Đăng vào: 12 tháng trước
Kỳ Lâm tung hoành trên nhân gian 28 năm, chưa từng bị bắt nạt kiểu như thế này lần nào.
Diệp Chuyết Hàn muốn giam cậu? Cầm tù?
Vị tổng tài này không những có thể làm “tập đoàn Kỳ thị” phá sản, mà còn có thể giam cầm cậu?
Không còn vương pháp nữa sao!?
Kỳ Lâm đứng ở gần cửa, trợn mắt nhìn.
Diệp Chuyết Hàn lại rất bình tĩnh, sửa sang ống tay áo, ngồi về ghế xoay, cầm con chuột bluetooth, dáng vẻ như chuẩn bị tiếp tục xử lý công việc.
“Diệp tổng…” Kỳ Lâm lạnh giọng, cả người bao phủ một tầng khí lạnh, “Anh làm vậy hình như không hợp lý? Tôi chỉ đùa một chút, anh lại thật sự nhốt tôi ở đây?”
Diệp Chuyết Hàn ngẩng đầu lên, “Tôi cũng chỉ đùa cậu một chút.”
Kỳ Lâm: “…..”
Cửa cũng khóa rồi, còn tính là đùa?
Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn chuyển sang hướng cửa, “Tôi chỉ dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại.”
Kỳ Lâm vẫn đang nhíu mi, “Cho nên?”
Giải thích kiểu này thì khác gì với không giải thích?
Chứng minh anh đang thành thật, không lừa già dối trẻ?
Diệp Chuyết Hàn thở dài, nhẹ nói: “Điều khiển từ xa có tác dụng khóa cửa những lúc tôi cần, người bên ngoài sẽ không vào được.”
Cằm Kỳ Lâm thả lỏng. Hình như cậu đã hiểu ra.
Quả nhiên, Diệp Chuyết Hàn nói: “Mà cậu đang ở bên trong. Cậu xoay tay cầm một chút, khóa sẽ mở ra.”
Mặt Kỳ Lâm nhanh chóng nóng lên, nhưng lại quật cường không ửng đỏ.
Mười ngón tay Diệp Chuyết Hàn đan vào nhau, “Cho nên tôi nói, tôi chỉ đùa cậu một chút. Nếu cậu muốn đi, có thể mở cửa đi bất cứ lúc nào.”
Kỳ Lâm đi tới cầm khóa xoay nhẹ, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Kỳ Lâm: “…..”
Bên ngoài văn phòng của tổng tài là một hành lang thật dài, không có bóng người, không khí tựa hồ tươi mát hơn một ít.
Kỳ Lâm cảm thấy khi ở cùng một chỗ với Diệp Chuyết Hàn, cậu như bị thiếu oxi, không thể chờ nổi mà gấp gáp muốn bước ra ngoài.
Nhưng bước chân chưa chạm đất, lại nghe người nào đó đằng sau khụ một tiếng.
Diệp Chuyết Hàn: “Tuy rằng vừa rồi chỉ là đùa, nhưng tôi thật tâm hi vọng cậu có thể ở lại.”
Chân Kỳ Lâm từ từ rút lại.
Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn bình thường, dịu dàng, thậm chí còn có một tia năn nỉ – Kỳ Lâm không biết có phải mình đang cảm nhận sai hay không.
“Đưa ra yêu cầu “ở lại” với cậu không phải cố ý muốn gây khó dễ cho cậu.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Cậu cũng thấy, tay của tôi thực sự không tiện.”
Kỳ Lâm xoay người, biểu cảm phức tạp.
Cậu định nói “anh có thư ký Hứa, nếu thư ký Hứa không rảnh thì còn có trợ lý, bọn họ sẽ giúp anh”, nhưng lời nói nằm trong miệng nửa ngày vẫn không thể nói ra.
Kỳ-nam nhân tốt-Lâm nghĩ lời nói này nghe thật giống như của một tra nam, mà tay của Diệp Chuyết Hàn lại vì cậu mà bị thương.
“Tôi có thư ký, có trợ lý.” Diệp Chuyết Hàn liếc mắt, phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Kỳ Lâm, “Nhưng tôi hi vọng cậu ở lại với tôi.”
Kỳ Lâm thỏa hiệp, “Bởi vì tôi hại anh bị thương…”
Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Bởi vì tôi là chồng của cậu.”
Kỳ Lâm: “…..”
“Đổi một cách nói khác.” Diệp Chuyết Hàn cười, “Bởi vì chúng ta là bạn đời hợp pháp. Lúc thân thể tôi có chỗ không tốt, người duy nhất tôi có thể dựa vào, không phải là thư ký hay trợ lý, mà là cậu.”
Kỳ Lâm nghe xong, da gà tự động nổi lên.
Không phải vì ghê tởm hay buồn nôn, mà là bị tấn công trực diện vào linh hồn, cả người tê dại.
Ngay tại lần gặp mặt đầu tiên, cậu đã bị khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn mê hoặc. Nhưng sau đó, không chỉ khuôn mặt, khả năng ăn nói của họ Diệp kia quá lợi hại, cũng quá thiếu đòn, cậu không thể không duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng vừa rồi, lời nói của Diệp Chuyết Hàn như thể đang dùng từng câu từng chữ đánh vào xương cốt của cậu.
Diệp Chuyết Hàn thật không hổ danh là hộp mù tốt nhất.
Diệp Chuyết Hàn hỏi, “Cho nên hôm nay, và những ngày sau nữa, cậu có thể ở lại giúp tôi không?”
Kỳ Lâm còn có thể nói cái gì?
Thần tiên ca ca thật sự đang cầu cậu.
Thần tiên ca ca đang dùng chất giọng trầm thấp kia thu phục cậu!
Kỳ Lâm đóng cửa lại, không hiểu sao lại bấm luôn cả khóa.
Làm xong hai động tác này, cậu có cảm giác cả người đều không còn chút sức lực nào.
Vốn dĩ tưởng rằng có thể bắt nạt Diệp Chuyết Hàn, cuối cùng lại thành như đang đấm vào bông.
Diệp Chuyết Hàn nói “cảm ơn”, cúi xuống tiếp tục làm việc.
Kỳ Lâm không mang theo dụng cụ, vẽ cũng không vẽ được, cũng may phòng làm việc này đủ lớn, phong cảnh bên ngoài đủ đẹp. Cậu đơn giản chắp tay sau lưng, đi dạo quanh vòng tròn cửa sổ sát đất.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, cả thành phố như sôi động dần lên.
Diệp Chuyết Hàn chưa hề có ý tứ muốn kết thúc công việc, Kỳ Lâm đã nhàm chán đến tim gan cồn cào.
Cậu đơn giản chấp nhận đề nghị ở lại của Diệp Chuyết Hàn, nhưng hiện tại lại cảm thấy không ổn.
Có gì đó không ổn.
Kỳ Lâm giơ ngón tay trỏ và ngón cái ra, tạo thành dáng chụp ảnh, đóng khung hình ảnh của Diệp Chuyết Hàn vào, sau đó là đóng khung bàn làm việc duy nhất, tiếp theo là một chỗ trống, hai chỗ trống, ba chỗ trống…
Diệp Chuyết Hàn nghiêng đầu, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Thiết kế nhà.” Kỳ Lâm nói, “Văn phòng này ai thiết kế cho anh?”
Tốt xấu gì Kỳ Lâm cũng là nhà thiết kế, khả năng quan sát chuyên nghiệp. Cậu bắt đầu đả kích Diệp Chuyết Hàn: “Tuy rằng không gian đủ cao và rộng, phù hợp với thân phận tổng tài của ngài, nhưng độ thực dụng lại quá thấp. Không gian rộng lớn như vậy mà chỉ đặt một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế xoay, một chiếc ghế cho khách, không có cả sofa, nếu nhiều người tới thì làm sao bây giờ?”
Diệp Chuyết Hàn suy tư một lát, nói: “Đứng.”
Kỳ Lâm: “…..”
Được lắm! Diệp tổng thật khí phách!
Hôm nay hẳn là không thể ở lại đây nổi nữa, Kỳ Lâm cảm thấy mình tự tìm mất mặt, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy nên thiết kế như thế nào?”
“Ít nhất có thể giống phòng tiếp khách chút.” Tay Kỳ Lâm vung lên, chỉ điểm giang sơn, “Cả một không gian như thế này, hoàn toàn có thể tổ chức nhảy vũ điệu quảng trường ở đây.”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Một bộ sofa, một bộ bàn trà, đúng không?”
“Còn có, chỗ này…” Trong tiềm thức của Kỳ Lâm, Diệp Chuyết Hàn là dạng công chúa độc tài, chưa chắc sẽ nghe, nên tùy tiện nói chơi, “…chỗ này có thể đặt một cái giá sách, thêm một cái thang gỗ để lấy sách, có thể thêm một cái sofa nằm.”
Nếu nói cái đầu tiên còn có tính khả thi, thì hai cái sau đều không hề hợp lý.
Đây là phòng làm việc của tổng tài Diệp Chuyết Hàn cao quý lãnh diễm, sao có thể kê một cái giá sách, không chỉ vậy, còn có thang? Sofa nằm?
Kỳ Lâm chỉ là đang cảm thấy ánh sáng ở đây rất tốt, nằm ở sofa đọc sách, cảm giác thật sung sướng vui vẻ.
Diệp Chuyết Hàn: “Còn gì nữa?”
Kỳ Lâm hoài nghi.
Ba chữ “còn gì nữa”, nghe thế nào cũng giống như đang châm chọc, trong lòng Diệp Chuyết Hàn nhất định đang cười lạnh, nhưng Kỳ Lâm cẩn thận cảm nhận ngữ khí của Diệp Chuyết Hàn, hoàn toàn không cảm được một chút châm chọc nào.
Là Diệp Chuyết Hàn thâm tàng bất lộ, cảm giác của mình không đủ nhanh nhạy?
Kỳ Lâm còn đang cảnh giác mà tự hỏi, Diệp Chuyết Hàn đã hối thúc cậu nói tiếp, “Còn gì nữa?”
Kỳ Lâm hít sâu, “Anh đang thật sự hỏi tôi?”
Diệp Chuyết Hàn khép sổ ghi chép lại, đứng dậy, đi về phía Kỳ Lâm, “Cậu cho rằng tôi đang trêu chọc cậu?”
Kỳ Lâm nghẹn.
Từ “trêu chọc” phát ra từ giọng nói của Diệp Chuyết Hàn mang theo một cảm giác vi diệu.
“Trêu cái gì mà chọc.” Kỳ Lâm dời tầm mắt, “Chỉ có trẻ con với chó mới bị trêu chọc.”
Diệp Chuyết Hàn cười, “Vậy cậu không trả lời là đang nghĩ cái gì?”
Đã đến nước này, Kỳ Lâm không khách khí nữa, “Tôi sắp tới tới chỗ này của anh làm việc, tôi yêu cầu một bộ bàn ghế.”
“Một bộ bàn ghế là đủ rồi?”
“Bộ thiết bị tôi sẽ tự mang đến.”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Được.”
Kỳ Lâm không biết câu “được” này chỉ bao gồm bộ bàn ghế, hay có cả giá sách và sofa nằm, nói: “Vậy thì… tôi có thể trao đổi với nhà thiết kế một chút không?”
Diệp Chuyết Hàn híp mắt.
Động tác nhỏ này được Diệp Chuyết Hàn làm đặc biệt mê người. Kỳ Lâm đoán, có thể là vì đôi mắt này rất xinh đẹp.
“Trả lời cậu vấn đề đầu tiên.” Diệp Chuyết Hàn nhét tay vào túi quần, “Tôi chính là người thiết kế căn phòng này.”
Kỳ Lâm: “…..”
Ngài thật lợi hại!
Tùy tiện thiết kế có thể thiết kế ra ngay kiểu dáng mơ ước của tôi. Chỉ tiếc không thực dụng.
Mùa đông qua nhanh, không khí xuân càng ngày càng nồng. Sáng sớm, ở phòng làm việc Xuất Tẩu, đám nhân viên ngóng chờ, không biết Kỳ tổng của bọn họ hôm nay sẽ mang theo cái gì đi làm.
Hai tay Kỳ Lâm trống trơn, triệu tập nhân viên mở một cuộc họp sơ qua về các công việc và ý tưởng, sau đó vội vàng lên văn phòng riêng trên tầng bốn.
Khi quay ra trên lưng đeo thêm cái máy tính màu đen.
Đồ vật của Kỳ Lâm rất nhiều, không chỉ là sổ sách, cho nên balo không nhỏ. Cũng may cậu chân dài dáng cao, mặt mũi sáng sủa, balo to đùng trên lưng cũng không biến thành mai rùa đen.
Hoàng Vũ vẫy tay, “Lão đại, đi chơi xuân à? Mang tôi theo với!”
Kỳ Lâm cảm thấy Cố Nhung đã đưa cho mình một trợ lý quá tệ, không có khả năng quan sát.
Cậu rõ ràng đang “đi công tác”, nhìn chỗ nào giống đi chơi xuân?
Một tiếng “chơi xuân” phát ra làm tất cả mọi người ở tầng một ngẩng đầu lên nhìn.
Đại ca “nghiện nấu ăn”: “Muốn chơi xuân? Hiện tại? Hình như hơi sớm? Từ từ, để tôi làm cho một con ngỗng mang theo.”
Trần cô nương: “Không vẽ nữa không vẽ nữa! Ông chủ cầm đầu bỏ bê công việc rồi!”
Cố Nhung từ tầng hai ló đầu ra, “Ai cầm đầu bỏ bê công việc?”
Mọi người đồng loạt chỉ vào Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm: “…..”
Con mẹ nó, mình nuôi một đám kỳ quặc gì thế này?
“Tôi bỗng nhiên hiểu ra những tin đồn được tạo ra như thế nào.” Kỳ Lâm nói với Cố Nhung, nghe có chút đau lòng.
Cố Nhung không mấy quan tâm đến những lời bịa đặt kia, chỉ quan tâm cộng sự của mình, “Vậy cậu có trở về không?”
Kỳ Lâm cạn lời, “Anh nhìn thế nào ra tôi giống một tráng sĩ ra trận, một đi không trở lại vậy? Tôi chỉ tạm thời đến Nhạc Đình làm việc.”
Vẻ mặt Cố Nhung không tin, “Kỳ Tiểu Lâm, anh có cảm giác sợ cậu không về được.”
Kỳ Lâm: “Tôi đường đường là một chiến sĩ thi đua kiểu mẫu trong thời đại mới, coi công ty là nhà. Anh nói tôi sẽ không về nhà?”
Anh đang vũ nhục tôi!
Cố Nhung lắc đầu, “Cậu không phải đi làm việc, mà là đi bồi lão công. Loại tình huống này tựa như cùng người khác chơi game, chơi rồi sẽ nghiện.”
Kỳ Lâm giữ chặt tay mình.
Cộng sự của cậu, là một nhà triết học.
“Tuy rằng cậu kết hôn với Diệp Chuyết Hàn thông qua hệ thống kết đôi, không có tình yêu làm cơ sở.” Cố Nhung nói thấm thía, “Nhưng cậu từ ngày hôm qua vì hắn làm gà, hôm nay vứt bỏ phòng làm việc, loại hành vi này, tôi đã rõ, cậu…”
“Tôi không có vứt bỏ Xuất Tẩu!” Kỳ Lâm điên lên, “Càng không có làm gà!”
Cố Nhung âm trầm, “Kỳ Tiểu Lâm, cẩu phú quý…”
Kỳ Lâm đạp Cố Nhung một phát, “Đừng có đánh lạc hướng, tôi còn không rõ anh sao? Anh nhất định là chưa nghĩ ra phương án marketing cho dự án tiếp theo, nên mới tìm cách tấn công tôi.”
Cố Nhung bị chọc trúng nội tâm, “… A!”
“Cho anh sáu tiếng.” Kỳ Lâm nhìn đồng hồ, “Trước khi tan tầm buổi chiều, tôi muốn có phương án tốt nhất.”
Cố Nhung lâm vào trầm tư, sau đó nói: “Kỳ Tiểu Lâm, cậu đang bị tổng tài chiếm thân xác?”
Kỳ Lâm shock.
Ban ngày ban mặt lại toàn nói lời linh tinh!
Nhiều chuyện xảy ra, lúc Kỳ Lâm tới Nhạc Đình đã là giữa trưa.
Ánh mắt trời tốt đến mức khiến người ta muốn bỏ bê công việc, đến cả chiến sĩ thi đua gương mẫu cũng dâng lên chút tâm tư lười biếng.
Ngày hôm qua khi tới đây, cậu mặc một bộ tây trang, hôm nay đổi thành trang phục thể thao đơn giản màu vàng, chân đi giày trắng, muốn bao nhiêu chói mắt có bấy nhiêu chói mắt.
Ở đại sảnh tầng một, cậu quan sát mình qua gương cửa sổ sát đất.
Sax! Hình như cũng hơi có chút giống đi chơi xuân.
Tới Nhạc Đình tìm Diệp Chuyết Hàn, trước lạ sau quen, gánh nặng trong lòng Kỳ Lâm giảm bớt, khi đẩy cửa văn phòng tổng tài ra, cằm cậu suýt rớt xuống đất.
Cực đơn giản, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, tự nhiên lại nhiều thêm một cái sofa nằm lười biếng màu vàng!
Đặt ở ngay chỗ hôm qua cậu chỉ, là nơi ánh mặt trời chiếu đẹp nhất.
“Tới rồi?” Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn bình thường, ánh mắt chỉ về bên phải.
Lúc này Kỳ Lâm mới chú ý tới, ngoài chiếc sofa nằm màu vàng kia, trong phòng còn có thêm một bộ bàn ghế.
“Cậu có thể vẽ ở đó, khi nào mệt thì tới sofa nghỉ ngơi.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu đề nghị thêm sofa và bàn trà tiếp khách, tôi cho rằng không cần thiết, tôi không tiếp khách ở đây. Kệ sách và thang tôi đã yêu cầu, nhưng cần chút thời gian thiết kế và chế tác.”
Kỳ Lâm khiếp sợ. Ngày hôm qua cậu thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi!
Ngoài bộ bàn ghế làm việc, tất cả những thứ còn lại cậu đều không cần!
Phong cách của bộ bàn ghế giống với phong cách của Diệp Chuyết Hàn, không phá hư tổng thể căn phòng. Nhưng cái sofa nằm màu vàng lười biếng này thì sao? Chính là vết nhơ trên một bức tranh thủy mặc quý giá!
Giá sách và thang gỗ càng không được, cho dù đặt ở đâu cũng phá hư phong cách tối giản của căn phòng.
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Thế nào? Hài lòng không?”
Kỳ Lâm: “Cái này…”
Diệp Chuyết Hàn quan tâm đến sở thích của cậu thế này, nói thật, cậu rất cảm động. Nhưng cậu là một nhà thiết kế, không thể để trơ mắt nhìn một tác phẩm tốt bị phá hư, cho nên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Diệp Chuyết Hàn thay cậu trả lời: “Cậu hẳn là rất hài lòng.”
Kỳ Lâm: “Sao anh biết?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Một thân trang phục này của cậu, rất hợp với cái ghế sofa kia.”
Kỳ Lâm tức giận, lại sắp muốn đánh nhau, “Tôi rất phong nhã, không hề hợp, cảm ơn!”
Diệp Chuyết Hàn cười.
Kỳ Lâm nhanh chóng sửa lại: “Tôi không có phong nhã, không hề hợp, cảm ơn!”
Diệp Chuyết Hàn vẫn mỉm cười.
Kỳ Lâm: “Phi!”
Diệp Chuyết Hàn: “Ừm, rất hợp.”
*** Hết chương 16