Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm buông xuống không bao lâu, người tuần đêm đang điểm canh, nhắc nhở mọi người cẩn thận củi lửa.
Một cỗ kiệu xa hoa đang đi rất nhanh trên đường. Một cơn gió lành lạnh thổi qua, bốn người khiêng kiệu đều rùng mình, bước chân dần chậm lại.
“Mấy người đang làm gì đó? Nhanh đi, để Lí công tử chờ lâu ta sẽ trừ tiền của mấy người.” Bên trong kiệu vọng ra một tiếng quát nũng nịu.
Bốn người khiêng kiệu ừ một tiếng, chân bước nhanh hơn, lòng thì khinh bỉ. Chẳng phải là hoa khôi thanh lâu sao, ra vẻ gì chứ.
“Đi đường tắt, mau lên.” Cô gái trong kiệu lại lên tiếng.
Mấy người khiêng kiệu đành phải đi đường khác, định băng qua một cái hẻm nhỏ tối tăm. Đi được nửa đường thì bỗng một cơn gió tanh tưởi nổi lên, làm bốn người khiêng kiệu gần như không đứng vững được. Hai người đi trước khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, nhưng lại nhìn thấy trong hẻm phía trước có một cái bóng rất to, giương nhanh múa vuốt bay về phía này. Bên tai họ là những tiếng khóc ai oán nỉ non.
“Có… có ma…” Một người khiêng kiệu run rẩy hét lên, quẳng cái kiệu, ba chân bốn cẳng chạy ngược trở lại. Ba người còn lại thấy vậy cũng thét lên rồi quăng kiệu chạy theo.
“Mấy người làm gì vậy chứ? Không cần tiền công có phải không?” Cô gái trong kiệu bị quăng nghiêng ngả, tức giận gần chết. Sau khi giữ được thăng bằng thì lồm cồm bò ra xem, chẳng thấy bóng dáng mấy người khiêng kiệu đâu. Khi nàng ta ngẩng đầu lên, vừa thấy là đã sợ đến nỗi ngất đi.
Trong màn đêm, ánh trăng ẩn vào tầng mây. Khi trăng ló ra thì trong kiệu đã không có người nữa.
———————————
“Tiểu Bạch, đó là yêu tinh gì vậy?” Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên bay theo sau, giữ khoảng cách với tên yêu quái vừa bắt người trong kiệu. Hứa Tiên không nén được nên thì thầm hỏi.
“Là một con rết.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
Hứa Tiên ngớ ra, thật là rết tinh sao?
“Con, con rết tinh ấy có phải là thiên địch của rắn không? Tiểu Bạch, con rết tinh ấy có lợi hại lắm không? Có thể gây tổn thương cho huynh không?” Hứa Tiên hơi quýnh lên, bởi vì cô nhớ hình như trong TV có nói rết là thiên địch của rắn.
“Vớ vẩn, muội nghe ai nói bậy vậy?” Bạch Tố Trinh chỉ thản nhiên phủ định.
“Không phải thì tốt, không phải thì tốt.” Hứa Tiên nghe Bạch Tố Trinh nói thế thì yên tâm.
“Đạo hạnh của con rết tinh ấy không tầm thường.” Bạch Tố Trinh từ tốn nói. “Có điều nếu so với huynh thì chỉ có dường chết.”
Thấy Bạch Tố Trinh tự tin vậy, mắt Hứa Tiên cũng sáng như sao trời.
Ra khỏi thành, đến một khu rừng hẻo lánh, con rết tinh ấy mới chịu dừng lại. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó cặp cô gái vào nách rồi biến mất tại chỗ.
Bạch Tố Trinh cũng đáp xuống, buông Hứa Tiên ra, bắt quyết một cái, cảnh vật trước mặt dần thay đổi. Nơi vốn là khu rừng bỗng xuất hiện một cái động đen ngòm.
“Thuật che mắt mà thôi.” Bạch Tố Trinh kéo Hứa Tiên qua, vào trong động.
“Tiểu Bạch, huynh nói xem những thiếu nữ bị bắt…” Mặt Hứa Tiên có vẻ không đành lòng. Bị yêu quái bắt về, còn có thể ra sao được chứ.
Bạch Tố Trinh cũng im lặng. Y biết những thiếu nữ bị bắt tới e là lành ít dữ nhiều.
Bạch Tố Trinh nắm tay Hứa Tiên, đi sâu vào trong động. Càng vào trong thì càng sáng, dần dần ngửi thấy một mùi hương, đó chính là mùi son phấn. Hơn nữa phía trước còn có tiếng cười nói của phụ nữ, mà không chỉ là một người.
Hứa Tiên nghi hoặc kéo tay Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh cũng chả hiểu ra làm sao.
“Vào xem thì biết thôi.” Bạch Tố Trinh trầm giọng nói.
Hứa Tiên gật dầu.
Hai người bước men theo cầu thang, tiến về phía trước. Dần dần, trước mặt xuất hiện một đại sảnh sáng trưng. Nhưng hình ảnh nhìn thấy được làm Hứa Tiên phải trân trối nhìn, Bạch Tố Trinh cũng giật mình.
Trước mắt là một đại sảnh, rất sáng sủa, thứ dùng để chiếu sáng không phải là đuốc mà là dạ minh châu! Trên vách tường bốn phía đều được nạm những viên dạ minh châu to bằng nắm tay, còn trên chính giữa trần nhà, rũ xuống một ngọn đèn, đó chính là một viên minh châu cực lớn.
Trong đại sảnh hết sức náo nhiệt, ước chừng có mười mấy người phụ nữ, người nào người nấy cũng ăn diện lộng lẫy. Có mấy người đang tụm lại chơi cờ, lớn tiếng hò hét, trước mặt chất một đống bạc sáng loáng. Có người thì nằm trên ghế dựa, đang soi gương trang điểm, bên cạnh là một hộp trang sức, trong hộp toàn là trang sức rực rỡ. Có người đang ăn trái cây, trước mặt là một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, người đó chỉ việc híp mắt ăn say sưa. Người bắt mắt nhất, đang đứng giữa bọn họ là một chàng trai mặc đồ đen. À, không nên gọi là chàng trai, phải gọi là thiếu niên. Chàng thiếu niên kia nhìn có vẻ chỉ mới 16, 17 tuổi, diện mạo anh tuấn, đang bị một người sai gọt trái cây.
Đây là tình huống gì thế này?
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh ngơ ngác nhìn nhau.
“Á, đó chẳng phải là Vương đại thẩm nhà hàng xóm sao?” Hứa Tiên nhìn người phụ nữ đang ăn trái cây, cư nhiên là Vương đại thẩm hàng xóm. Vương đại thẩm vừa cười, những nếp nhăn trên mặt liền giống như những đóa hoa.
“Đều là những người bị mất tích.” Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, ánh mắt đọng lại trên người thiếu niên mặc đồ đen. Người thiếu niên đó chính là rết tinh.
“Rết tinh!” Bạch Tố Trinh nhìn thiếu niên áo đen, nói nhỏ.
Hứa Tiên quan sát cậu thiếu niên áo đen nhưng hình như chàng ta không để ý đến sự có mặt của họ mà vẫn đang ân cần phục vụ mấy người phụ nữ.
“Rốt cuộc chuyện này là sao chứ.” Hứa Tiên hết sức ngạc nhiên, cất bước tiến về phía Vương đại thẩm.
“Ủa, Hán Văn, sao cậu lại tới đây?” Vương đại thẩm đang ăn trái cây, cười hề hề hỏi.
Hứa Tiên quan sát Vương đại thẩm. Y phục trên người bà ta đều đổi thành loại thượng hạng, hoa văn thêu trên đó càng tinh xảo. Đầu thì cắm đầy trâm vàng, cổ đeo sợi dây chuyền ngọc trai to tướng, tay đeo vòng ngọc vòng vàng đắt tiền. Nhà Vương đại thẩm nghèo khó, Hứa Tiên không cho rằng đây là những thứ mà bà ta có thể mua được.
“Ta còn đang định hỏi mấy người đây. Chuyện này là sao chứ?” Môi Hứa Tiên giần giật, hỏi ngược lại.
“Ủa, mỹ nữ, nàng cũng đến làm vợ ta sao?” Vương đại thẩm còn chưa kịp nói thì thiếu niên áo đen đã phát hiện ra Hứa Tiên nên chạy qua, phán cho một câu.
Hứa Tiên ngẩn ngơ nhìn chàng thiếu niên anh tuấn trước mặt, xác định là chàng ta đang nói chuyện với mình thì mới nói: “Ngươi vừa nói, nói cái gì?”
“Mỹ nữ, nàng chủ động đến làm vợ của ta sao?” Mắt thiếu niên sáng rực, nhìn Hứa Tiên, rồi nhắc lại lời của mình.
“Ngươi muốn chết?” Không đợi Hứa Tiên lên tiếng, Bạch Tố Trinh ở bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng. Khí thế ấy lập tức lan ra, làm người ta cảm thấy áp lực.
“Ngươi là ai? A, xà tinh! Sao ngươi lại tới đây? Định giành vợ với ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ đâu!” Lúc này thiếu niên áo đen mới nhìn thấy Bạch Tố Trinh. Dù cảm giác được pháp lực của mình thua xa Bạch Tố Trinh, dù bây giờ cậu chàng đang sợ đến nỗi hai chân lẩy bẩy, tới nỗi nói chuyện hơi run run nhưng vẫn không chịu nhận thua.
“Xem ra ngươi muốn chết thật.” Bạch Tố Trinh định tuốt kiếm ra.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Tiên chỉ biết trân trối nhìn.
Chỉ thấy thiếu niên áo đen ôm đầu, ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng la làng: “Hảo hán tha mạng.” Động tác ấy hết sức nhanh nhẹn, giọng nói thì thật thảm thiết.
Lúc ấy, đại sảnh trở nên hoảng loạn, mọi người đều xúm tụm lại. Thấy tình cảnh này, tất cả đều trừng mắt nhìn Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh.
“À ừm, chúng tôi đến cứu mọi người. Hắn là yêu tinh, mọi người biết không?” Hứa Tiên bị những ánh mắt “nóng bỏng” ấy vây lấy, cảm thấy không ổn, vội vàng nói.
“Ai cần ngươi cứu?”
“Đúng vậy, nhiều chuyện!”
“Bọn ta ở đây sống rất vui vẻ!”
“Muốn về thì tự ngươi về đi, phiền chết được, đừng quấy rầy bọn ta!”
Hứa Tiên ngẩn người nhìn, đây là tình cảnh gì thế này? cô và Tiểu Bạch đến cứu người mà, nhưng sao những người này đều nhìn họ bằng ánh mắt thù hằn? Thậm chí cô nghi ngờ là mấy người đó đang tính động thủ.
Bạch Tố Trinh mất kiên nhẫn, vung tay một cái, toàn bộ phụ nữ trong đại sảnh đều hôn mê, nằm la liệt dưới đất.
“Ê, rết con, nói xem rốt cuộc là thế nào vậy?” Hứa Tiên tìm một cái ghế, rồi nói chuyện với thiếu niên áo đen.
“Các người không giết ta thì ta mới nói.” Thiếu niên áo đen không chịu đứng dậy, ôm đầu lẩm bẩm.
“Ừ, không giết ngươi, ngươi nói xem thế này là thế nào?” Hứa Tiên hứa với hắn.
“Cũng phải đồng ý không đánh ta thì ta mới nói.” Thiếu niên áo đen lại bổ sung.
Môi Hứa Tiên giần giật. Đây là kiểu logic gì chứ? Cái gì mà không giết, rồi tới không đánh. Hứa Tiên không còn cách nào, nói: “Được rồi, ngươi đứng lên rồi nói.”
“Nói rồi đó nha, không được giết ta, cũng không được đánh.” Thiếu niên áo đen vẫn ôm đầu, xác nhận lại.
Đột nhiên, Hứa Tiên phát hiện mình có một sự kích động không hề nhẹ, rất muốn đập thằng nhóc này.
“Đứng lên nói, không đánh không giết ngươi, được chưa?” Hứa Tiên nhẫn nại dỗ hắn.
Lúc ấy, thiếu niên áo đen mới chịu đứng dậy, dè dặt nhìn Bạch Tố Trinh, sau đó thụt lui mấy bước, xong mới xoay đầu qua kể cho Hứa Tiên nghe. Hắn ý thức được Bạch Tố Trinh là thành phần nguy hiểm, rất rất nguy hiểm. Sau khi nghe hắn kể xong, Hứa Tiên đã không còn sức để phỉ nhổ nữa.
“Ngươi nói, ngươi muốn kiếm vợ?”
“Phải.”
“Cho nên ngươi mang những người kia về?”
“Phải.”
“Trong mắt ngươi, đó đều là mỹ nữ?” Hứa Tiên nhìn những phụ nữ đang hôn mê. Má ơi, bà thím 50 tuổi, mặt đầy nếp nhăn mà cũng là mỹ nữ. Còn nữa, mặt rỗ hết cũng là mỹ nữ. Cái cô kia nữa, cái bớt đen thùi che nửa mặt mà cũng gọi là mỹ nữ sao?
“Phải.”
“Sau đó ngươi cung phụng bọn họ ăn uống, tặng bọn họ những vật quý, cho nên tất cả đều nhận lời làm vợ ngươi?”
“Phải.”
Từ đầu đến cuối, thiếu niên áo đen đều ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Hứa Tiên, thái độ hết sức hợp tác, có thể tóm tắt bằng một từ thành khẩn.
“Ngươi lấy đâu ra những thứ này?” Hứa Tiên nhìn những viên dạ minh châu và những vòng vàng châu báu mấy người phụ nữ đeo trên người, thuận miệng hỏi.
“Cha ta cho.” Thiếu niên áo đen thành thật trả lời. “Cha ta rất lợi hại, dạy ta rất nhiều thứ.” Nói xong, còn ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.
“Dạy ngươi tìm vợ thế đấy hà?” Hứa Tiên khinh bỉ.
“Đó là… bọn họ đều nhận lời làm vợ ta.” Thiếu niên áo đen càng kiêu ngạo.
Bạch Tố Trinh ở bên cạnh rất muốn lấy kiếm đập chết hắn nhưng vẫn phải nhịn.
“Trong này có rất nhiều người là vợ của người khác, ngươi biết không? Không được cướp vợ của người khác, hơn nữa những người này đều không thật lòng làm vợ ngươi, biết chưa? Bọn họ đều tham tiền tài của ngươi mới chịu làm vợ ngươi, biết chưa? Còn nữa, quan niệm phụ nữ thì là mỹ nữ là sai lầm, biết chưa?” Hứa Tiên vỗ mấy sợi gân xanh trên trán, nhẫn nại giáo dục thiếu niên áo đen. “Ngươi phải hiểu những người này bị ngươi bắt đi thì người nhà của họ sẽ rất lo lắng, còn có người phải chịu trách nhiệm nữa, bị đánh không xuống giường được kia kìa.” Hứa Tiên khuyên bảo hết nước hết cái.
Thiếu niên áo đen há mồm nghe, một lúc sau mới hoàn hồn lại, mặt buồn rười rượi. “Bọn họ đều không thật lòng muốn làm vợ ta sao?”
“Ừ.” Hứa Tiên đau đớn trả lời.
Thiếu niên áo đen cúi đầu, cảm xúc mất mát.
Hứa Tiên nhìn vẻ ủ rũ của hắn, đang định lên tiếng an ủi thì…
Không ngờ thiếu niên áo đen đột nhiên ngẩng đầu dậy, gương mặt anh tuấn lập tức biến sắc, hung dữ hét lên: “Vậy ta giết bọn họ!”
Hứa Tiên giật mình thụt lùi một bước, thiếu chút nữa là rớt xuống ghế.
Bạch Tố Trinh phán cho một câu lạnh như băng làm cho thiếu niên áo đen lập tức bình tĩnh lại: “Muốn chết?”
Ngay sau đó, thiếu niên áo đen kiêu ngạo lại lập tức thay đổi, nhanh nhẹn ôm đầu ngồi bệt xuống: “Hảo hán tha mạng.” Trước sau hết sức khác biệt, làm người ta chỉ biết thở dài.
Mắt Hứa Tiên giật giật, cô vỗ vỗ ngực mình rồi nói: “Ngươi, ngươi đang diễn kịch sao chứ?” Cứ giật mình như thế chắc cô bị bệnh tim mất.
“Không phải diễn kịch mà cha ta đã dạy, đánh thắng thì mới đánh, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì xin tha.” Thiếu niên áo đen ngồi ôm đầu, thành thật trả lời. Hắn biết rõ mình đánh không lại tên mặc áo trắng, cũng chạy không thoát nên đành phải xin tha.
Cha mẹ kiểu gì thế này chứ? Hứa Tiên bỗng cảm thấy cha của con rết tinh đúng là loại cực phẩm. Đợi đã, cha của rết tinh, đó chẳng phải là Kim Bạt Pháp Vương sao? Kim Bạt Pháp Vương cư nhiên hèn như thế? Còn dạy ra một đứa còn hèn gấp bội!
Hứa Tiên nhìn cậu rết tinh đang ngồi dưới đất với ánh mắt thương hại, nghĩ thầm: đứa trẻ đáng thương, bị cha nó hủy hoại triệt để rồi. Cách nhìn và cách tìm vợ đúng là không còn gì để nói. Có điều câu cuối cùng quả thật là kinh điển: đánh thắng thì mới đánh, đáng không lại thì chạy, chạy không được thì xin tha…
“Khụ khụ, rết con à, cậu tìm vợ thế này là không được đâu.” Hứa Tiên ngồi thẳng dậy, ho vài tiếng, nghiêm túc nói: “Vợ ấy à, chỉ được có một người. Cậu thích người đó, người đó cũng thích cậu. Chú ý, là thích cậu, chứ không phải thích tiền tài của cậu. Hơn nữa cho dù cậu có xảy ra chuyện gì thì đều tình nguyện ở bên cạnh cậu.”
Thiếu niên áo đen vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hứa Tiên, nháy mắt vài cái, mắt bỗng sáng rực lên, nhìn Hứa Tiên với vẻ trông đợi: “Thì ra phải tìm vợ như thế, tỷ biết nhiều thật đấy. Vậy tỷ giúp ta tìm vợ được không?”
Hứa Tiên còn chưa kịp nói gì thì thiếu niên áo đen đã vội vàng nói: “Tỷ giúp ta tìm vợ thì sau này ta sẽ không bắt người nữa. Với cả ta sẽ cho tỷ những châu báu này.” Hơn nữa, tên mặc áo trắng bên cạnh tỷ có vẻ như rất lợi hại, đi chung với tỷ sẽ không bị thiệt. Cha đã dạy phải tìm chỗ vững chắc mà dựa, phải biết ôm đùi[1], mà phải là cái đùi thật bự mới được. Đương nhiên những lời này cậu chàng sẽ không nói ra.
Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh như hỏi ý, Bạch Tố Trinh thờ ơ nói: “Muốn đi theo bọn ta cũng được thôi, nhưng phải nghe lời.” Bạch Tố Trinh cũng nhận ra nếu bỏ mặc con rết tinh này thì chính là một tai họa, hơn nữa còn là loại tai họa không ý thức được. Giữ lại bên cạnh cho Hứa Tiên sai bảo cũng không tồi.
“Được được, đệ nghe lời, đệ rất ngoan mà.” Thiếu niên áo đen ra sức gật đầu lia lịa, rồi nhìn Hứa Tiên. “Vậy bây giờ đệ phải làm gì?”
“Có cách nào xóa đi những ký ức của mấy người này không? Sau đó đưa về nhà.” Hứa Tiên nhìn mấy người phụ nữ trong đại sảnh, hỏi.
“Có thể.” Thiếu niên áo đen gật đầu. “Đệ lập tức làm ngay.”
Rết tinh vội vàng thu hồi toàn bộ những thứ trên người mấy phụ nữ, biến họ trở lại như trước, sau đó xì xầm niệm những câu chú gì đó, một luồng sáng xanh lục bay thẳng vào trán mỗi người.
Đưa những người đó trở về nơi lúc đầu bị hắn bắt, rết tinh vác một bao lớn theo sau Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh. Không cần nói cũng biết trong bao toàn là những bảo bối mà Kim Bạt Pháp Vương để lại cho hắn.
[1] Tức là phải biết nịnh nọt, đeo bám