Chương 21: Mập mờ

Bao Dung Vô Bờ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Anh đã hoàn toàn chọc giận Tô Nịnh Nịnh.

Cả tối, Bùi Cận ở trong thư phòng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Những lời Tô Nịnh Nịnh nói hồi chiều cứ liên tục vang vọng trong đầu anh, trong lòng Bùi Cận nặng trĩu, rất bực bội.

Anh không hối hận với chuyện mình đã làm, chỉ là dáng vẻ không vui của Tô Nịnh Nịnh… khiến lòng anh cũng không thoải mái theo.

Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đã tạo thành tính cách cố chấp của Bùi Cận, một khi quyết định có được điều gì thì đều không từ thủ đoạn.

Anh nhìn trúng, vậy thì đó là của anh, mà đối với Tô Nịnh Nịnh, anh dùng rất nhiều tâm tư.

Anh xem cô như bảo bối, điều này là không thể nghi ngờ.

Bên ngoài trời còn mưa, Bùi Cận càng thêm sầu muộn, anh đưa điếu thuốc đến bên miệng, gương mặt u ám.

Lúc này, đột nhiên anh nghe thấy phía sau có âm thanh vọng lại.

Bùi Cận quay đầu, thấy Tô Nịnh Nịnh.

Cô mặc váy ngủ, mái tóc rối tung thả sau lưng, đang dịch từng bước nho nhỏ vào trong. Thấy Bùi Cận nhìn sang, bước chân cô dừng lại, hô hấp cũng đình trệ.

Thư phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn, không gian cực kỳ tối tăm, Tô Nịnh Nịnh cụp mắt, đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn bất thường. Gương mặt cô tái nhợt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, không nhúc nhích.

Cô không biết nên mở miệng thế nào.

Toàn bộ ban công tràn ngập mùi thuốc, cũng lan ra cả thư phòng.

Bùi Cận lập tức mở cửa sổ ban công ra, sau đó tiến vào trong phòng, đóng cửa ra ban công lại, ngăn mùi thuốc ở bên ngoài.

Tô Nịnh Nịnh không thích ngửi mùi này, cho nên ở trước mặt cô, Bùi Cận luôn chú ý cao độ, chỉ có thi thoảng, tâm tình phiền muộn, anh sẽ hút vài điếu.

Thời gian còn lại, anh không nghiện cái này.

“Muộn vậy rồi… Chú vẫn chưa ngủ à?” Tô Nịnh Nịnh cẩn thận mở miệng, giọng nhỏ bé ỉu xìu.

“Vậy sao cháu chưa ngủ?” Bùi Cận hỏi lại.

“Cháu… cháu đói bụng.” Tô Nịnh Nịnh vẫn nhỏ giọng trả lời như cũ.

“Chú đi nấu mì cho cháu.” Đôi mắt Bùi Cận ngập tràn mỏi mệt, anh chớp mắt, nhấc chân đi ra ngoài.

Tô Nịnh Nịnh hơi ngập ngừng, rồi cũng đi ra theo.

Cô muốn nói gì đó với Bùi Cận, nhưng lại không biết nên nói thế nào, đành phải lẳng lặng nhìn anh, không mở miệng.

Bùi Cận rất quen thuộc với phòng bếp. Anh thuần thục bật bếp, đun sôi nước, sau khi bỏ mì vào nấu thì bắt đầu pha nước dùng cho cô.

Ống tay áo anh xắn lên, lộ ra một phần cánh tay, cơ bắp chắc nịch.

Tô Nịnh Nịnh đột nhiên suy nghĩ, một người biết nấu nướng như anh, lại luôn muốn cô vào bếp, muốn ăn chút gì đó cô làm. Rốt cuộc là tật xấu kỳ quặc gì vậy chứ?

Không đến mười phút, một tô mì nóng hổi đã hoàn thành.

Thói quen sinh hoạt của Bùi Cận luôn khá tốt, ví dụ như ăn cơm thì nhất định phải ngồi ở nhà ăn, ăn xong hết mới có thể rời đi. Nhưng sau khi Tô Nịnh Nịnh vào ở, tất cả thói quen tốt của anh đều biến thành bọt nước.

Cô luôn thích bưng một tô mì đến phòng khách, vừa xem TV vừa ăn.

Bùi Cận đã nói cô vài lần, cô vẫn làm theo ý mình như cũ, thành ra Bùi Cận cũng không có cách nào.

Còn bây giờ cô trực tiếp ngồi ở kệ bếp, cầm tô mỳ lên, bắt đầu ăn.

Thật sự là đói lả rồi.

Mì chỉ là mì trứng đơn giản.

Trước đây Tô Nịnh Nịnh thích ăn mì Ý, hơn nữa thích ăn kèm với phô mai, bơ, nhưng giờ một tô mì vô cùng đơn giản thế nay, cô lại cảm thấy đặc biệt ngon, thậm chí là ăn có phần không màng hình tượng.

Tô mì nhanh chóng thấy đáy, cảm thấy không đủ, cô còn húp vài miếng nước dùng.

Lúc này mới có cảm giác chắc bụng.

Mì thì đã ăn xong rồi, nhưng Tô Nịnh Nịnh vẫn cầm đũa, chui đầu vào trong tô, làm bộ còn đang tiếp tục ăn.

Cô có thể cảm giác được, ánh mắt Bùi Cận đang ở trên đỉnh đầu cô, nhưng Tô Nịnh Nịnh không dám ngẩng đầu.

Cô muốn nói với anh chút gì đó, ví dụ như “xin lỗi” vân vân, nhưng cô không biết nên mở miệng thế nào, càng không biết nên nói gì.

“Cháu định ăn luôn cả tô à?” Bùi Cận đột nhiên lên tiếng, “Được rồi, đừng ăn nữa.” Giọng Bùi Cận nặng nề, hơi khàn.

Anh tiến đến, lấy cái tô trong tay Tô Nịnh Nịnh, đặt vào trong bồn, thuận tay mở nước, rửa sạch.

Tô Nịnh Nịnh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Cô mím môi, thử mở miệng: “Chú Bùi, cháu…”

Cô mới nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm, tiếng vang rất lớn, Tô Nịnh Nịnh giật thót run lên.

Trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn.

Bùi Cận lau tay, quay đầu.

Tiếp sau đó, bên ngoài lóe lên tia sáng.

Ánh sáng chói mắt cắt qua không trung trong chớp mắt, chiếu vào phòng bếp, đột nhiên đâm vào mắt Tô Nịnh Nịnh.

Theo sát tia chớp này là một tràng tiếng sấm chấn động màng nhĩ.

Tô Nịnh Nịnh che tai, cúi đầu, sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.

Sắc mặt Bùi Cận vẫn không đổi.

Đột nhiên, anh tiến lên trước một bước, vươn một cánh tay.

Dường như sấm sét bên ngoài muốn tranh đua với con người, ầm ầm như sắp xé toạc bầu trời, Tô Nịnh Nịnh che tai cũng vô dụng, chỉ biết dậm chân. Bùi Cận vừa đưa tay, cô liền chui vào, vùi đầu vào ngực anh.

Vòng ôm của anh rộng lớn ấm áp, Tô Nịnh Nịnh tránh bên trong, cảm giác sợ hãi rút đi không ít.

Cô vẫn che hai tai lại, thân thể hơi run.

Bùi Cận ôm lấy cô, bàn tay đặt trên eo cô.

Cô mặc váy ngủ bằng tơ lụa, chất vải mềm mại bám vào người, anh chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vòng eo mảnh khảnh.

Nhuyễn ngọc ôn hương [1].

[1] Nhuyễn ngọc ôn hương: mềm mại; trắng trẻo; ấm áp; thơm hương; câu nói dùng để chỉ cơ thể phụ nữ

Mà cô ở trong ngực anh, cũng nhỏ nhắn mềm mại.

Cổ họng Bùi Cận đột nhiên khô khốc.

Anh biết, thế giới này chỉ có một mình Tô Nịnh Nịnh mới có thể khiến anh mất khống chế. Một bàn tay bên người anh nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, mà sự u tối trong mắt, cũng càng lúc càng đậm đặc.

Qua một lúc, một tràng tiếng sấm mãnh liệt mới tạm thời ngừng lại.

Tô Nịnh Nịnh trong lòng còn đang run rẩy, cô vừa phục hồi tinh thần, nghe tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đoán là vẫn còn sấm sét.

“Chú Bùi, cháu xin lỗi.” Tô Nịnh Nịnh không dám ngẩng đầu, chờ nỗi sợ qua đi mới nhớ tới việc xin lỗi anh.

“Vừa rồi chú không vui là vì cháu à?” Tô Nịnh Nịnh thử thăm dò.

“Ừ.” Một lát sau, Bùi Cận nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ một âm ngắn ngủi, rất trầm, nhưng cũng khàn khàn.

“Cháu sai rồi, cháu không nên cãi nhau với chú.”

Tô Nịnh Nịnh lớn thế này, đây mới là lần đầu tự giác nhận thức được sai lầm của mình.

Sau khi cô nói ra, cả căn phòng chỉ còn tiếng mưa.

Bầu không khí như lắng đọng lại.

“Lúc nhận sai, nên có chút thành ý.” Bùi Cận ôm eo Tô Nịnh Nịnh, đẩy cô vào lòng mình.

Thành ý thế nào?

“Vậy… Sáng mai cháu chuẩn bị bữa sáng cho chú.” Tô Nịnh Nịnh chỉ có thể nghĩ đến cái này.

“Tô Nịnh Nịnh, cháu nên ngoan ngoãn chút.” Buổi tối vì hút thuốc, anh nói chuyện gần cô như vậy, khiến cô ngửi được mùi thuốc lá khá nồng.

Trước đây trên người anh cũng có mùi này, chẳng qua là rất nhạt.

Không khí trong phòng bếp quá mức mập mờ.

Trái tim Tô Nịnh Nịnh đập nhanh, cảm giác kỳ lạ khác thường khiến cô không biết làm sao, đành cựa quậy, muốn chui ra khỏi lòng ngực Bùi Cận. Nhưng tay anh lại giữ chặt cô, giống như sợ cô sẽ đào tẩu.

“Nếu cháu biết sai rồi, sau này đừng tức giận lung tung nữa.” Bùi Cận từ từ cúi đầu, giọng lười nhác, mang theo chút mỏi mệt.

“Bởi vì cháu không nghe lời, cãi nhau với chú, chú đau lòng, cho nên hút hơi nhiều.” Lực trên tay Bùi Cận càng lúc càng lớn, nói: “Tô Nịnh Nịnh, giờ chú không tỉnh táo. Nếu chú làm ra chuyện gì…” Bùi Cận hơi thở ra, đột nhiên tiến sát tai Tô Nịnh Nịnh, giọng khàn khàn: “Vậy chắc chắn là cháu sai.”

Bởi vì quan hệ với Tô Trường Bách, trước nay Tô Nịnh Nịnh luôn xem Bùi Cận như trưởng bối. Nhưng nghĩ lại, anh lớn hơn cô mười một tuổi, thật ra, vẫn chưa đến mức xem như vượt tuổi tác đồng trang lứa.

Có điều, giờ cô cảm thấy mình sai rồi, lại không dám tức giận với anh.

“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh lo sợ, thốt lên một tiếng rất nhỏ, muốn nói chuyện, cổ lại nghẹn ứ.

Anh có thể làm ra chuyện gì?

Cô ngẩng đầu, đối mặt với Bùi Cận, trong lòng giật thót, nhìn sang bên cạnh.

Cánh môi cọ qua khóe môi anh.

Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, hô hấp lập tức dừng lại, mặt cô đỏ lên, đỏ như sắp nổ tung, trái tim đập thình thịch liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong chớp mắt đó, cánh môi truyền đến xúc cảm lạnh lẽo từ môi anh, giống chính bản thân anh, lạnh nhạt, xa cách, khiến người ta sợ hãi lùi bước.

Không khí quanh thân như đình trệ, có chút gì đó khác thường chầm chậm lên men, nhuộm đỏ gương mặt xấu hổ của cô.

Bùi Cận cúi đầu, thu vào mắt đôi môi cô, ánh mắt u ám.

Trong một buổi đêm dông tố đan xen, chỉ có hai người họ, anh rất muốn ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô.

Nhưng anh không thể.

“Chú đã đồng ý với bố cháu, sẽ chăm sóc cháu đàng hoàng.”

Bùi Cận mở miệng, lời nói cực kỳ kiềm chế, nhưng vào tai Tô Nịnh Nịnh, lại biến thành bình tĩnh thản nhiên, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.

“Cháu phải ngoan ngoãn học hành.” Anh dùng cách nói của người lớn, giọng lạnh lùng: “Không cho bỏ qua bất cứ một tiết nào, càng không được yêu đương nhắng nhít, chậm trễ việc học.”

Hình như lời này dành cho học sinh cấp ba mới đúng, giờ cô đã lên đại học rồi.

“Tô Nịnh Nịnh, cháu có nghe không đấy?” Bùi Cận kêu tên cô, bàn tay vẫn ôm eo cô, ngữ điệu chèn ép, “Trả lời chú.”

Hai người đứng gần nhau như vậy, cả người Tô Nịnh Nịnh nóng lên, đầu óc trống rỗng, căn bản không nghe hiểu anh nói gì, mấp máy môi: “Nghe… nghe mà.”

Rõ ràng anh chỉ hút thuốc, nhưng lại như say rồi.

Tô Nịnh Nịnh không dám cử động, càng không dám nói nữa.

Thật lâu sau, anh buông cô ra, cười một tiếng: “Nịnh Nịnh nghe lời là được.”

Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, cúi đầu không dám nhìn anh, trong đầu không ngừng hiện lên một màn vừa rồi, tim đập bình bịch.

Bùi Cận thả tay.

Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng lùi về sau một bước, xoay người đi ra ngoài.

“Cháu đi ngủ trước.” Tô Nịnh Nịnh để lại một câu rất nhỏ.

“Nhìn thời tiết này, mưa sẽ còn rơi lâu đấy.” Bùi Cận đứng tại chỗ không nhúc nhích, bình thản lên tiếng: “Cháu ở một mình trong phòng, không sợ sao?”

Dù sao thì vừa rồi cô rất sợ hãi, đã qua nửa đêm, lá gan cô vốn rất nhỏ.

“Sợ.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, nhưng lập tức nói tiếp: “Không sao, cháu có nút bịt tai, mang vào là không nghe thấy.”

Trong lòng cô căng thẳng, không có cách nào nói nhiều với Bùi Cận, cô nuốt nước miếng, bước nhanh lên trên lầu, vội vã thoát khỏi nơi này.

Dường như cảm giác lành lạnh vẫn còn lưu lại trên môi cô, cùng với mùi thuốc trên người anh. Tô Nịnh Nịnh giơ tay, chạm nhẹ vào môi, ý thức được mình vừa làm gì, cô lập tức cưỡng ép mình lắc đầu, không được không được, không thể nghĩ như vậy.

Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, giữa anh và cô chính là quan hệ rất bình thường, cũng vô cùng đơn giản, anh quan tâm cô, cho cô vào ở, còn lại thì không có gì nữa.

Hơn nữa, anh còn là bạn của bố cô.

Nhưng sao mặt vẫn đỏ như vậy!!!

Tô Nịnh Nịnh ngượng ngùng xoắn xuýt, đôi tay ôm mặt, muốn dùng lòng bàn tay hơi lạnh hạ nhiệt gương mặt.

Thế nhưng vẫn vô dụng!