Chương 87: Vị khách mang quà tặng

Bàn Tròn Trí Mạng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Thứ cuối cùng thuyết phục Vi Phong Đăng không phải là lý do Giang Vấn Nguyên bịa ra, mà là vàng cậu lấy ra. Vi Phong Đăng nói lại ý muốn xem truyền thuyết lòng chung thủy của Giang Vấn Nguyên cho đoàn diễn. Đoàn diễn do dự một chút, du khách chỉ ở lại vài ngày thôi, sau khi chuyến du lịch kết thúc sẽ không thấy mặt mũi ai nữa, hàng xóm láng giềng mới là người ở lại. Trưởng đoàn muốn nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, đề cử cho cậu tiết mục tốt hơn nhưng lại bị Vi Phong Đăng ngăn cản, "Họ nghiên cứu tập tục văn hóa nên hứng thú với cái này. Đây cũng là cơ hội tuyên truyền cho Trang Hương chúng ta."

Chủ nhà Vi Phong Đăng cũng đã tỏ thái độ rồi, đoàn diễn cũng không nói nhiều nữa. Trưởng đàn phân phó tiết mục, người khác chuẩn bị khung hình và đạo cụ của [truyền thuyết về lòng chung thủy – rùa], nhạc đệm sẵn sàng. Ánh đèn hắt lên màn che da dê nửa trong suốt, thao tác biểu diễn sống động mở ra câu chuyện ——

Nhân vật nữ chính là quả phụ Ngọc Hà, dung nhan xinh đẹp, thay người chồng đã mất chăm sóc ba mẹ chồng, nuôi dạy con thơ, là cô gái đức hạnh Trang Hương người người khen ngợi. Cuộc sống bình lặng của cô gái này bị phá vỡ trong một lần ngoài ý muốn. Lúc Ngọc Hà vo gạo ở bờ sông, không cẩn thận phát hiện gian tình nhà đối diện. Cô dâu Yến Nhi nhà đó mới cưới về đã đưa một người không phải chồng mình vào cửa.

Yến Nhi bị bắt gặp, khóc sướt mướt cầu xin ngọc Hà không kể chuyện mình lén gặp Kim Lư cho chồng mình. Yến Nhi và Kim Lư vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhưng cha cô ta là tộc trưởng Trang Hương, ông ta chướng mắt gia thế nhà họ Lư, không để ý đến sự phản đối của con gái gả cô ta cho chồng hiện tại.

Ngọc Hà không phải người nhiều chuyện, lại mang gánh nặng gia đình trên vai, chị ta không hề muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác nên đồng ý coi như không thấy chuyện này. Chị ta khuyên Yến Nhi và Kim Lư một câu, Yến Nhi là người đã có chồng, chuyện cũ không nên vướng bận nữa, hẳn họ sẽ tuân theo lễ giáo. Yến Nhi gật đầu như trống bỏi, bảo lần này Kim Lư đến tìm mình để kết thúc chuyện cả hai, sau này sẽ chú ý thân phận của mình.

Ngọc Hà vốn tưởng chuyện này xong rồi, ngờ đâu Yến Nhi mặt ngoài ngoan ngoãn đồng ý mặt trong lại âm thầm tiếp tục mối tình vụиɠ ŧяộʍ, lúc nào cũng sợ Ngọc Hà sẽ kể chuyện này cho nhà chồng mình. Qua một đoạn thời gian thấp thỏm lo âu, cuối cùng Yến Nhi và Kim Lư nghĩ được kế đưa Lao Vĩnh Dật đến hại Ngọc Hà.

Áσ ɭóŧ thêu tên của Ngọc Hà bị một kẻ ngốc phát hiện, đầu óc kẻ đó có vấn đề trong một lần cháy nhà lúc nhỏ, nhưng thân thể cường tráng, khuôn mặt khôi ngô, là người đẹp nhất nhì ở Trang Hương. Kẻ ngốc cầm áσ ɭóŧ của chị ta chạy rong khắp nơi, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác, nhìn thấy tên Ngọc Hà trên cái áo kia. Chuyện Ngọc Hà có gian tình với tên điên lan truyền khắp Trang Hương!

Khi Ngọc Hà thấy áσ ɭóŧ mình ở chỗ kẻ ngốc thì biết mình đã trúng kế của Yến Nhi và Kim Lư. Hôm qua Yến Nhi đến cửa sau nhà chị ta, chị ta phát hiện áσ ɭóŧ mình phơi bị mất. Ngọc Hà không hề ngờ được, ý tốt nhất thời của mình lại đổi lấy một cái kết ác độc như vậy. Nhưng bây giờ dù Ngọc Hà muốn làm sáng tỏ gian tình giữa Yến Nhi và Kim Lư cũng không ai tin chị ta, chỉ phê phán chị ta không biết giới hạn, muốn kéo người khác chết chung.

Ngọc Hà là một người thông minh, chị ta không tìm Yến Nhi và Kim Lư tính sổ ngay, chỉ kiên trì bảo mình sơ ý làm rơi lúc giặt quần áo, bị kẻ ngốc nhặt được. Ngọc Hà phải làm việc nuôi thân, còn có cả một gia đình cần phải gánh vác, việc làm không ngơi tay. Hơn nữa nhà tên ngốc dưới hạ lưu nhà Ngọc Hà, cách giải thích của chị ta rất hợp lý, lấy được niềm tin của một số người.

Sao Yến Nhi có thể để Ngọc Hà được như ý nguyện, cô ta kích động mọi người, nói nếu Ngọc Hà không thẹn với lòng, không làm ra chuyện có lỗi với chồng thì nên đồng ý chấp nhận thử thách trời cho. Yến Nhi đưa ra đề nghị, kêu Ngọc Hà chui vào lồng heo, chỉ chừa lại phần đầu ngâm trong hồ Ô Thang. Hồ nằm trong sự bảo vệ của rùa thần, nếu chị ta vô tội thì rùa thần nhất định sẽ phái sứ giả đến chứng minh trong sạch. Nếu nội trong một nén nhang không có rùa đen đến tìm, chứng minh lời Ngọc Hà nói là xảo biện.

Cha Yến Nhi là tộc trưởng một gia tộc lớn ở Trang Hương, nhìn được chút manh mối trên người con mình, chung quy tình thân vẫn hơn công lý, ông ta đồng ý tròng lồng heo Ngọc Hà, đợi phán quyết của rùa thần.

Ngọc Hà bị nhốt trong lồng heo mang tới hồ Ô Thang, lúc chị ta đang vô vọng thì kỳ tích xảy đến. Một con rùa đen cắn nát nan lồng chui vào trong. Ngọc Hà ôm rùa hô lớn: Rùa thần đã đưa sứ giả đến chứng minh trong sạch cho tôi!

Rùa thần được Trang Hương thờ phụng hiển linh, Ngọc Hà được rửa sạch oan khuất tránh được một kiếp chết đuối trong lòng hồ. Cảm kích ơn cứu mạng, chị ta mang rùa về nuôi dưỡng, cũng cắt đứt quan hệ với Yến Nhi.

Không lâu sau, gian tình của Yến Nhi và Kim Lư bại lộ, bị bắt gian tại giường. Hai người vốn nên nhận kết cục tròng lồng heo dìm chết, nhưng cô ta lại nhớ đến chuyện Ngọc Hà vớt được rùa đen trong hồ Ô Thang, đưa ra yêu cầu muốn chứng minh trong sạch. Vốn không có khả năng cô ta được chấp thuận, nhưng cha Yến Nhi là trưởng tộc, vì con gái có thể muối mặt đáp ứng bằng bất cứ giá nào.

Trước lúc tròng lồng heo, cha Yến Nhi chuẩn bị cho họ một phần thức ăn rùa đen thích nhất, tuyệt đối có thể dụ rùa đến. Nhưng khi hai người bị thả xuống hồ, thức ăn trong tay cả hai lại hóa thành bùn nhão, không một con rùa nào ghé đến. Hết một nén nhang, lồng của Yến Nhi và Kim Lư chìm hoàn toàn, trả giá bằng mạng sống bản thân.

Ngọc Hà không tái giá, chị ta chỉ nuôi con rùa kia, phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc con cái, cuộc sống ngày một tốt lên. Đến tận khi Ngọc Hà mất vì tuổi cao trên giường, rùa già chị ta nuôi cả đời mới bước tập tễnh khỏi đó, xuôi dòng về hồ Ô Thang, không còn xuất hiện trước mặt người khác nữa.

《Truyền thuyết về lòng chung thủy – rùa》đến đây là hết.

Giang Vấn Nguyên nhìn đoàn diễn đi từ sau màn da ra chào khán giả, nói với Trần Miên ngồi cạnh: "Thời gian giãy giụa trước khi chết của nam tóc bím rất lâu, có lẽ cách cậu ta chết giống với Yến Nhi và Kim Lư."

Trần Miên gật đầu, "Vi Phong Đăng đã nói truyền thuyết về lòng chung thủy là mặt xấu của Trang Hương, chứng minh tục tròng lồng heo người nɠɵạı ŧìиɦ đã từng tồn tại. Đoàn diễn kiêng kị chuyện diễn màn múa rối này ở đây như vậy, rất có thể thế hệ cha chú của Vi Phong Đăng đã từng có người chịu hình, mẹ Đổng Tiểu Uyển chính là một trong những người bị hại."

Tuyến mẹ của Đổng Tiểu Uyển về cơ bản đã rõ ràng, nhưng vẫn còn một vấn đề, tại sao nữ đầu đinh lại chết theo cách kia.

Nữ đầu đinh không bị tròng lồng heo, có lẽ ả không nɠɵạı ŧìиɦ hay đi quá giới hạn, nhưng tại sao ả lại bị nén vào một chum sành giống mai rùa. Trong truyền thuyết chung thủy, Ngọc Hà cả đời vì gia đình, một lòng với chồng, sự hết lòng đó được rùa thần công nhận và bảo vệ. Vậy nên nữ đầu đinh vị nén vào vại sành là sự công nhận rùa thần dành cho ả?

Không phải đâu cũng là đường chết à?

Trần Miên chỉ Cam Điềm Điềm ngồi cách họ không xa, "Cô ấy chắc chắn có thể nằm ngoài tầm ngắm của rùa thần."

Tính Cam Điềm Điềm xốc nổi, lòng tự tôn cao, còn lừa người rất tốt. Tất cả đều là khuyết điểm nhưng chúng không át được ưu điểm qua màn của cô trong thế giới này – Cam Điềm Điềm còn vị thành niên. Yêu đương như chuyện cấm kỵ với một cô nhóc, chung thủy trong tình cảm là đánh giá đạo đức của người trưởng thành, không phải dùng để miêu tả một đứa trẻ.

Số vàng Giang Vấn Nguyên đưa Vi Phong Đăng cũng đủ để đoàn diễn ở lại cả buổi chiều, nếu người chơi khác muốn xem kịch có thể tự mình liên hệ. Vật dụng sinh tồn người chơi khác cần mang quá nhiều, không phải ai cũng có thể dành không gian mang vàng ròng vào trò chơi như Giang Vấn Nguyên, thế là họ mừng rỡ hưởng thụ cảm giác được ôm đùi, đăng ký mấy tiết mục có liên quan đến rùa đen muốn phát hiện nhiều manh mối hơn.

Trần Miên và Giang Vấn Nguyên xem truyền thuyết về lòng chung thủy xong thì rời khỏi, họ ra ám hiệu với Cam Điềm Điềm, bảo cô đến phòng họ một chuyến.

Cam Điềm Điềm canh lúc người chơi khác tập trung sự chú ý vào màn diễn thì lặng lẽ rời khỏi sân khấu, thấp thỏm đến phòng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Có thể do quá hồi hộp, Cam Điềm Điềm không cẩn thận lỡ miệng, nói sự thật mình đang nghĩ cho Giang Vấn Nguyên, "Có phải anh đổi ý chuyện đưa tôi hai con rối, muốn lấy lại một con không?"

Giang Vấn Nguyên im lặng một lúc, "Cô nói ra những lời này chứng tỏ lương tâm cắn rứt. Vầy đi, tôi giao cô hai nhiệm vụ, nếu làm tốt thì hai con rối đó cô xứng đáng được nhận, không cần cảm thấy giao dịch này là không công bằng."

Cam Điềm Điềm nghe được lời Giang Vấn Nguyên mới nhận ra hình như mình tự đào hố chôn mình rồi, nếu cô chưa nói có khi Giang Vấn Nguyên sẽ cho thêm con nữa. Giờ đây, con rối thứ ba mọc cánh bay về phương xa mất rồi. Lòng Cam Điềm Điềm nhỏ máu, nhưng lòng tự trọng ép buộc cô phải duy trì nụ cười trên mặt, "Anh nói nhiệm vụ gì trước đi, nếu tôi thấy quá nguy hiểm thì không chắc sẽ đồng ý."

"Cô yên tâm, không phải chuyện quá nguy hiểm với cô đâu." Giang Vấn Nguyên giải thích phát hiện của họ cho Cam Điềm Điềm nghe, "Cô là người chơi vị thành niên duy nhất trong màn này, hơn nữa thời gian trong trò chơi hầu như đứng yên trong hiện thực, cô rất an toàn. Nên dù Đổng Tiểu Uyển không để ý đến người khác nhưng đối xử rất đặc biệt với cô. Tôi có hai nhiệm vụ muốn giao, thứ nhất, thử nói chuyện với Đổng Tiểu Uyển lần nữa, dò hỏi chuyện về mẹ chị ta, nếu chị ta không để ý đến cô thì hãy nhấn mạnh một chút mình vừa tròn 17 tuổi. Dù Đổng Tiểu Uyển không nói chuyện mẹ mình với cô, chỉ cần chị ta mở miệng trò chuyện thì nhiệm vụ coi như thành công. Thứ hai, đụng vào lưng Đổng Tiểu Uyển, tìm cách ước lượng trọng lượng chị ta một chút."

Cam Điềm Điềm nghe lời Giang Vấn Nguyên giải thích thì đã tin tám chín phần. Cô mới trải qua ba màn chơi, xếp hạng tổng hợp vẫn luôn ở top trung bình yếu, lần này vậy mà leo tận hạng nhì, đến cô còn thấy không tưởng tượng được, nếu nói tuổi tác bảo vệ cô thì chuyện đó rất hợp lý. Cơ bản Cam Điềm Điềm có được kim bài miễn tử trong trò chơi, cô lén nhìn hạng nhất Giang Vấn Nguyên, thực lực rốt cuộc khủng khiếp cỡ nào cơ chứ, vậy mà có thể áp đảo cả kim bài miễn tử, vững vàng chiếm đóng vị trí đầu tiên.

Tâm trạng Cam Điềm Điềm bây giờ như đang phải đối mặt với địa chủ giàu nhất vùng, không cách nào ghen ghét, lòng tự ái của cô trước mặt Giang Vấn Nguyên hoàn toàn là bác ái chúng sinh. Cam Điềm Điềm khiêm tốn hỏi: "Nhiệm vụ đầu tôi có thể lý giải, nhưng nhiệm vụ thứ hai có mục đích gì?"

"Còn nhớ hôm Vi Phong Đăng nói với Đổng Tiểu Uyển gì không, anh ta nói tốc độ quét dọn sân khấu của chị ta chậm hơn lúc trước một nửa. Động tác Đổng Tiểu Uyển rất thong thả, cô cũng ngửi được mùi tanh trên người chị ta." Giang Vấn Nguyên nói đến đây thì ngừng.

Cam Điềm Điềm mở to hai mắt, "Anh nghi ngờ Đổng Tiểu Uyển..."

Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Nên cần cô đi xác minh."

Cam Điềm Điềm tự hỏi một lúc, cuối cùng đồng ý đến thăm dò Đổng Tiểu Uyển, "Tôi có thể tiếp xúc với chị ta, nhưng tôi có điều kiện, hai người phải dụ Vi Phong Đăng đi giúp tôi. Tôi cần nửa giờ, bất kể hỏi được bao nhiêu tin tức thì đúng nửa tiếng tôi sẽ rời khỏi đó."

Yêu cầu của Cam Điềm Điềm trong phạm vi hợp lý, Giang Vấn Nguyên đồng ý.

Kế hoạch của họ được định sau giờ cơm tối.

Rượu thịt no say, Trần Miên lười biếng dựa vào vai Giang Vấn Nguyên, "Anh yêu, em no căng rồi. Chúng ta ra ngoài vấn đề tiêu cơm một chút, nếu không em mập lên anh sẽ chê em mất."

"Sao em có thể mập được, dù mập cũng sẽ rất đẹp." Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn Vi Phong Đăng, "Gia chủ, Trang Hương bốn bề là nước, cảnh mặt trời lặn chắc chắn đẹp rung lòng người, anh dẫn chúng tôi dạo chơi ngắm cảnh đi. Chuyện tiền nong chúng tôi sẽ không keo kiệt."

Vốn Vi Phong Đăng còn có chuyện cần làm, nhưng có tiền là cụ lớn, dưới sự hấp dẫn của vàng ròng, khuôn mặt do dự của Vi Phong Đăng lập tức trở nên sáng rỡ, "Nhìn chú em kìa, dù sao cũng là khách nhà tôi, có không trả tôi cũng dẫn đi mà."

"Sao vậy được, chiếm thời gian của anh làm sao không trả tiền, thời gian của gia chủ rất quý giá." Giang Vấn Nguyên khách sáo nói với Vi Phong Đăng, gã ta vui vẻ dẫn hai người xem mặt trời lặn.

Đợi khi Trần Miên và Giang Vấn Nguyên trở lại chỗ trọ thì trời đã tối hẳn.

Buổi tối Cam Điềm Điềm không dám ra khỏi cửa, cô ở cùng người chơi khác. Bây giờ trong mắt họ cô và Giang Vấn Nguyên đang ở thế đối địch, không tiện gặp trước mặt họ nên hẹn vào sáng hôm sau.

Hôm nay Trần Miên khiến Giang Vấn Nguyên đốt 32 con rối, tinh thần hắn rất mệt mỏi, vừa vào phòng đã nằm xụi lơ trên giường. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn cố gắng nâng mi mắt trĩu nặng, nói với Giang Vấn Nguyên, "Anh có thấy Vi Phong Đăng rất kỳ quái không?"

Chuyện này Giang Vấn Nguyên không phát hiện thật, "Trên người gã không có mùi kỳ lạ, động tác không chậm chạp ù lì, rất bình thường."

"Ý em không phải bản thân gã kỳ lạ, mà là thái độ của gã..." Trần Miên nói được một nửa thì bị tiếng động lạ cắt ngang. Tối qua họ cũng nghe được tiếng này, là tiếng bước chân nặng nề thong thả.

Tiếng bước chân bí ẩn dừng lại trước cửa phòng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên.

Quỷ quái trong trò chơi Bàn tròn có quyền gϊếŧ người chơi kích hoạt điều kiện tử vong, bất luận có trốn thế nào cũng không thoát khỏi số phận. Giờ khắc này, vật đầy sát khí đó đang đứng trước cửa phòng họ ——

Có điều hai người trong phòng chưa làm gì gấp gáp cả.

Trần Miên ngồi dậy, còn có tâm trạng đùa với Giang Vấn Nguyên, "Em cảm thấy quà tặng cái thứ bên ngoài mang đến cho chúng ta là lồng heo hay chum sành?"

"Tôi hy vọng là hai cái lồng heo." Giang Vấn Nguyên đáp không cần suy nghĩ.

Nếu là lồng heo, chứng minh trò chơi Bàn tròn vẫn chưa phát hiện Trần Miên đang ẩn nấp cạnh cậu. Nếu là chum sành, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã phát giác ra chân tướng rồi, tình huống của Trần Miên thực sự nguy cấp.

Khi Giang Vấn Nguyên trả lời thì Trần Miên đã suy nghĩ rõ ràng, "Thật ra hai cái chum cũng khá tốt."

Trần Miên đến cạnh Giang Vấn Nguyên, "Đi thôi, mở cửa cho khách của chúng ta nào, coi nó mang gì đến tặng chúng ta."