Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên biết con rối có mối liên hệ đặc biệt nào đó với linh hồn. Cậu không khó chịu với việc dùng rối nhưng cũng không thích. Đối với chuyện Vĩnh Tiền đưa rối cho cậu, Giang Vấn Nguyên hỏi hắn: "Không làm không hưởng lộc, mấy con rối này vẫn nên giao cho Đan tiểu thư đi. Có chúng phòng thân, hệ số an toàn của cô ấy sẽ tăng lên rất nhiều."
Vĩnh Tiền ném cho Giang Vấn Nguyên một ánh mắt 'vẫn còn xài được', "Rối của Hiểu Nhiễm tôi đã sớm chuẩn bị rồi. Cậu đem theo năm con này, nếu lúc nguy cấp Hiểu Nhiễm không dùng kịp thì nhanh chóng bổ sung vào. Tôi không muốn cậu so thiệt hơn chuyện dùng có lãng phí không, Nếu hai người đồng thời dùng rối cũng không sao, nên nhớ không cần có tâm tư chờ Hiểu Nhiễm dùng trước, hiểm nguy không chờ ai hết."
Vĩnh Tiền đã nói đến mức này rồi, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhận lấy.
Lúc Giang Vấn Nguyên nói chuyện với Vĩnh Tiền, Đan Hiểu Nhiễm đứng cạnh lại sắp khóc. Vĩnh Tiền giao tất cả rối của mình cho cô, lỡ may cô chết thì tất cả chúng sẽ bị trò chơi Bàn tròn thu lại, Vĩnh Tiền sẽ trắng tay. Đan Hiểu Nhiễm muốn giữ lại một nửa cho hắn nhưng Vĩnh Tiền một mực không đồng ý, cô giấu chúng trong nhà cũng bị Vĩnh Tiền phát hiện.
Đan Hiểu Nhiễm mang theo toàn bộ gia sản của Vĩnh Tiền, cô tuyệt đối không thể chết được. Cô lấy khăn tay lau nước mắt, vẫy tay tạm biệt Vĩnh Tiền rồi vào căn phòng nghỉ thường dùng trước khi vào màn.
Vĩnh Tiền không thích cảm giác bị theo dõi, nhưng nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên vẫn lui một bước, dùng thiết bị nghe lén thay cho video giám sát, cũng có dụng cụ truyền nhịp tim định kỳ, vòng tay vận động đo oxy, dù có bị thương nặng trở về cũng có thể lập tức được chữa trị. Đồ nên có trong phòng đều đủ cả, tương đối bắt mắt là một chiếc giường đôi và một chiếc giường đơn. Giường đôi dùng thường xuyên nên đã cũ, giường đơn mới tinh, nhãn trên chăn bông vẫn chưa xé, hai giường cách nhau hơn năm mét. Suy nghĩ của Vĩnh Tiền vừa nhìn bài trí là hiểu ngay.
Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm vào phòng lúc 8 giờ, vừa ăn tối không lâu.
Giang Vấn Nguyên chạm vào con rối Vĩnh Tiền đưa cậu để xác nhận năng lực đặc thù, tiếp theo chuẩn bị tốt xích buộc hai rồi nói với Đan Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng ngừng khóc: "Bây giờ có lẽ vẫn còn cách giờ vào màn một lúc, chúng ta trò chuyện chút đi. Cô tùy tiện nói tình hình của mình cũng được."
Thái độ Giang Vấn Nguyên làm Đan Hiểu Nhiễm cảm thấy như đang được phỏng vấn, cô co người xoay ngón tay, "Em không biết nói gì nữa."
Giang Vấn Nguyên nhắc nhở cô một chút, "Ví dụ như ưu điểm và khuyết điểm trong trò chơi của mình, cho tôi biết lĩnh vực cô an hiểu và sở đoản của cô. Cô cũng có thể tùy tiện tâm sự chuyện cô một mình đối mặt với trò chơi thế nào, làm sao để thoát hiểm. Hoặc nói một chút mình gặp khó khăn gì muốn tôi giúp?"
Đan Hiểu Nhiễm cắn đến môi mình đỏ lên, nghĩ tới nghĩ lui mới báo một ưu điểm của mình, "Em... Sức chịu đựng không tệ lắm, có thể chạy chậm ba giờ liên tục. Khuyết điểm của em rất nhiều, những thứ không biết cũng rất nhiều, nhưng em sẽ nỗ lực khắc phục!" Nói đến khúc sau, giọng nói cô rất nhẹ, máy nghe lén cũng không thể nghe được lời cô nói, "Em không thể cứ kéo chân sau anh ấy mãi được."
Giang Vấn Nguyên kho ép Đan Hiểu Nhiễm kể hết khuyết điểm ra, cậu chỉ mượn chuyện này thử cô một chút mà thôi, "Cô muốn khắc phục chứng sợ hãi của mình là một chuyện tốt. Nhưng Mập không phải ăn một bữa mà thành, ca thủ cũng không luyện được ngày một ngày hai, tôi sẽ gắng sức luyện năng lực trò chơi cho cô, nhưng nếu không chịu nổi thì nhất định phải tìm tôi giúp đỡ."
Đan Hiểu Nhiễm nghĩ đến game kinh dị mình sắp phải đối mặt, trong lòng sợ hãi cực độ. Cô cố nhịn cơn nghẹn ngào đang dâng lên, "Em sẽ nỗ lực thích ứng."
Giang Vấn Nguyên: "Chúng ta quy ước một tín hiệu xin giúp đỡ đi. Nếu cô cần tôi giúp thì lớn tiếng nói hai chữ 'ha ha'. Không may cô bị thu giọng nói thì đổi thành vỗ tay hai cái mạnh. Khi cô phát ra tín hiệu, bất luận cô sợ hãi thế nào, chỉ cần không phải tuyệt cảnh thì tôi sẽ không giúp cô."
Đan Hiểu Nhiễm ngốc ngếch cười khẽ, "Ha ha?"
Giang Vấn Nguyên giải thích: "Đúng rồi. Khi cực kỳ sợ hãi vẫn có thể cười, đây cũng là một loại rèn luyện." Dùng 'ha ha' thay cho cứu mạng, loại rèn luyện này được Tả Tri Ngôn, Lý Na và Dịch Khinh Chu bỏ ba phiếu thông qua, được phong danh hiệu rèn luyện ma quỷ nhất. Cảnh vừa bị quỷ đuổi chạy té khỏi một bên ha ha ha ha ha ha cười, chỉ tưởng tượng thôi cũng kỳ cục cực kỳ.
Đan Hiểu Nhiễm lấy khăn tay dụi mắt, "Được, em nghe anh, sẽ dùng ha ha để xin giúp đỡ."
Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu, "Tôi còn chuẩn bị một vũ khí bí mật để cô khắc phục sợ hãi, tin rằng qua một vòng chơi cô sẽ có chỗ tiến bộ."
"Vũ khí bí mật gì?" Đan Hiểu Nhiễm hỏi. Đừng nói Đan Hiểu Nhiễm, đến Vĩnh Tiền đang đeo máy nghe lén cũng rất tò mò.
Nhưng Giang Vấn Nguyên không cho đáp án, "Vũ khí bí mật, đương nhiên trước khi sử dụng phải bí mật rồi."
Hai người vào màn vào lúc 5 giờ rạng sáng.
Giang Vấn Nguyên đã quen với khi bị kéo vào trò chơi, ngồi xong một chuyến tàu lượng siêu tốc thì đầu óc đã tỉnh táo. Giang Vấn Nguyên lần này không ngồi vị trí nhất mà ngồi vị trí thứ hai.
Ghế nhất là một nam trẻ tuổi trên mặt đeo nụ cười. Người này nhuộm tóc xám, phong cách ăn mặc khiến người ta nghĩ đến ca sĩ Rock and roll. Cậu chú ý người này đang ngậm miệng nhưng yết hầu rung nhẹ liên tục. Cậu không thể tưởng tượng được, người này đang hát sao?
Nhưng cậu không lãng phí quá nhiều thời gian trên người này mà bắt đầu tìm kiếm vị trí của Đan Hiểu Nhiễm. Vị trí của cô cao hơn nhiều so với dự đoán của cậu, cô ngồi ghế số 4. Giang Vấn Nguyên không rõ Vĩnh Tiền đã đưa cô bao nhiêu rối mà có thể khiến cô gái tố chất cực kém này leo được đến tận đó. Đan Hiểu Nhiễm tối qua không ngủ ngon nên mắt và mũi đỏ lên, không rõ là do hôm qua khóc quá lâu hay đang chuẩn bị khóc.
Sau khi tìm được Đan Hiểu Nhiễm, Giang Vấn Nguyên tiếp tục lạnh mặt đảo mắt qua người chơi khác, một là để tìm thành viên mới, hai là xem xem có người nào cho cậu cảm giác quen thuộc không. Nhưng chưa làm được hai chuyện này cậu đã bị người chơi đối diện hấp dẫn sự chú ý.
Đó là một người chơi nam thon gầy, ăn mặc bình thường, tóc đen, cúi đầu cực thấp, mái tóc che đi hơn nửa khuôn mặt làm người khác không thấy rõ hắn. Nhưng lần đầu Giang Vấn Nguyên nhìn người này đã cảm thấy có gì đó rất quen!
Con rối màn này là một bé trai, mắt nó là hai cái cúc áo quái lạ, miệng được thêu chỉ đỏ thành hình răng cưa mỉm cười, không có mũi. Cách nó thu vé vào cửa rất độc đáo, nó phá hủy tay phải mình, tay trái cầm tay phải đụng vào người chơi.
Con rối cậu bé thu vé của hai người đầu đều trong tư thế nằm nhoài trên bàn. Giang Vấn Nguyên bị thu nửa bên thận, vé này cũng không đến nỗi. Không biết người thứ nhất bị thu gì.
Giang Vấn Nguyên khôi phục khả năng hoạt động thì cũng xác nhận nhẫn với hai người hai bên, rồi tháo xuống chờ trò chơi bắt đầu. Con rối cậu bé ngồi trên ghế trống, theo nhịp đếm đập cái tay cụt lên bàn. Do dáng vẻ nó quá khủng khiếp nên có một người chơi mới không chịu nổi áp lực, lao ra vùng tối ngoài bàn tròn. Người kia bị gặm đến khuôn mặt biến dạng, tay chân bị đứt được ném lên bàn tròn, những người mới khác sợ hãi khóc lớn. Gan của Đan Hiểu Nhiễm rất nhỏ nên cũng khóc theo.
Đếm ngược kết thúc, 22 người còn sống cùng vào màn.
Đoàn người tập trung trước một thư viện, trên cột trước cửa thư viện đóng đinh rỉ sét, bên trên là dòng chữ lớn: Thư viện trường cấp ba Giang Đại. Bên cạnh đõ một xe vận tải lớn, vài nhóm công nhân bận rộn từ trong mấy tấm ván gỗ, giá sắt và ghế dựa, hẳn là kệ sách và bàn ghế tự học.
Đốc công vừa giục đám công nhân nhanh tay nhanh chân vừa nói với người chơi: "Sáu ngày sau sách mới trong thư viện sẽ nhập kho, mọi người nắm chắc thời gian làm việc, trong sáu ngày phải hoàn thành trang hoàng bên trong. Vừa thi đại học xong, học sinh đã rời trường, nhân viên trường học cho chúng ta mượn ký túc xá lớp 12. Thức ăn do nhà ăn trường học cung cấp, bình thường ba bữa một ngày."
Đốc công đưa người chơi đi xem nhà ăn và nơi nghỉ ngơi thì phủi mông rời khỏi.
Thời gian trong trò chơi là tháng sáu, trời nắng gắt, trong hiện thực đã vào đông. Đan Hiểu Nhiễm cởϊ áσ khoác thể dục, đi đến cạnh Giang Vấn Nguyên. Cô đã lau nước mắt nhưng trên mặt vẫn còn sợ hãi, xem ra đã bị dọa không nhẹ, giọng nói hơi run: "Tiếp theo chúng ta đi đâu..."
Giang Vấn Nguyên đến một bóng râm ở cửa thư viện, "Tạm thời ở đây đã."
Đan Hiểu Nhiễm cũng không hỏi cậu chờ gì, yên tĩnh ở bên cạnh, cố gắng ổn định tâm trạng.
Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm ở cửa, không phản ứng người chơi đến bắt chuyện với họ.
Có người chạm vào cây đinh Giang Vấn Nguyên này rồi thì người phía sau không định mất mặt nữa. Người chơi có kinh nghiệm tốp năm tốp ba tìm cộng sự, họ hoặc đến xem tình huống thư viện, hoặc đến ký túc xá, ai gan lớn thì đến khu dạy học nhìn xem có người đi học không.
Trước cửa thư viện rất nhanh chỉ còn Giang Vấn Nguyên, Đan Hiểu Nhiễm, một người từ chối tất cả lời mời nhập đội như Giang Vấn Nguyên và hai người đang đứng dưới nắng. Hai người kia, người nam ngồi dưới đất, người nữ quỳ gối bên cạnh đỡ người nam lên vai, khuôn mặt tràn ngập mờ mịt.
Hai tay Giang Vấn Nguyên ôm ngực, chào hỏi người chơi được ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt thống khổ, "Đã lâu không gặp, Lữ Anh Kỳ."
Lữ Anh Kỳ nghe được lời cậu thì không tự chủ run rẩy, y tránh khỏi người đang đỡ mình, bổ nhào vào nơi bị mặt trời chiếu bỏng rát trên đất, dùng hai tay bò đến chỗ Giang Vấn Nguyên. Y vừa bò vừa cầu xin: "Trần Miên, anh giúp em với. Em biết em xin anh rất mặt dày vô sỉ, nhưng em cũng không còn cách khác... Xin anh, giúp em mang em gái về hiện thực. Màn này rất nguy hiểm, dựa vào bản thân chính nó sẽ không sống được..."
Lữ Anh Kỳ kéo lê đôi chân tàn phế, dùng tay chống người bò lên bậc thang. Y bò đến gót chân cậu, một tay nắm chạt lấy ống quần một tay gập lại cố đẩy nửa người trên, không ngừng dập đầu với Giang Vấn Nguyên. Y đập rất mạnh, vài cái đã khiến trán chảy máu.
Lữ Anh Kỳ vừ hèn mọn vừa tuyệt vọng: "Trần Miên, xin anh đại phát từ bi giúp em..."
"Anh ——!!" Người chơi nữ bị Lữ Anh Kỳ đẩy ra phản ứng lại, cô chạy đến muốn nâng y dậy. Nhưng Lữ Anh Kỳ lại đẩy ra lần nữa, tiếp tục dập đầu với Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên nhớ rõ người bị Lữ Anh Kỳ hại chết trong màn chơi quái vật bóng đen, Dương Cầm còn gánh nỗi oan của y bị người kết liễu. Giang Vấn Nguyên vốn tưởng rằng nếu mình còn cơ hội gặp lại người này, bất luận y làm ra chuyện gì bản thân cũng có thể thờ ơ mà gϊếŧ y.
Nhưng hiện tại, cả người Lữ Anh Kỳ ở trước mặt cậu, y không sám hối tội lỗi là đặt tất cả nhân cách cùng tôn nghiêm mình dưới chân cậu, tùy cậu giẫm đạp, nguyện vọng duy nhất là hy vọng cậu có thể dẫn em gái mình rời khỏi nơi quỷ quái này.
Giang Vấn Nguyên cúi đầu nhìn Lữ Anh Kỳ đang chật vật, lời khẩn cầu của y đã để lộ tin tức cực lớn. Vì còn người khác nên Giang Vấn Nguyên không trực tiếp vạch trần y, "Vòng chơi này cậu giống với màn trước?"
Lữ Anh Kỳ thấy Giang Vấn Nguyên rốt cuộc cũng để ý đến mình thì ngẩng khuôn mặt đầy máu, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, "Đúng, đúng vậy! Em có thể cung cấp rất nhiều tin tức cho anh, chỉ cần anh đồng ý bảo vệ em gái em không bị quái vật gϊếŧ, đưa nó khỏi nơi này! Quái vật kia có năng lực theo dõi, nó không chịu sự khống chế của em, hơn nữa còn chán ghét quan hệ nhân mạch. Em có thể cảm giác được, nó cực kỳ muốn gϊếŧ em gái tôi. Trần Miên, anh phải cẩn thận —— a a a a a —— !!!!"
Lữ Anh Kỳ đột nhiên hét lên thảm thiết, đau đớn kịch liệt ập đến toàn thân. Y co quắp trên đất, da dẻ toàn thân nứt ra, miệng vết thương mở rộng lộ ra đôi mắt bên trong. Những đôi mắt đó lớn nhỏ khác nhau, tròng trắng phủ kín tơ máu, đồng tử màu đen như ngưng tụ thụ hận mãnh liệt.
Mắt mọc khắp người Lữ Anh Kỳ, tròng mắt chúng đảo nhanh, hai tầng áo lông sau lưng rách toạc, lộ ra con mắt lớn phủ kín bả vai. Nó híp mắt, thù địch nhìn em gái Lữ Anh Kỳ.
Sinh mệnh lạ nhanh chóng bị nó rút đi, y dùng một hơi cuối cùng nói với em mình: "Đi theo em, nghe lời anh ấy, rời khỏi trò chơi!"
Toàn bộ quá trình không đến 20 giầy, em Lữ Anh Kỳ thậm chí không kịp phản ứng. Em gái y hét thảm thiết quỳ rạp xuống, tay run run vươn đến xác anh mình. Thi thể bị đôi mắt hút khô không thể chịu bất kỳ áp lực gì, cô chỉ mới chạm nhẹ thì thi thể đã vỡ thành bột phấn.
Người chơi ngồi đầu đứng dưới tán cây xem trò hay xong mới ung dung đi đến, khóe miệng chứa ý cười, "Kẻ phản bội này đến quy định trò chơi Bàn tròn cấm tiết lộ thông tin màn chơi cũng không biết. Đúng là pháo hôi tiêu chuẩn mà! Trần Miên, có hứng thú tổ đội với tôi không? Tôi không ngại..." Hắn dừng một chút, nhìn Đan Hiểu Nhiễm và em gái Lữ Anh Kỳ, "Cậu mang theo con chồng trước."
Người này vừa đến đã lời nói mang đao, ngay cả hắn có xếp nhất thì Giang Vấn Nguyên cũng không thấy người như vậy thích hợp làm đồng đội, "Khách khí rồi, ngài vẫn nên tìm người khác thì hơn."
Nụ cười hạng nhất sụp đổ, hắn sờ mũi, "Aizz, có phải tôi nói gì sai không? Xin lỗi nha, không phải tôi cố ý đâu. Tôi có một người bạn tốt, tên trong hiện thực của anh ra là Trần Miên, cũng thường xuyên ghét bỏ tôi, nói tôi nói chuyện dễ đắc tội người khác. Cậu trùng tên với cậu ấy nên tôi cảm thấy rất thân thiết. Tôi không muốn lập đội với người khác đâu, muốn lập đội với cậu thôi!"
Giang Vấn Nguyên coi như nhìn ra hạng nhất sẽ không chuyện phiếm, mỗi câu đều như đang ngượng ngùng. Nhưng cậu vẫn đổi ý, vì hạng nhất nhắc đến Trần Miên, "Nếu làm đồng đội, vậy xưng hô thế nào?"
Hạng nhất: "Cậu không nói xém nữa thì tôi quên, tôi tên Tề Tư Viễn."
Giang Vấn Nguyên nhìn Đan Hiểu Nhiễm đang đứng khóc, lại nhìn em gái Lữ Anh Kỳ, chỉ có thể tạm hoãn điều tra bối cảnh chuyện xưa, "Trước tiên chúng ta về ký túc xá đi, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại rồi tính. Em Lữ Anh Kỳ, anh cô đã phó thác cô cho tôi, hy vọng cô nhớ kỹ di ngôn của anh mình."
Em Lữ Anh Kỳ quỳ trên đất, nâng lên một nắm tro, nhìn chúng dần tiêu biến trong không khí, cô đã nước mắt tràn mi, "Em phải thu lại thi thể anh âý..."
Cái miệng lực sát thương cực mạnh của Tề Tư Viễn lại bắt đầu, "Trong trò chơi không có thi thể anh cô, nếu cô có thể qua màn thì về hiện thực là có thể nhìn thấy cái xác."
"Tề Tư Viễn, anh có thể bớt nói chút không!" Giang Vấn Nguyên đau đầu xoa bóp giữa chân mày, màn chơi này thậm chí Trần Miên có bám lên người Lữ Anh Kỳ thì cũng không thể bám lên Tề Tư Viễn! Trần Miên trước nay chưa làm rối tung thêm, còn yên lặng làm rất nhiều chuyện cho cậu. Tên Tề Tư Viễn không uyển chuyển này mỗi khi phát ngôn là gió tanh mưa máu, vô cùng có khả năng gây lục đục nội bộ. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể hy vọng hắn ít nói lại.
Tuy lời Tề Tư Viễn rất đắng lòng nhưng là sự thật.
Em gái Lữ Anh Kỳ kin cường lau nước mắt, cô ôm quần áo anh mình đứng dậy, "Em biết anh em vì em mà chết, em sẽ làm theo di nguyện anh ấy đi cùng các người. Em tên Lữ Kỳ Diệu, em đột nhiên ngồi ở bàn tròn, rồi lại đột nhiên đến nơi quỷ quái này. Em không hiểu gì cả, hy vọng mọi người có thể chỉ dạy. Nhà em chỉ còn em và anh sống nương tựa vào nhau, nếu em không về sẽ không ai nhặt xác cho anh ấy."
Lữ Kỳ Diệu lúc đứng lên còn chưa cao đến vai Giang Vấn Nguyên, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, phỏng chừng tầm 14, 15 tuổi, hiểu chuyện đến đau lòng. Đan Hiểu Nhiễm lại sợ hãi, Lữ Kỳ Diệu rất nhanh đã tỉnh lại, cô không có tư cách kéo chân sau, đành nuốt nước mắt đuổi theo Giang Vấn Nguyên.
Khi bốn người Giang Vấn Nguyên rời khỏi thư viện đến ký túc xá lớp 13, mấy con mắt lớn trên cột mở rộng, nhìn Lữ Anh Kỳ đã hóa tro rồi nhìn bóng nhóm Giang Vấn Nguyên rời đi, cuối cùng chậm rãi khép lại.
...