Chương 16: Gây rối

Bao Dung Vô Bờ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trợ lý Vu ở văn phòng báo cáo lịch trình cho Bùi Cận. Không biết có phải ảo giác của anh ấy hay không, hôm nay tâm tình Bùi Cận không tồi, cả người tản ra một loại khí chất…ôn hòa.

Đây là một từ tuyệt nhiên không thể dùng để hình dung Bùi Cận, có vẻ là anh vừa trải qua chuyện tốt gì đó.

“Đúng rồi, thứ năm tuần sau có một buổi tọa đàm ở khoa Kinh tế.” Trợ lý Vu chèm thêm một câu cuối cùng.

Bùi Cận là giáo sư khách mời của khoa Kinh tế, bình thường không đảm nhiệm bất cứ công việc dạy học nào, yêu cầu duy nhất là một học kỳ tham dự vài buổi toạ đàm.

“Tôi biết rồi.” Bùi Cận gật đầu.

Trợ lý Vu đang chuẩn bị lui ra, bên ngoài có nhân viên vội vàng tiến vào, nói lớn: “Giám đốc Bùi, tổng giám đốc Giang đang ở bên ngoài, cô ấy…”

Bùi Cận liếc trợ lý Vu một cái.

Trợ lý Vu lập tức phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu, đáp: “Tôi đi ngay đây.”

Tổng giám đốc Giang muốn xông vào sinh sự, ý của Bùi Cận là, kêu anh ta đi ngăn Giang Đình Dung lại… Trợ lý Vu nghĩ, thế này thì xong rồi, lại bị tổng giám đốc Giang mắng.

Anh ta đi ra ngoài, còn không kịp nói gì, Giang Đình Dung đã xông đến, người bên ngoài không cản được.

“Bùi Cận, anh phải giải thích rõ ràng cho tôi!” Giang Đình Dung buộc tóc đuôi ngựa, mặt mày hung dữ, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta sợ hãi.

Ngày hôm qua cô ta thật sự giận sôi máu.

Ban ngày trực tiếp bơ cô ta ở trung tâm mua sắm, mang theo một cô gái xa lạ rời đi, làm cô ta xấu mặt.

Quả thực là vô cùng quá đáng!

Sau đó, đến tối cô ta nói lại với cô Triệu, nhưng không nhận được bất cứ hồi đáp gì. Càng nghĩ càng không thể chịu đựng nổi, thế nên cô ta dứt khoát tới văn phòng anh.

“Trợ lý Vu, báo cảnh sát.” Bùi Cận không hề ngẩng đầu, lạnh lùng lên tiếng.

Trợ lý Vu sợ hãi đáp một tiếng, nhìn Bùi Cận, mặt mũi trắng bệch.

Đứng ở giữa hai người này, anh ta cũng quá đáng thương…

Chẳng lẽ thật sự báo cảnh sát?

“Anh dám!” Giang Đình Dung quay đầu trừng mắt với trợ lý Vu một cái.

Biết Bùi Cận luôn tỏ thái độ xa cách với cô ta, nhưng cô ta không ngờ anh sẽ trực tiếp nói như vậy. Vốn cô ta còn nghĩ, hôm nay chỉ cần Bùi Cận cúi đầu, nói vài lời hay, cho dù thái độ không tốt lắm, cô ta cũng sẽ không so đo với anh.

“Bùi Cận, anh đừng quên, anh chỉ là con nuôi của nhà họ Bùi, mà tôi là thiên kim chân chính của nhà họ Giang!” Giang Đình Dung nổi cáu mới có thể thốt ra lời nói như vậy.

Ý của cô ta là, ngay cả bố mẹ anh cũng phải cung phụng cô ta, Bùi Cận dám không nghe theo cô ta sao?

Anh chỉ là một đứa con nuôi, không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Bùi, đại tiểu thư như cô ta có thể để mắt đến anh, đó là vinh hạnh của anh. Hơn nữa sau này nếu anh muốn kế thừa gia nghiệp của nhà họ Bùi, ít nhiều vẫn phải dựa vào cô ta, dựa vào nhà họ Giang.

“Giang Đình Dung, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi.” Bùi Cận cười nhạt một tiếng, lời nói lạnh đến tận xương tủy.

Ban đầu bởi vì Triệu Tố Ưng, anh với cô ta còn tính là khách sáo, nhưng cô ta càng lúc càng quá đáng, cứ hễ không vừa lòng là lại đi mách lẻo, lấy mấy chuyện này để uy hiếp anh.

Cô ta quá phiền phức.

“Bây giờ, hoặc là cô tự mình biến đi, hoặc là tôi thật sự báo cảnh sát.”

Nói xong, Bùi Cận ngẩng đầu, ánh mắt như có điện, đảo qua trợ lý Vu.

Trợ lý Vu phản ứng lại, lấy điện thoại ra, lập tức bắt đầu quay số điện thoại. Sau khi thông, anh ta đưa điện thoại tới bên tai: “Alo, là 110…”

Dĩ nhiên anh ta không dám gọi thật, không phải chuyện lớn gì, chỉ ra vẻ mà thôi.

Giang Đình Dung vốn đang nổi nóng, không ngờ anh ta thật sự dám gọi, đi qua giật điện thoại trợ lý Vu, hung hăng ném xuống đất, sau đó nhấc chân đi ra ngoài…

“Còn có, tôi không lừa cô, người hôm qua cô thấy, thật sự là bạn gái của tôi.”

Không nên để cho cô ta sống trong mơ mộng nữa.

Bùi Cận dừng một lúc, trầm giọng, nhấn mạnh: “Ở nơi này của tôi, cô đừng mong sẽ làm được gì.”

Bàn tay Giang Đình Dung nắm chặt khung cửa. Tối hôm qua, cô ta tìm Triệu Tố Ưng khóc lóc kể lể, không nhận được chút hồi đáp nào, lúc đó cô ta đã có dự cảm mơ hồ.

Những năm gần đây, Bùi Cận trong tối ngoài sáng, dần nắm giữ Hoằng Pháp.

Giang Đình Dung có ngốc cũng hiểu, bây giờ một nhà họ Bùi không đủ để trói buộc anh, Triệu Tố Ưng lại càng không thể.

Giang Đình Dung cắn răng, dù ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội, nhưng cô ta vẫn phải nhịn xuống, nhấc chân đi ra ngoài.

Trợ lý Vu nơm nớp lo sợ. Anh ta nhìn chiếc điện thoại giữa đất, vô cùng đau lòng.

“Đến phòng tài vụ nhận tiền đi.” Bùi Cận nhìn chiếc điện thoại giữa đất, lạnh nhạt kêu trợ lý Vu tự mình lấy tiền mua điện thoại mới, thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa.

Trợ lý Vu nhặt chiếc điện thoại vỡ nát dưới đất lên, ủ trong tay, cả người run run, miễn cưỡng nhếch miệng gật đầu.

Không khí quanh thân tổng giám đốc Bùi vô cùng đè nén, trợ lý Vu thật sự không dám ở lại lâu.

Quả nhiên, chút ôn hòa lúc sáng đều là giả.

Trợ lý Vu nghĩ, cẩn thận rời khỏi văn phòng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.

...

Tô Nịnh Nịnh vừa tan học liền chạy tới sân bóng rổ. Cô còn tính là may mắn, trận đấu chưa kết thúc, thế là kéo Sơ Lục ngồi trên đài.

Tầm mắt Tô Nịnh Nịnh dừng ở Thiệu Tần. Anh ta mặc đồng phục của đội, nhưng Tô Nịnh Nịnh chỉ cần liếc mắt một cái là có nhận ra.

Thiệu Tần quá xuất chúng, quá dễ thấy.

Lúc anh ta chạy trên sân bóng rổ, gương mặt luôn mang theo nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

Ánh mắt Tô Nịnh Nịnh không thể nào dời nổi, trong đầu chợt nghĩ đến giấc mơ tối hôm đó, cảm giác cả trái tim đều loạn nhịp.

Toàn bộ sân bóng rổ, trong mắt cô chỉ còn bóng Thiệu Tần chạy trên sân.

“Anh ta khá tốt.” Giọng Sơ Lục bỗng nhiên vang bên tai.

Tô Nịnh Nịnh cả kinh, phản ứng lại, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Sơ Lục: “Hả?”

“Cái người khoa Điện.” Sơ Lục rất bình tĩnh tự thuật, “Mình nghe nói, hình như anh ta còn là sinh viên xuất sắc.”

Vừa tan học, ngay cả cơm cũng không lo ăn đã chạy tới sân bóng rổ, từ khi ngồi xuống thì ánh mắt cứ dính chặt lên người ta, không hề dời đi, người mù mới không nhìn ra ý đồ của cô.

“Nhìn bề ngoài, hai người cũng rất xứng đôi.” Giọng Sơ Lục không nặng không nhẹ, thong dong như thường.

Nhưng Tô Nịnh Nịnh nghe xong thì không bình tĩnh nổi!

Cô sốt ruột mím môi, làm động tác im lặng với Sơ Lục, vô cùng ngại ngùng. Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô có khát khao với một người khác, có cảm giác muốn tiếp cận, dù cô cũng không hiểu điều này nghĩa là gì.

Có lẽ là… Cảm thấy đây là một chàng trai rất tốt đẹp, giống như ánh mặt trời, hấp dẫn con người ta.

Đúng là cô thưởng thức kiểu người như vậy. Nhưng bây giờ sao lại nói đến vấn đề xứng hay không xứng… Cũng quá xa xôi rồi…

Trận bóng rổ kết thúc, khoa Điện lấy ưu thế áp đảo, đạt được thắng lợi.

Trong sân reo hò náo nhiệt.

Thắng trận đấu, trong đội có nam sinh vui mừng, đập bóng chạy, đến dưới rổ, nhẹ nhàng lại tùy tiện ném lên.

Bóng không rơi vào, trái lại đập vào khung rổ, bắn ngược lại, bay về phía khán đài, không nghiêng không lệch dừng bên chân Tô Nịnh Nịnh, suýt nữa đập phải chân cô.

Cô nhíu mày, không thoải mái lắm.

May là dừng bên cạnh, nếu thật sự đập phải cô, vậy sẽ đau tới mức nào? Quả bóng này còn bay từ xa tới.

Thiệu Tần chạy sang bên này hai bước, lau mồ hôi, lên tiếng: “Bạn học, ngại quá. Có thể ném bóng xuống đây lại không?” Thiệu Tần nói, ánh mắt từ dưới nhìn lên trên, giao với tầm mắt Tô Nịnh Nịnh.

Anh ta hơi khựng lại.

Một cô gái mỹ miều xinh đẹp. Cô ngồi bên trên, giống một cô công chúa ăn trên ngồi trước.

Tô Nịnh Nịnh cúi đầu nhìn quả bóng rổ bên chân cô. Hôm nay đồ cô mang hơi bó, không tiện cúi người lấy bóng lắm, càng không tiện ném xuống.

Vì thế cô kéo tay Sơ Lục, nhỏ giọng nói: “Cậu ném cho anh ấy đi.”

“Nhìn ánh mắt kia, sợ là mình ném thì người nào đó sẽ không vui đâu.” Sơ Lục nói đúng trọng tâm, Thiệu Tần có ánh mắt gì, cô ấy đều thấy rõ ràng.

Cô ấy lẳng lặng ngồi một chỗ, không nhúc nhích.

Tô Nịnh Nịnh chỉ nghĩ người ta sốt ruột đợi bóng, cô cứ rề rà thì không hay, đâu thèm nghe Sơ Lục nói vui không là có ý gì.

“Cậu mau ném đi.” Tô Nịnh Nịnh sốt ruột thúc giục.

Sơ Lục đành phải cúi người nhặt bóng, cũng không đứng dậy, tay vung lên, quả bóng rổ vẽ ra một đường cong trên không trung.

Thiệu Tần còn đang ngơ ngẩn nhìn Tô Nịnh Nịnh, nhất thời không phản ứng lại, bóng rơi xuống đất thì lăn về sau.

Phía sau có đồng đội nhặt bóng, cũng nhìn lên khán đài, sau đó đến ôm vai Thiệu Tần.

“Hai nữ sinh đó đều xem như hết sức xinh đẹp, cậu coi trọng người nào?”

“Đừng nói bậy.” Thiệu Tần đáp lại một câu, lấy bóng rồi xoay người đi ra ngoài, “Đi đi đi, đi ăn cơm, sắp chết đói rồi.”

Thi đấu đến bây giờ, sắp hết buổi trưa, một miếng cơm cũng chưa ăn, đương nhiên là ai cũng đói.

Thiệu Tần cầm bóng, nghĩ đến cô gái vừa rồi, dường như ngay cả bóng của anh ta cũng ghét bỏ không muốn chạm vào, chắc là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, dù sao thì nhìn cách ăn mặc của cô là có thể đoán ra một hai.

Anh ta cúi đầu mỉm cười, muốn quay đầu nhìn một cái, cuối cùng lại không nhúc nhích.

...

Khoa Điện thắng trận bán kết, tiếp theo chính là trận chung kết, tổ chức ở sân vận động trường học. Nghe nói vì số lượng người đi xem quá đông, để duy trì trật tự, ban tổ chức lựa chọn hình thức phát vé, theo số lượng học viên trong một khoa mà phát, rồi lại từ khoa phân phát đến các lớp.

Lớp các cô có ba vé, lúc Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy tin tức này trong diễn đàn, ba tấm vé đã bị người ta lấy rồi.

Dạo một vòng trên diễn đàn trường học, cô phát hiện số người đi xem trận bóng rổ này, phần lớn là hướng về Thiệu Tần.

Cho nên, xuất hiện người nhường vé là chuyện ít có khả năng, có tiền cũng không mua được.

Tô Nịnh Nịnh ảo não, vì sao mình lại thấy muộn như vậy, nếu có thể thấy sớm một chút, không chừng là có cơ hội.

“Nếu cậu thật sự muốn thì tìm chú Bùi của cậu đi.” Sơ Lục nhìn cô mặt ủ mày chau, không cần nghĩ cũng biết cô đang nghĩ gì, “Chú ấy là giáo sư khách mời của trường, chắc chắn có thể lấy được vé. Hơn nữa, còn gì mà chú ấy không cho cậu sao?”

“Chú ấy nào có tốt như cậu nói?” Tô Nịnh Nịnh phản bác: “Sẽ chết thảm đấy, khó nói lắm.”

“Cậu nói tốt với chú ấy, làm nũng gì đó.” Sơ Lục đưa ra chủ ý cho cô, “Mặc váy đẹp, trang điểm vào, làm mình trở nên xinh đẹp, chú ấy có thể từ chối sao?”

Làm nũng với chú Bùi?

Tô Nịnh Nịnh nghĩ, không khỏi run lên, cô lắc đầu, “Không được, chú ấy là Diêm Vương, không thể nào nghe lời mình đâu.”