dáng vẻ thoát tục khiến Khuông Uy Triết không dời nổi mắt.
Cậu ta không phải gay, nhưng cũng bằng lòng nhìn Nguyễn Minh Trì nhiều thêm vài lần, nếu Nguyễn Minh Trì tỏ tình với cậu ta, cậu ta hoài nghi mình sẽ không nhịn được mà gật đầu.
Một người như vậy cho dù không làm gì, mỗi ngày ngắm nhìn cũng vui tai vui mắt.
Nhưng một người đẹp như vậy, trong mắt cũng chỉ có Quý Hạo.
Cậu nhìn Quý Hạo không hề cười nhưng ánh mắt chăm chú, đầu hơi ngẩng lên, Khuông Uy Triết hoài nghi mình nhìn lầm lại nhìn thêm lần nữa, phát hiện Nguyễn Minh Trì thật sự toàn tâm toàn ý nhìn Quý Hạo, trong ánh mắt đó chất chứa đầy tình cảm như ỷ lại, lại như sùng bái, không thể tả rõ vì nó quá phức tạp.
Khuông Uy Triết nghĩ tới đây như uống vào một thùng dấm chua, nụ cười trên mặt cũng không thể giữ được.
Thành tích bơi lội của Quý Hạo rất tốt, cũng có thể phá kỷ lục toàn quốc, bên cạnh còn có người xuất sắc như vậy vây quanh, bất kể điểm nào lấy ra để lăng xê cũng sẽ mang lại tương tác vô cùng lớn, cậu ta thật sự muốn tất cả những thứ đó thuộc về mình.
“Đi thôi, đi thôi chuẩn bị vào chỗ.” Staff thông báo.
Hạng ba đi ở phía trước, Quý Hạo ở giữa đội ngũ, hai tay Khuông Uy Triết đút ở trong túi đi ở cuối cùng, hào quang ngày xưa không còn, dáng vẻ rũ rượi rất bơ phờ.
Nhưng dù không hề vui sướng, khi ánh mắt Khuông Uy Triết va chạm với Nguyễn Minh Trì, cậu ta vẫn mỉm cười làm quen.
Sắc mặt Nguyễn Minh Trì bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu ta, một giây sau, lạnh lùng dời đi.
“Quý Hạo.” Nguyễn Minh Trì đột nhiên lên tiếng, đuổi theo vài bước, đưa áo khoác trong tay cho Quý Hạo, ánh mắt mềm mại trở lại, khóe miệng cũng hiện ra ý cười.
Khuông Uy Triết lập tức cảm thấy mình bị đấm một cú mạnh, máu văng khắp nơi.
Đến khi nhận huy chương, mọi người giải tán, ai không có trận đấu có thể trở về khách sạn, nhưng Khuông Uy Triết vẫn chưa thể đi.
Cậu ta còn một trận chung kết 400m hỗn hợp, tâm trạng rất thấp thỏm, cậu ta nhất định phải giành được giải quán quân, nhưng do Quý Hạo khiến cho cậu ta nghĩ đông nghĩ tây, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
[Đáng tiếc, hạng hai.]
[Em trai trông lạc lõng quá, dáng vẻ ngồi một mình thực sự khiến người ta đau lòng, giá như chị có thể xuống an ủi em thì tốt biết mấy.]
[Thi đấu bơi lội là vậy đấy, có quá nhiều yếu tố then chốt để giành chiến thắng, có đôi khi chỉ do trạng thái không tốt, trạng thái của đối thủ tốt hơn thì đã có khả năng thua trận.
Nhưng không sao, chúng ta có thực lực, điều chỉnh xong thì chiến lại.]
[Tôi không tin, hu hu ~ hừ! Hạng nhất đó chắc không uống thuốc đâu nhỉ? Rõ ràng lúc trước không có thành tích gì…]
Khuông Uy Triết nhìn đến đây, nhất thời giống như thông suốt, ngồi thẳng dậy.
Đúng vậy!
Thành tích của Quý Hạo đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy, chắc không phải uống thuốc k1ch thích chứ? Loại thi đấu cấp bậc này chỉ là kiểm tra, nói không chừng hắn vì thắng mà thủ đoạn gì cũng có thể làm được?
Khuông Uy Triết mím môi cười lạnh, mở trang web chính thức của hiệp hội bơi lội, nặc danh gõ rồi gửi đi.
Khoảng mười phút sau, Khuông Uy Triết tận mắt thấy Quý Hạo bị staff gọi đi.
Bị gọi đi rút máu ha?
Khuông Uy Triết thầm nghĩ, nếu cậu có thành tích thật thì tôi liền phục cậu, nếu cậu vi phạm quy định rồi gian lận, cũng đừng trách tôi tố cáo, ai bảo cậu giở trò chứ?
Quý Hạo bị gọi đi lấy máu, Dư Vũ cũng xị mặt đi theo, đợi đến khi lấy máu, Dư Vũ không vui nói: “Lát nữa còn có trận đấu, kiểm tra nước tiểu không được à?”
Thanh tra lấy máu nói: “Mọi người đều phải rút máu, có tí máu thôi, ảnh hưởng không lớn đâu.”
“Hôm nay kiểm tra được bao nhiêu người?”
“Hai người.”
“Mới hai người?”
“Cả hai đều là trẻ con, vì nhiều lý do, có người tố cáo mới rút.”
Ánh mắt Dư Vũ sắc bén: “Chúng tôi bị tố cáo?”
“Ha ha.” Thanh tra cười, cũng không trả lời.
Đến khi Quý Hạo nắm cánh tay, cầm theo tăm bông trở lại sân thi đấu rất nhiều người đều thấy, tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên.
Da mặt Dư Vũ mỏng, vừa thẹn vừa giận, tất nhiên trong lòng cũng có chút không yên, nguyên nhân là do biểu hiện lần này của Quý Hạo quá tốt, vượt hẳn mong đợi của ông, phá kỷ lục cả nước đó!
Nhưng không thể hỏi, sợ tổn thương lòng tự trọng của Quý Hạo, chỉ có thể kìm nén mà phụng phịu.
Khi Quý Hạo trở lại chỗ ngồi, Ân Học Lâm lập tức xúm lại, tức giận nói: “Ai tố cáo còn phải nghĩ à? Chuyện không liên quan đến mình, ai quản cậu, chắc sợ cậu cản đường người ta.”
Cậu ta nói xong nhìn thoáng qua Khuông Uy Triết, nói: “Là cậu ta, tám chín phần mười rồi.”
Nguyễn Minh Trì còn nhỏ nên ban đầu không hiểu nhưng sau khi nghe Ân Học Lâm nói, lúc này mới phản ứng lại, nhất thời khí lạnh trên người tăng vọt, trừng mắt nhìn Khuông Uy Triết từ xa.
Cũng may cậu không phải Nguyễn thượng tiên, nếu là Nguyễn thượng tiên ở bên ngoài tức giận nhìn người ta bằng ánh mắt đó đều sẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Điển hình trừng ai người đó chết.
Nguyễn Minh Trì đang tức giận thì một bàn tay đặt trên đỉnh đầu của cậu, vừa quay đầu đã thấy Quý Hạo ấm áp cười: “Đừng nóng giận, thành tích của anh đây hàng thật giá thật, không có gì đâu.”
Nguyễn Minh Trì mím môi không nói gì, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ Khuông Uy Triết.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường tình cảm như ẩn như hiện, thật chờ mong.
Quý Hạo: “Anh cảm thấy nhóc có chút động tâm với anh.”
Nguyễn Minh Trì: “Hả?”
Quý Hạo: “Anh cảm thấy nhóc thích anh.”
Nguyễn Minh Trì thản nhiên: “Thích, vì anh là người tốt.”.