Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã rất nhiều năm Kỳ Lâm không ngủ chung giường với người khác. Cậu thậm chí không nhớ nổi lần gần đây nhất cậu ngủ chung với người khác là khi nào.
Đêm.
Kỳ Lâm nhộn nhạo trong lòng. Đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ sao? Tới hơi muộn nhỉ?
Phi!
Mười phút trước, Diệp Chuyết Hàn tắt đèn, sửa chăn, xong xuôi đâu đấy, nằm quay lưng về phía cậu, nhắm mắt ngủ.
Kỳ Lâm rất hoài nghi. Nhắm mắt thôi chứ không ngủ ngay đâu nhỉ?
Rốt cuộc cậu nhịn không được, “Diệp tổng…”
Diệp Chuyết Hàn nhìn qua giống ngủ như chết nhưng đúng là không ngủ thật, một giây sau đã đáp lại, “Ông xã ở đây.”
Kỳ Lâm: “…..”
Cậu đang bệnh. Nếu lúc này đập hắn một quyền thì có bị tính là bạo lực gia đình không?
“Chuyện gì?” Diệp Chuyết Hàn lại nói.
“Chúng ta ngủ chung?” Kỳ Lâm ngửi ngửi, mùi vị trên cổ Diệp Chuyết Hàn rất dễ chịu.
Bỗng nhiên Diệp Chuyết Hàn xoay người, “Cậu muốn nói gì?”
Suýt chút nữa đụng vào mũi Kỳ Lâm.
Trong ánh sáng mỏng manh, hình dáng Diệp Chuyết Hàn hiện ra không rõ ràng. Kỳ Lâm theo bản năng đá chân.
Diệp Chuyết Hàn: “….. Cậu đá tôi?”
Kỳ Lâm xấu hổ, “Không cố ý.”
Xin anh vui lòng thông cảm cho phòng bị của một người độc thân 28 năm.
“Như thế này là được rồi nhỉ?” Diệp Chuyết Hàn kéo chăn ra, tay vòng sang.
Không phải tư thế ôm thân mật gì nhưng cũng xem như là đang ôm một người trong ngực.
“A…” Phản ứng của Kỳ Lâm chậm nửa nhịp, “Cái gì được rồi?”
Diệp Chuyết Hàn thấp giọng, “Không phải là cậu không chịu ngoan ngoãn ngủ sao? Như vậy là có thể nằm im?”
Kỳ Lâm cắn răng.
Từ trước đến nay cậu chưa bị ai nói không chịu ngoan ngoãn ngủ!
Anh trai cậu năm tuổi vẫn còn đái dầm, cậu mới ba tuổi đã hết đái dầm rồi!
Vừa rồi cậu gọi Diệp Chuyết Hàn một tiếng, tên cẩu Diệp Chuyết Hàn này lại thuận gió theo mưa, bảo cậu không ngoan?
Cái nồi này cậu không đội!
“Tôi không nằm im lúc nào?” Có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
“Muốn tôi nói ra à?” Không biết Diệp Chuyết Hàn dùng kem đánh răng gì, hơi thở rất tươi mát. Kỳ Lâm hoài nghi trước khi sang ngủ với cậu, hắn đã nhai kẹo cao su.
Gánh nặng hình tượng của tổng tài sao?
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu không nằm im, vừa rồi suýt gặm vào cổ của tôi.”
Kỳ Lâm thở dốc vì kinh ngạc, “Anh lặp lại lần nữa?”
“Cổ.” Diệp Chuyết Hàn điềm nhiên như không, “Cậu gặm cổ tôi.”
“Tôi không có!” Kỳ Lâm muốn nhảy dựng lên, “Tôi gặm cổ anh làm gì? Anh là vịt sao?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “Ý tôi không phải là vịt kia. Tóm lại, tôi muốn thanh minh, vừa rồi tôi chỉ dựa vào anh hơi gần quá, không cẩn thận ngửi một chút.”
Diệp Chuyết Hàn: “À.”
Bóng tối an tĩnh.
Diệp Chuyết Hàn: “Vậy vì sao cậu lại ngửi tôi?”
Kỳ Lâm cảm thấy một nguy cơ quen thuộc. Hôm nay không nên nói chuyện nữa. Vốn dĩ lúc đầu cậu chỉ là hơi bực bội nên không ngủ được, giờ mà nói chuyện nữa chắc cậu tức nổ phổi luôn.
“Bởi vì mùi của anh.” Nói xong, Kỳ Lâm nhắm mắt lại, hạ quyết tâm không tiếp tục nói chuyện với Diệp Chuyết Hàn nữa.
Nửa phút sau, Diệp Chuyết Hàn mới lên tiếng, “Thật không?”
Kỳ Lâm giả chết.
Anh đừng mong tôi mở miệng nói thêm câu nào.
“Ngủ đi.” Diệp Chuyết Hàn kéo chăn, còn vỗ vỗ lên lưng cậu hai cái.
Kỳ Lâm tưởng rằng mình sẽ mất ngủ đến sáng, cuối cùng lại phải nhờ di động đánh thức.
9 giờ sáng, bên kia giường đã trống không.
Kỳ Lâm thò tay sang sờ thử, trên giường đã không còn nhiệt độ cơ thể. Mỗi ngày Diệp Chuyết Hàn chỉ ngủ năm tiếng, hẳn là đã dậy từ sớm rồi.
Kỳ Lâm nhìn cuộc gọi nhỡ của Cố Nhung, lập tức gọi lại.
“Tốt hơn chưa?” Giọng nói của Cố Nhung rất hưng phấn, “Đã tìm được “Vô Sự Sinh Hoa 123″ rồi.”
Kỳ Lâm sửng sốt, “Nhanh vậy?”
“Nghiệp vụ của phòng quan hệ công chúng và pháp lý của Nhạc Đình rất tốt.” Cố Nhung nói, “Sáng sớm anh đã nhận được tin. Anh xem qua rồi, là một cô gái, năm nay thành niên, tình huống cụ thể ra sao nhìn gặp tận mặt sẽ rõ. Giám đốc Khúc đã đi rồi.”
“Giám đốc Khúc?” Kỳ Lâm lục lọi trí nhớ, “Giám đốc phòng quan hệ công chúng của Nhạc Đình?”
Vị này thanh danh vang dội, rất nhiều minh tinh gặp vấn đề với dư luận đều được hắn giải quyết ổn thỏa.
Kỳ Lâm cảm thấy hơi kì lạ. Tranh cãi trên weibo chỉ là chuyện nhỏ, sao lại làm phiền đến giám đốc Khúc xuất ngựa?
“Anh đến mời giám đốc Khúc?” Kỳ Lâm hỏi.
“Anh?” Cố Nhung cũng ngạc nhiên, “Anh mời được hắn? Chẳng lẽ không phải cậu?”
Kỳ Lâm: “…..”
Tôi không có, không phải tôi, cái gì tôi cũng không hiểu.
Cố Nhung: “À, cậu không thổi gió vào tai Diệp Chuyết Hàn sao?”
Kỳ Lâm: “Tôi đương nhiên không…”
Lời chưa dứt, cậu lại nhớ tới đêm qua. Cậu không thổi gió vào tai, cậu thổi vào sau cổ Diệp Chuyết Hàn.
Mới chần chừ một chút đã bị Cố Nhung nhanh nhạy bắt lấy, “Kỳ Tiểu Lâm, cậu có gì đó không đúng.”
Kỳ Lâm hắng giọng, “Tôi sẽ hỏi lại Diệp Chuyết Hàn.”
Cúp điện thoại, Kỳ Lâm mới chú ý trên tủ đầu giường có một bình giữ ấm và thuốc, bên dưới kẹp một mảnh giấy.
—— Nhớ uống thuốc ông xã chuẩn bị.
Kỳ Lâm: “…..”
Tôi nghĩ người cần uống thuốc là anh.
Buổi sáng thường là lúc bận rộn nhất, Kỳ Lâm không gọi ngay cho Diệp Chuyết Hàn, cậu vừa rửa mặt vừa ngẫm lại sự kiện hôm qua.
Tối hôm qua Diệp Chuyết Hàn đột nhiên giá lâm, cậu đã cảm thấy kì lạ. Nhưng cãi cọ một hồi, cảm giác kỳ quái này đã bị cậu ném ra sau đầu. Bây giờ ngẫm lại, tại sao Diệp Chuyết Hàn lại sang ngủ chung với cậu? Có phải là biết được việc trên weibo rồi? Sợ cậu bận tâm, mất ngủ, cho nên sang bồi cậu?
Bàn chải đánh răng bình thường, không phải loại có điện, nhưng vẫn làm Kỳ Lâm run rẩy như điện giật, lẩm bẩm: “Do mình suy nghĩ nhiều thôi.”
Có điều Diệp Chuyết Hàn đã biết chuyện ở trên mạng cậu bị hắt nước bẩn, cái này chắc chắn.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Diệp tổng, có đó không?
[.Diệp]: Hửm?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh bảo giám đốc Khúc đi kiểm tra “Vô Sự Sinh Hoa 123”?
[.Diệp]: Ừ.
Thật lạnh lùng.
Kỳ Lâm đoán Diệp Chuyết Hàn có thể đang bận, nhưng nếu Diệp Chuyết Hàn để ý đến cậu, cậu vẫn phải hỏi tiếp.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh biết khi nào? Tối qua?
[.Diệp]: Ừ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Sao anh lại biết?
Diệp Chuyết Hàn không trả lời nữa.
Kỳ Lâm ngồi im một lát, chợt nhớ ra mình còn chưa uống thuốc, lập tức lấy thuốc uống.
Bác sĩ kê đơn thuốc hai ngày, tổng cộng sáu lần uống, mà cậu đã khỏe hẳn rồi, có lẽ không cần uống đủ nữa.
Hôm nay cậu định làm việc ở nhà. Vừa mới vẽ được hai nét bút, Diệp Chuyết Hàn đã trực tiếp gọi sang.
“Weibo của cậu có chứng thực cho nên cũng thuộc về tài sản của Nhạc Đình. Phòng quan hệ công chúng một khi đã chú ý tới bất kì tranh luận nào có dấu hiện hạ bệ người khác đều sẽ điều tra cẩn thận.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Bọn họ vẫn thường xuyên kiểm tra weibo Xuất Tẩu của cậu. Tối hôm qua vừa lúc bị họ nhìn thấy.”
Lời giải thích không chê vào đâu được.
Kỳ Lâm lại cảm thấy hơi mất mát, “Ra là như vậy.”
Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”
Kỳ Lâm định cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ ra, “Sau khi bọn họ phát hiện, thông báo với anh đầu tiên?”
Nhưng…
Nhưng tối qua đã muộn vậy rồi.
Diệp Chuyết Hàn hạ giọng. “Ừ.”
Kỳ Lâm càng nghe càng cảm thấy hôm nay Diệp Chuyết Hàn thật sự nói quá ít.
“Vậy anh…” Kỳ Lâm do dự nửa ngày, “Tối hôm qua sang phòng tôi, là lo lắng…”
Diệp Chuyết Hàn đột nhiên cắt ngang, “Không.”
Tay cầm di động của Kỳ Lâm siết chặt, “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Kỳ Lâm thở dốc, nhất thời có chút xấu hổ và buồn bực. Cậu đã hỏi hết câu đâu?
Tuy rằng quan hệ bạn đời cần thẳng thắn với nhau, nhưng loại tâm tư này hỏi ra đúng là chờ bị vả mặt.
Kỳ Lâm thở dài, “À, tôi cúp máy đây, anh làm việc đi.”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi còn có một chuyện.”
Kỳ Lâm: “…..”
Nhưng tôi không muốn nghe.
Tôi có thể trực tiếp cúp điện thoại không?
“Tối hôm qua tìm cậu…” Diệp Chuyết Hàn nói, “… là muốn ngủ chung với cậu.”
Kỳ Lâm: “A?”
Diệp Chuyết Hàn cười, “Làm sao? Thân là ông xã của em, không thể ngủ chung với em sao?”
*** Hết chương 32
Chương này ngắn quá, chèn thêm cái ảnh minh họa cho món vịt =))